Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 24 : B: Sân Khấu Của Biển



Chương 22.B: Sân Khấu Của Biển

Bãi biển riêng của khu resort vào giữa chiều. Cái nắng Quy Nhơn không còn vàng óng, nó đã chuyển sang một màu trắng xóa, gay gắt, dội xuống mặt cát mịn và biến mặt biển thành một tấm gương bạc khổng lồ, lóa mắt. Không khí đặc quánh mùi muối, mùi kem chống nắng và mùi của da thịt bị đốt nóng. Tiếng sóng vỗ đều đều, nhẫn nại. Xa xa, một nhóm thanh niên trong đoàn đang hò hét chơi bóng chuyền, những tiếng cười giòn tan vỡ ra rồi bị tiếng sóng nuốt chửng, tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống nhưng cũng có chút gì đó lạc lõng.

Minh là trung tâm của trận bóng chuyền, đúng như bản chất. Gã cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần bơi màu xanh nõn chuối, để lộ cơ thể không quá cơ bắp nhưng săn chắc và rám nắng. Gã liên tục la hét, chỉ đạo, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía cửa ra vào khu villa, một sự sốt ruột không che giấu.

Tùng không tham gia. Hắn đứng ở mép nước, nơi những con sóng liếm vào chân, hai tay khoanh trước ngực. Hắn chỉ mặc một chiếc quần đùi trekking màu xám, phần thân trên trần trụi phô bày một khối cơ bắp rắn chắc, đẫm mồ hôi. Hắn như một người lính gác, im lặng, vững chãi, ánh mắt cũng hướng về phía villa.

Còn Quân chọn một vị trí hoàn hảo – dưới bóng râm của một cây dù lớn, trên một chiếc ghế lười. Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi lanh trắng, nhưng đã xắn tay áo lên và không cài mấy cúc trên cùng, để lộ vòm ngực không một chút mỡ thừa. Hắn đeo kính râm, tay cầm một cuốn sách, nhưng không ai biết hắn có thực sự đọc hay không.

Long “Thích Đủ Thứ” và Hùng “6 Múi Sầu Riêng” cũng ở trong trận bóng, nhưng sự tập trung của họ không phải là quả bóng. Họ liên tục nhìn quanh, bình phẩm về mấy cô gái trẻ trong những bộ bikini sặc sỡ đang tạo dáng chụp ảnh.

Và rồi cô xuất hiện.

Ngân không vội vã. Cô đi ra từ phía villa, bước chân chậm rãi trên nền cát nóng. Cô không mặc bikini. Cô chọn một bộ đồ bơi một mảnh màu đen tuyền, một lựa chọn tưởng như kín đáo nhưng lại trở thành một lời tuyên chiến với tất cả những bộ bikini hai mảnh xung quanh.

Trận bóng chuyền đột ngột ngừng lại. Những tiếng cười đùa nhỏ dần. Mọi ánh mắt, một cách vô thức, đều đổ dồn về phía cô.

Đám đông đang chứng kiến một sự tương phản tàn nhẫn. Những cô gái kia, trẻ trung, xinh xắn, sở hữu những thân hình mảnh mai theo đúng tiêu chuẩn. Nhưng cơ thể của Ngân lại thuộc về một thế giới khác. Nó không mảnh mai. Nó là một cơ thể của đàn bà đúng nghĩa, với sức nặng của những đường cong. Bộ đồ bơi một mảnh màu đen không hề che giấu, ngược lại, nó như một lớp sơn bóng, tôn lên từng đường nét điêu khắc của cơ thể cô. Nó ép chặt lấy cặp vú căng tròn, tạo thành một khe ngực sâu hút còn mời gọi hơn bất kỳ bộ bikini nào. Nó thắt lại ở phần eo săn chắc trước khi nở bung ra thành một cặp hông tròn trịa, vững chãi. Phần vải được cắt cao trên đùi, kéo dài đôi chân một cách vô tận và quan trọng hơn, nó để lộ ra một phần của hình xăm nhỏ trên bờ mông bên phải – một vài đường nét tinh xảo mà không ai nhìn rõ là hình gì, chỉ biết nó là một bí mật.

“Đệt,” Long “Thích Đủ Thứ” buột miệng, quên cả việc đỡ bóng. “Body chị Ngân… không phải dạng vừa đâu.”

Hùng “6 Múi”, người luôn tự hào về cơ thể mình, cũng phải nuốt nước bọt. “Mấy em kia là nước ngọt có ga,” gã thì thầm với Long. “Còn đây là rượu vang. Phải biết thưởng thức.”

Ngân dường như không nhận ra sự chú ý. Cô tháo chiếc khăn choàng mỏng, để lộ ra hình xăm dòng chữ mảnh như một sợi chỉ chạy dọc xương bả vai. Cô vươn vai một cái, một hành động vô tình nhưng lại khiến toàn bộ đường cong của cơ thể bị kéo căng ra, một sự phô diễn không chủ đích và đầy chết chóc.

Sự xuất hiện và những lời bình phẩm đó là một phát súng hiệu. Cuộc chiến giành sự chú ý bắt đầu, không phải bằng lời nói, mà bằng hành động.

Tùng là người hành động trước. Nhìn thấy ánh mắt của Long và Hùng dán vào Ngân, quai hàm của Tùng bạnh ra. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng bước tới chỗ để đồ, lấy một chiếc khăn tắm lớn, rồi đi thẳng về phía Ngân. Hắn bước đi vững chãi, cơ bắp cuồn cuộn dưới nắng, như một bức tường di động chắn giữa cô và những ánh mắt tò mò.

“Nắng lắm, chị choàng vào không bỏng da.”

Minh nhìn thấy hành động của Tùng và nghiến răng. Gã không thể để “thằng em trai” đó ghi điểm. Gã bỏ mặc trận bóng, lao như một mũi tên đến quầy bar trên bãi biển. Vài giây sau, gã quay lại, tay cầm một quả dừa tươi đã được chặt khéo léo và cắm ống hút. Gã chạy đến, cố tình tạo ra sự ồn ào.

“CHỊ NUÔI! CHỊ NUÔI! Uống nước dừa cho mát! Nắng này mất nước là hỏng hết da đẹp bây giờ! Của em là tươi nhất, ngon nhất đây!”

Từ dưới bóng râm, Quân hạ cuốn sách xuống một chút. Hắn mỉm cười. Một vở kịch hoàn hảo. Kẻ bảo vệ thầm lặng và kẻ chiếm hữu ồn ào. Cả hai đều dùng sự chăm sóc làm vũ khí, nhưng một người thì tinh tế, người kia thì trực diện. Thú vị.

Ngân bây giờ bị kẹp giữa hai người họ. Bên trái là Tùng với chiếc khăn tắm. Bên phải là Minh với quả dừa.

Ngân nhìn Tùng, rồi nhìn Minh. Một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô. Cô không hề bối rối.

Cô quay sang Minh trước, đón lấy quả dừa. “Cảm ơn em nhé, lúc nào cũng chu đáo nhất.” Cô nhấp một ngụm nhỏ, một sự công nhận khiến Minh cười toe toét đầy đắc thắng.

Sau đó, cô quay sang Tùng, đón lấy chiếc khăn. Nhưng cô không choàng lên người. Cô chỉ vắt nó qua vai một cách hờ hững. “Cảm ơn em trai. Lát nữa lên bờ lạnh chị sẽ dùng.” Một sự chấp nhận, nhưng cũng là một sự từ chối khéo léo vai trò “người bảo vệ”.

Sau khi đã “ngoại giao” xong, cô không đứng đó nữa. Cô mỉm cười với cả hai, rồi quay người, chạy thẳng về phía biển. Cô không chạy như những cô gái khác. Dáng chạy của cô có một sức nặng, một sự lắc lư đầy uy lực của phần hông mà không ai có thể rời mắt. Cô lao thẳng vào một con sóng bạc đầu.

Nước biển lạnh đột ngột bao bọc lấy cơ thể nóng rực của cô. Khi cô trồi lên, mái tóc dài ướt sũng dính vào lưng. Bộ đồ bơi màu đen giờ đây dán chặt vào da thịt, còn khiêu khích hơn cả lúc khô.

Tùng và Minh sững lại một giây, rồi như hai con cá mập đánh hơi được máu, cả hai cùng lúc lao xuống biển, theo sau cô. Cuộc chiến trên cạn đã kết thúc. Một cuộc chiến mới, ướt át và gần gũi hơn, bắt đầu dưới làn nước trong xanh. Xa xa, trên bờ, Quân gấp cuốn sách lại. Hắn đứng dậy, từ từ cởi chiếc áo sơ mi của mình. Vở kịch đã trở nên quá hấp dẫn để có thể ngồi yên làm khán giả.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...