Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 22 : Ốc Đảo Bình Yên &  Tiếng Rung Báo Bão



Chương 21: Ốc Đảo Bình Yên &  Tiếng Rung Báo Bão

Ban công căn hộ của Ngân là một vương quốc thu nhỏ, một ốc đảo của trật tự lơ lửng giữa sự hỗn loạn của Hà Nội. Nắng chiều cuối tuần vàng nhạt, không gay gắt. Gió hiu hiu, mang theo cái se lạnh đầu thu. Mọi thứ đều ở đúng vị trí của nó: những chậu sen đá nhỏ được xếp thẳng hàng, chiếc ghế mây không một hạt bụi, bộ ấm trà bằng gốm đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ. Đây là thế giới trong tầm kiểm soát của cô.

Ngân mặc một bộ đồ nhà bằng vải lanh màu be, rộng rãi, che giấu đi những đường cong của cơ thể. Tóc cô búi lỏng, vài sợi mai lòa xòa trên gáy. Cô di chuyển chậm rãi, khoan thai, mỗi hành động là một nghi lễ. Cách cô nâng bình tưới, cách dòng nước nhỏ chảy xuống gốc cây, cách cô ngồi xuống ghế, pha một ấm trà hoa cúc. Cô đang tận hưởng sự cô độc ngọt ngào của mình, một sự cô độc có chủ đích.

Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Mùi hương dịu nhẹ của trà hoa cúc và mùi đất ẩm từ những chậu cây. Trong đầu cô, một sự ngăn nắp tương tự cũng đang hiện hữu. Ba “cậu em trai” của cô, mỗi người được đặt gọn gàng trong một chiếc hộp riêng trong tâm trí.

Tùng là chiếc hộp gỗ sồi, mộc mạc, chắc chắn, tỏa ra một sự an toàn thô ráp.

Minh là chiếc hộp sơn mài màu mè, bóng loáng, luôn rung nhẹ như thể sắp bung nắp, chứa đầy sự hỗn loạn.

Quân là chiếc hộp đen bằng gỗ mun, bí ẩn, được khóa kỹ bằng một ổ khóa tinh xảo mà chỉ cô mới có chìa khóa.

Cô mỉm cười, một nụ cười của một vị thần đang chiêm ngưỡng sự sáng tạo hoàn hảo của mình. Ba thế giới song song, không bao giờ giao nhau. Và cô là mặt trời duy nhất, là trung tâm của cả ba hệ hành tinh đó. Trật tự này thật hoàn hảo. Thật an toàn.

“Rung.”

Chiếc điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên một tiếng. Một âm thanh lạc lõng, một sự xâm nhập. Cô liếc nhìn nó rồi lờ đi. Chắc lại là tin nhắn quảng cáo. Ốc đảo của cô không chào đón sự phiền nhiễu. Cô nhấp một ngụm trà, cố gắng lấy lại sự tĩnh lặng.

Nhưng cô không biết, đó không phải là một sự phiền nhiễu. Đó là tiếng chuông báo hiệu một cơn bão sắp ập đến, một cơn bão sẽ phá tan khu vườn có trật tự của cô.

Sự bình yên trên ban công đang bị xé rách. Chiếc điện thoại không chỉ rung một lần. Nó bắt đầu một cơn co giật điên cuồng trên mặt bàn gỗ. Tiếng “re re re” không dứt, dai dẳng và chói tai, như một con côn trùng đang chết. Nó phá tan sự tĩnh lặng, nó là một hồi chuông báo bão.

Ngân nhíu mày. Sự khó chịu ban đầu chuyển thành một cảm giác bất an. Sự phiền nhiễu này thật bất thường. Nó nằm ngoài kế hoạch. Cô vươn tay, nhấc chiếc điện thoại lên như thể đang nhấc một quả bom hẹn giờ.

Màn hình sáng lên. Và quả bom phát nổ.

Nó không phải là một tin nhắn. Nó là một cơn lũ thông báo từ Zalo, một cuộc xâm lược kỹ thuật số.

Minh đã thêm bạn vào nhóm ‘Cuối Tuần Trốn Việc’

Minh đã thêm Tùng vào nhóm

Minh đã thêm Quân vào nhóm

Minh đã thêm Long “Thích Đủ Thứ”

Minh đã thêm Hùng “6 Múi Sầu Riêng”

Minh đã thêm Loan 

Minh đã thêm Hằng “Bay nhưng không Nhảy”

….

Nụ cười thư thái trên môi Ngân đông cứng lại, rồi vỡ tan như một lớp băng mỏng. Tim cô hẫng đi một nhịp, một cảm giác như vừa bước hụt xuống một bậc thang vô hình. Dạ dày cô thắt lại.

Tùng. Minh. Quân.

Ba cái tên. Ba thế giới. Ba hệ hành tinh. Cùng xuất hiện trong một khung hình chật chội. Những chiếc hộp được niêm phong cẩn thận trong tâm trí cô… đã bị một bàn tay thô bạo cạy tung và đổ hết ra sàn. Ba thế giới song song của cô đã va chạm vào nhau, tạo ra một vụ nổ Big Bang của sự hỗn loạn.

“Tên khốn Minh này!”

Cô rít lên qua kẽ răng. Cô cảm thấy như thể có kẻ vừa xông vào khu vườn yên tĩnh của mình và ném một quả lựu đạn vào giữa hồ cá koi. Mọi sự ngăn nắp, mọi sự kiểm soát, mọi trật tự đã bị phá hủy chỉ bằng vài cú click.

Sự bình yên đã chết. Ốc đảo đã bị xâm chiếm. Cô không trả lời. Cô chỉ ngồi im, bất động, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nơi những cái tên vẫn đang nằm đó như một lời buộc tội. Cô cảm nhận được một cơn bão hỗn loạn đang hình thành ngay trong lồng ngực mình, một cơn bão sắp cuốn phăng mọi thứ.

Cái không gian ảo của group chat Zalo mang tên “Cuối Tuần Trốn Việc” giờ đây đã trở thành một đấu trường La Mã. Ngân, từ vị thế của một vị thần, đã bị ném vào giữa những con thú đói. Cô mở group chat, và màn hình điện thoại của cô trở thành một bãi chiến trường của thông báo, những dòng chữ và sticker nhảy múa điên cuồng.

Minh, kẻ chủ mưu, khai hỏa đầu tiên. Gã không dùng lời nói, gã dùng sự hỗn loạn. Một loạt sticker gấu Brown nhảy múa, la hét, chiếm lĩnh toàn bộ màn hình. Rồi mới đến một dòng chữ viết hoa, như một lời hiệu triệu của một gã bạo chúa.

Minh: [@all] ANH EM HỘI TỤ! GIỜ G ĐÃ ĐIỂM! CUỐI TUẦN NÀY ĐỐT CHÁY CẢ THẾ GIỚI CHO TÔI!

Ngay lập tức, những kẻ xa lạ, những “bầy kền kền” mà Minh đã thêm vào, đánh hơi thấy sự hiện diện của con mồi duy nhất. Chúng bu vào, những dòng chữ sáo rỗng và có phần sỗ sàng.

Long “Thích Đủ Thứ”: “Ối giời, group gì đây mà có cả tiên nữ giáng trần thế này? Chào người đẹp @Bảo Ngân nhé.”

Hùng “6 Múi Sầu Riêng”: “Xinh quá. Em gái cho anh xin info làm quen được không?”

Tùng, kẻ bảo vệ, hoàn toàn lờ đi những con ruồi đó. Hắn im lặng. Vài phút sau, khi những lời tán tỉnh nhạt nhẽo bắt đầu trôi đi, hắn mới hành động. Hắn đăng một tấm ảnh. Không một lời chú thích. Bức ảnh chụp hắn đang ở phòng gym, cởi trần, gồng cứng bắp tay trước gương, mồ hôi nhễ nhại, những thớ cơ căng lên như đá tảng. Đó không phải là một sự khoe khoang. Đó là một sự khẳng định lãnh thổ bằng hình ảnh, một lời cảnh cáo ngầm đầy tính nguyên thủy: “Con mồi này đã có chủ.”

Quân, nhà quan sát, hắn online. Hắn đọc hết. Hắn thấy sự ồn ào của Minh, sự sỗ sàng của những kẻ lạ, và sự phô diễn sức mạnh của Tùng. Hắn không làm gì cả. Hắn chờ cho tất cả những con thú kia gầm gừ xong. Mãi sau, hắn mới thả một dòng duy nhất, lịch sự, xa cách, như một vị giáo sư bước vào một lớp học ồn ào.

Quân: “Chào mọi người.”

Ba thế giới. Ba cá tính. Ba phương pháp tiếp cận đã được phơi bày hoàn toàn chỉ qua vài dòng chat. Một kẻ dùng sự hỗn loạn. Một kẻ dùng sức mạnh thể chất. Một kẻ dùng sự tách biệt của trí tuệ. Và Ngân, người duy nhất vẫn đang im lặng, đã trở thành tâm điểm của cuộc chiến, một nữ hoàng đang chờ đợi màn chào sân của mình trên đấu trường.

Đấu trường ảo vẫn đang sôi sục. Những tin nhắn liên tục nhảy lên, như những con sóng dữ dội vỗ vào sự im lặng của Ngân. Mọi sự chú ý giờ đây đổ dồn về nhân vật nữ duy nhất chưa lên tiếng. Sự im lặng của cô trở thành một khoảng trống đầy quyền lực, hút mọi sự tò mò vào đó.

Minh, kẻ không thể chịu đựng được khoảng trống, tiếp tục thúc ép, cố gắng lôi cô ra ánh sáng.

Minh: “@Bảo Ngân Chị Nuôi của em đi đâu rồi? Trốn kỹ thế?”

Long “Thích Đủ Thứ”: “Người đẹp chắc đang kiêu đây mà.”

Ngân ngồi trên ban công, đọc hết mọi thứ. Cô không vội. Trong đầu cô, một ván cờ đang được tính toán. Cô phân tích từng nước đi có thể. Nếu trả lời Minh, cô sẽ bị cuốn vào sự hỗn loạn của gã. Nếu trả lời Tùng, cô sẽ khuyến khích sự bảo bọc có phần kiểm soát của hắn. Nếu trả lời Quân, cô sẽ phải bắt đầu một ván cờ trí tuệ khác. Bất kỳ lời nói nào cũng sẽ khiến cô phải chọn một phe, phải phá vỡ sự cân bằng quyền lực mong manh mà cô đã dày công tạo ra. Cô là mặt trời, cô không thể chỉ chiếu sáng cho một hành tinh.

Vậy thì, cô sẽ không nói gì cả. Nước đi đầu tiên của cô là tiếp tục im lặng. Cô tắt màn hình, quăng chiếc điện thoại lên ghế, để mặc cho sự tò mò của họ lên đến đỉnh điểm. Cô để cho sự im lặng của mình trở thành một vũ khí, một sự tra tấn bằng sự chờ đợi.

Vài phút sau, khi những con thú trong lồng bắt đầu mất kiên nhẫn, cô mới cầm lại điện thoại. Cô mở group chat. Và gửi đi nước cờ của mình. Một nước cờ tối giản đến mức thiên tài.

Bảo Ngân: 🙂

Chỉ một biểu tượng mặt cười. Một nụ cười đơn giản, không có bất kỳ ngữ cảnh nào. Nó là một nước cờ hoàn hảo, bởi vì nó là một tấm toan trống, cho phép mỗi người tự vẽ nên ý nghĩa mà họ muốn thấy.

Với Minh, đó là một sự trêu chọc, một cái nháy mắt đáp lại trò chơi của gã. “Em cứ tiếp tục đi, chị đang xem.”

Với Tùng, đó là một sự thân thiện, một lời trấn an nhẹ nhàng. “Chị thấy rồi, cảm ơn em.”

Với Quân, đó là một nước cờ thông minh, một sự khẳng định quyền lực trong im lặng. “Tôi biết các anh đang làm gì, và tôi đang ở trên tất cả.”

Với những kẻ xa lạ, đó là một sự cho phép mơ hồ, một lời hứa hẹn đủ để giữ họ lại trong trò chơi.

Cô đã biến sự im lặng của mình thành quyền lực. Cô đã vũ khí hóa sự mơ hồ. Chỉ bằng một biểu tượng, cô đã xoa dịu tất cả mà không cần cam kết với bất kỳ ai. Cô không còn là nạn nhân bị kéo vào một cách bị động. Cô đã trở thành trung tâm bí ẩn của cái lồng ảo này, một nữ hoàng đang bình thản điều khiển những con rối của mình.

Nụ cười bí ẩn của Ngân là một mồi lửa. Và Minh là thùng thuốc súng. Gã ngay lập tức nổ tung, biến sự mơ hồ của cô thành một sự kiện không thể chối cãi.

Minh: “ĐẤY! CHỊ NUÔI LÊN TIẾNG RỒI! ZUI QUÁ ZUI QUÁ!”

Những dòng chữ viết hoa của gã như những tiếng pháo ăn mừng. Gã không cho ai có cơ hội xen vào.

Minh: “Nhân dịp nữ thần giá lâm, em xin chốt kèo: CUỐI THÁNG LÀM MỘT CHUYẾN QUY NHƠN ĐI ANH EM!”

Minh: “Biển xanh, cát trắng, nắng vàng… và @Bảo Ngân đi cùng! Còn gì trên đời bằng nữa? Ai đi giơ tay!”

Lời hiệu triệu của Minh, nửa thành khẩn, nửa kịch tính, đã biến Ngân từ một người tham gia thành giải thưởng chính của chuyến đi. Sự “bảo chứng” từ nụ cười của cô đã hợp pháp hóa lời mời gọi của gã, tạo ra một hiệu ứng bùng nổ.

Hùng “6 Múi Sầu Riêng”: “Đi chứ! Có người đẹp thì đi đâu cũng đi!”

Tùng, như thường lệ, không nói nhiều. Hắn chỉ thả một sticker hình ngọn lửa. Một sự đồng thuận không lời, nhưng đầy nhiệt huyết và sức mạnh nguyên thủy.

Quân, sau một hồi im lặng tính toán, cũng lên tiếng, một câu trả lời ngắn gọn, có vẻ thờ ơ nhưng lại là một sự xác nhận.

Quân: “Quy Nhơn à? Cũng được.”

Lời hiệu triệu đã được đáp lại. Cuộc hẹn ở Quy Nhơn đã được ấn định. Ba thế giới song song sẽ không còn chỉ va chạm trên không gian ảo. Chúng sắp va chạm trong thế giới thực.

Ngân đọc những phản ứng của họ, rồi khóa màn hình và quăng điện thoại lên sofa. Một hành động dứt khoát. Cô không cảm thấy vui vẻ hay hưng phấn. Cô chỉ cảm thấy một sự bình thản lạnh lẽo của một người sắp bước vào tâm bão. Cô đã giăng một cái bẫy, và giờ chính cô cũng bước vào cái bẫy đó. Cô không đi với tư cách một nạn nhân. Cô đi với tư cách một nhà thám hiểm, bước vào vùng đất nguy hiểm nhất: chính tâm hồn hoang dại của mình.

Cái lồng ảo đã được dựng lên. Trò chơi đã bước sang một cấp độ hoàn toàn mới, nguy hiểm hơn, và hấp dẫn hơn rất nhiều.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...