Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 21 : Lật Từng Trang Sách



Chương 20: Lật Từng Trang Sách

Ngân bước qua ngưỡng cửa, vào trong bóng tối. Quân theo sau, và cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại. Tiếng “cạch” của chốt cửa vang lên, niêm phong họ trong một thế giới của riêng mình. Ánh lửa từ lò sưởi trong phòng nhảy múa, hắt những cái bóng dài, chập chờn lên những bức tường đá. Tiếng gió bên ngoài vẫn rít lên từng hồi, nhưng ở đây, chỉ có tiếng lửa cháy lách tách và tiếng tim Ngân đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô đứng giữa phòng, hơi thở có chút dồn dập. Sự mong đợi và một chút lo lắng khiến cô cảm thấy như một diễn viên sắp bước ra sân khấu mà không biết kịch bản. Quân, ngược lại, hoàn toàn bình tĩnh. Hắn không vội vàng lao tới như Tùng hay Minh. Hắn cởi chiếc áo khoác ngoài, tiếng vải sột soạt khẽ khàng, vắt nó lên một chiếc ghế bành. Rồi hắn từ từ tiến lại gần cô, với sự tập trung của một nhà khoa học đang chuẩn bị cho một cuộc thí nghiệm quan trọng.

Quân đứng trước mặt Ngân, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ người hắn. Nhưng hắn không hôn cô. Hắn đưa tay lên, những ngón tay thon dài, hơi lạnh, nhẹ nhàng gỡ một lọn tóc mai dính trên má cô. Một cử chỉ tinh tế, gần như mang tính lâm sàng, như đang chạm vào một vật phẩm quý giá.

Rồi hắn bắt đầu cởi đồ cho cô. Không phải như một người tình đang vồ vập. Mà như một nhà khảo cổ đang khai quật một pho tượng bị chôn vùi. Từng lớp vải được gỡ bỏ một cách cẩn trọng, có phương pháp. Hắn nhẹ nhàng kéo chiếc áo len qua đầu cô, tiếng vải sột soạt trong không gian tĩnh lặng. Khi bờ vai trần và xương quai xanh tinh tế của cô lộ ra, hắn không vội vàng cởi tiếp. Hắn dừng lại. Hắn dùng một ngón tay, miết nhẹ theo đường xương quai xanh của cô, cảm nhận sự mềm mại của làn da dưới đầu ngón tay. Một tiếng “a” nhỏ, vô thức, thoát ra từ cổ họng Ngân. Đó là một sự thăm dò.

Hắn quỳ xuống, cẩn thận cởi cúc quần và kéo khóa chiếc quần jeans của cô. Tiếng kim loại “lách cách” nhỏ, tiếng khóa kéo “rít” nhẹ, những âm thanh được khuếch đại trong sự im lặng. Hắn từ từ kéo chiếc quần xuống, tay hắn lướt trên da thịt mát lạnh ở đùi cô. Khi nhìn thấy một vết sẹo mờ trên đầu gối cô, hắn dừng lại. Giọng hắn thì thầm, trầm ấm, đầy sự tò mò của một người đọc sách tìm thấy một ghi chú bên lề.

“Vết sẹo này…”

Ngân, giọng hơi run, hơi thở dồn dập. “Hồi nhỏ… bị ngã xe.”

Cô hoàn toàn trần truồng trước mặt hắn. Cô đứng đó, dưới ánh lửa bập bùng, cảm thấy vừa bị phơi bày, vừa được trân trọng một cách kỳ lạ. Hắn không nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt của một nghệ sĩ đang chiêm ngưỡng tác phẩm của mình, của một nhà khoa học đang quan sát đối tượng nghiên cứu. Màn dạo đầu của sự quan sát đã bắt đầu.

Ngân nằm ngửa trên giường, cơ thể trần truồng phơi bày dưới ánh lửa bập bùng. Quân đứng bên cạnh, không vội vàng. Hắn chỉ chiêm ngưỡng, ánh mắt của một nhà giải phẫu học sắp bắt đầu công việc của mình. Không khí trong phòng đặc quánh sự tập trung. Tiếng lửa cháy lách tách và tiếng gió rít bên ngoài là bản nhạc nền duy nhất cho cuộc thí nghiệm sắp diễn ra.

Quân không bắt đầu từ những điểm nhạy cảm thông thường. Hắn sẽ không đi theo một kịch bản có sẵn. Hắn quỳ xuống cuối giường, nhẹ nhàng nâng một bàn chân của cô lên. Bàn tay hắn mát lạnh. Hắn dùng những ngón tay thon dài miết nhẹ theo lòng bàn chân cô, một vùng đất thường bị bỏ quên. Rồi hắn cúi xuống, hôn vào đó. Một nụ hôn ướt át, mềm mại. Ngân giật nảy mình, rụt chân lại theo phản xạ. Một tiếng “a” nhỏ bật ra. Một luồng điện vừa chạy dọc sống lưng cô, một tín hiệu thần kinh bất ngờ.

Hắn giữ chặt lấy bàn chân cô và tiếp tục. Lưỡi hắn liếm dọc theo mắt cá chân, cảm nhận từng đường gân, rồi đi lên bắp chân. Hắn dừng lại thật lâu ở vùng da non mềm mại phía sau đầu gối, nơi những sợi lông tơ của cô khẽ dựng đứng. Tiếng liếm láp “chụt chụt” ướt át vang lên trong sự tĩnh lặng.

Hắn như một nhà thám hiểm đang vẽ bản đồ một vùng đất mới. Hắn di chuyển lên trên, hôn lên vùng bụng mềm của cô, lưỡi hắn khẽ xoáy vào rốn. Hắn lật cô nằm sấp lại, hôn dọc theo sống lưng, miết lưỡi lên hình xăm ngôi sao nhỏ ở thắt lưng cô, như một lời khẳng định chủ quyền thầm lặng. Hắn hôn lên gáy cô, nơi những sợi tóc tơ đang dựng đứng. Hắn ngậm nhẹ lấy vành tai cô, phả hơi thở nóng hổi vào trong, khiến cô rùng mình liên tục. Một tiếng “ưm…” nhỏ thoát ra từ cổ họng cô, một âm thanh của sự bất lực.

Ngân quằn quại. Cơ thể cô chưa bao giờ được khám phá một cách tỉ mỉ và bất ngờ như vậy. Mỗi cái chạm của hắn đều gửi những luồng điện đến những nơi cô không ngờ tới, đánh thức những giác quan mà cô không biết là mình có. Tiếng rên của cô không phải là tiếng rên to, mà là những âm thanh ư ử, đứt quãng, đầy ngạc nhiên. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

Khi thấy cô rùng mình dưới cái chạm của hắn ở gáy, Quân thì thầm, giọng hắn khàn khàn, không phải vì ham muốn, mà vì sự tập trung của một nhà khoa học vừa có một phát hiện.

“Chỗ này… em nhạy cảm này.”

Ngân chỉ có thể thở dốc, giọng cô vỡ vụn, yếu ớt, một lời cầu xin được tiếp tục sự tra tấn ngọt ngào này.

“Đừng… dừng lại…”

Cuộc hành hương của Quân đã đến đích cuối cùng. Hắn đã lật Ngân nằm ngửa trở lại. Cơ thể cô là một vùng đất đã được khám phá, giờ đây hoàn toàn phơi bày dưới ánh lửa bập bùng, chờ đợi cuộc khai phá cuối cùng. Không khí đặc quánh sự mong đợi, một sự căng thẳng đến nghẹt thở.

Quân quỳ giữa hai chân đã dạng rộng của cô. Hắn không vội vàng. Hắn chỉ nhìn. Ánh mắt của một nhà khoa học đang quan sát đối tượng nghiên cứu trước khi bắt đầu thí nghiệm. Hắn nhìn cái hang nhỏ xinh xắn, hồng hào, đã ướt sũng và lấp lánh dưới ánh lửa, như một bông hoa đang hé nở. Hắn dùng hai ngón tay thon dài, lạnh lẽo, nhẹ nhàng tách hai mép môi của cô ra, để lộ hoàn toàn hạt ngọc bên trong, đang cương cứng và rung động nhẹ. Hắn dùng một ngón tay xoa nhẹ lên nó, và quan sát. Cơ thể Ngân ngay lập tức cong lên, một tiếng “a” nhỏ bật ra. Dữ liệu đã được xác nhận.

Sau đó, hắn cúi xuống. Lưỡi hắn không vồ vập. Nó chính xác như một con dao mổ, tỉ mỉ và điêu luyện. Hắn liếm một đường dài và chậm từ dưới lên trên, cảm nhận vị mặn và sự trơn trượt của dịch ái. Rồi hắn tập trung vào hạt ngọc. Lưỡi hắn không ngừng nghỉ, nhưng luôn thay đổi. Hắn dùng đầu lưỡi vê tròn, rồi lại mút mạnh, tạo ra những tiếng “chụt chụt” ướt át. Hắn thay đổi nhịp điệu liên tục, lúc nhanh như một cơn mưa rào, lúc chậm như một giọt nước đang nhỏ. Hắn không cho cơ thể cô có cơ hội thích ứng, giữ cô luôn ở trên bờ vực của sự điên cuồng.

Ngân không chịu nổi. Lý trí của cô đã tan biến. Chỉ còn lại bản năng. Hông cô bắt đầu nhấp lên một cách vô thức, tìm kiếm lưỡi hắn, như một con thuyền nhỏ đang vật lộn giữa cơn sóng. Hai tay cô bấu chặt lấy ga giường, tiếng vải sột soạt. Lưng cô ưỡn cong lên như một cây cung, toàn bộ cơ thể căng cứng, run rẩy. Một tiếng hét bị nén lại, không thể thoát ra, bật ra từ cổ họng cô, một tiếng thét câm của sự giải thoát. “A… a… á…!” Toàn bộ cơ thể cô co giật dữ dội, cơ âm đạo co thắt liên hồi. Một cơn cực khoái sâu và kéo dài, hoàn toàn khác những lần trước. Nó không phải là một vụ nổ. Nó là một cơn sóng thần nhấn chìm toàn bộ tâm trí cô, cuốn phăng mọi suy nghĩ, chỉ còn lại cảm giác trần trụi.

Ngay cả khi cơn co giật đã qua, cơ thể cô vẫn run rẩy nhẹ. Quân không dừng lại ngay. Hắn liếm nhẹ thêm vài cái nữa, như để “dọn dẹp” chiến trường, rồi mới từ từ ngẩng lên. Hắn nhìn vào khuôn mặt đẫm mồ hôi và nước mắt của cô, một khuôn mặt vừa kiệt sức vừa thỏa mãn đến tột cùng. Thí nghiệm đầu tiên đã thành công. Hắn đã đọc vị được vùng đất bí ẩn nhất của cô.

Trên chiếc giường lớn, Ngân vẫn đang trôi trong dư âm của cơn cực khoái. Cơ thể cô hoàn toàn thả lỏng, nhạy cảm đến tột độ, mọi lớp phòng thủ đã bị gỡ bỏ. Cô nằm đó, mắt lim dim, phó mặc, như một pho tượng đang chờ được hoàn thiện. Quân không có vẻ thỏa mãn. Hắn chỉ vừa hoàn thành giai đoạn một của cuộc “nghiên cứu”. Hắn bình tĩnh, có phương pháp, như một nhà khoa học đang chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo.

Quân đứng dậy, bước đến nơi hắn để ví tiền. Hành động của hắn không có chút vội vã hay lúng túng của ham muốn, nó giống như một bác sĩ phẫu thuật đang chuẩn bị dụng cụ. Hắn bình tĩnh lấy ra một chiếc bao cao su, xé vỏ. Tiếng xé vỏ “xoẹt” một tiếng khô khốc.

Hắn quay lại, nhìn cô, giọng thì thầm, tiếp tục trò chơi trí tuệ của họ. “Sẵn sàng cho chương tiếp theo chưa, ‘bà chị già’?”

Hắn không nằm lên người cô ngay. Hắn lấy một chiếc gối, nhẹ nhàng nâng hông cô lên, kê xuống dưới. Một hành động kỹ thuật, khiến cặp mông tròn trịa của cô nhô cao hơn, và cửa hang bí mật của cô hoàn toàn phơi bày, mở ra một góc nhìn hoàn hảo cho “nhà nghiên cứu”.

Quân quỳ giữa hai chân Ngân. Hắn không thúc vào. Hắn đặt đầu dương vật đã bọc bao vào cửa hang ẩm ướt của cô, một cái chạm nhẹ. Rồi từ từ, từng milimet một, hắn đẩy vào. Tiếng “phập” vang lên chậm rãi, đặc quánh. Ngân nín thở, toàn bộ cơ thể cô căng cứng. Cô có thể cảm nhận được từng chuyển động nhỏ nhất: cảm giác dương vật của hắn từ từ nong rộng cửa mình, lấp đầy cô một cách chậm rãi, sâu và đầy chủ đích. Mắt hắn vẫn dán chặt vào mắt cô, ghi nhận từng cái nhíu mày, từng hơi thở gấp gáp.

Khi đã vào sâu hết mức, hắn dừng lại. Hắn không di chuyển. Hắn chỉ ở yên đó, để cho cơ thể cô quen với sự hiện diện của hắn, để cô cảm nhận trọn vẹn sự lấp đầy, sự căng tức đến cực hạn. Giọng Quân trầm và đều, như một mệnh lệnh. “Đây. Ngay lúc này. Cảm giác này. Mô tả nó đi.”

Ngân thở hắt ra, giọng run rẩy. “Đầy… Chật chội… Nóng…”

“Chưa đủ.” – hắn ngắt lời – “Cụ thể hơn. Nó có giống như khi tôi dùng lưỡi không?”

“Không…” – cô đáp, cố gắng sắp xếp những cảm giác hỗn loạn thành lời – “Nó… có sức nặng. Một áp lực từ bên trong…”

“Tốt.” Hắn nói, và bắt đầu di chuyển, rất chậm, rất sâu. Cuộc đối thoại bằng da thịt đã chính thức bắt đầu. Từng cú thúc là một câu hỏi, từng tiếng rên là một câu trả lời.

Nhưng chỉ có dương vật là không đủ. Hắn cần nhiều dữ liệu hơn. Trong khi vẫn duy trì nhịp thúc chậm rãi, thôi miên, hai bàn tay hắn bắt đầu một cuộc khám phá riêng. Bàn tay phải tìm đến vú cô, dùng ngón cái và ngón trỏ vê nhẹ núm vú đã cương cứng. Bàn tay trái luồn xuống, tìm đến hột le đang sưng đỏ, xoa tròn. Hắn tạo ra một bản giao hưởng của sự tra tấn, ba luồng kích thích riêng biệt tấn công cơ thể cô cùng một lúc.

Cơ thể Ngân giật nảy lên. Một sự quá tải. Cô không biết phải tập trung vào đâu. Tiếng rên của cô biến thành những âm thanh vỡ vụn. Hắn vẫn không dừng lại cuộc hỏi đáp, giọng lạnh lùng. “Giờ thì sao? Khi tôi làm thế này với vú của chị… và thế này ở dưới… cái nào mạnh hơn? Não của chị đang tập trung vào đâu?”

Ngân lắc đầu, rên rỉ, giọng cô đứt quãng trong sự tuyệt vọng. “Em… đồ điên… Chị không biết… Tất cả… tất cả cùng một lúc… Loạn hết rồi…”

Đó là câu trả lời hắn muốn nghe. Sự đầu hàng của lý trí. Thí nghiệm đã thành công.

Lý trí của Ngân đã đầu hàng. Câu trả lời “Chị không biết” của cô là tín hiệu mà Quân đang chờ đợi. Thí nghiệm đã đến giai đoạn cuối. Giờ không phải là lúc phân tích nữa. Giờ là lúc phá hủy.

Hắn dừng mọi câu hỏi. Hắn rút tay ra khỏi ngực và hột le của cô. Thay vào đó, hai bàn tay hắn ghì chặt lấy hông cô, khóa chặt cô vào chiếc giường. Rồi hắn bắt đầu tăng tốc. Nhịp điệu chậm rãi, thôi miên biến mất, thay vào đó là những cú thúc nhanh, mạnh và sâu, một sự tấn công nhắm vào điểm sâu nhất bên trong cô. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” vang lên dồn dập. Chiếc giường gỗ cũ kỹ bắt đầu rên rỉ, “cọt kẹt” một cách điên cuồng, như thể sắp vỡ tung.

Sự thay đổi đột ngột của nhịp điệu đã đẩy cơ thể Ngân đến giới hạn. Cô gào lên, một tiếng gào xé lòng, không còn là tiếng rên của khoái lạc, mà là tiếng hét của một hệ thần kinh bị chập mạch, một sự giải thoát tột cùng. “A… A… Á… Á…!!!” Toàn bộ cơ thể cô co giật dữ dội, lưng ưỡn cong lên như một cây cung sắp gãy, cơ âm đạo siết chặt lấy dương vật hắn đến mức gần như đau đớn, một sự co thắt không kiểm soát.

Sự co thắt mãnh liệt của cô là tín hiệu cuối cùng. Hắn cũng gầm lên, một tiếng gầm bị nén lại trong cổ họng, khàn đặc. Hắn thúc cú cuối cùng, một cú trời giáng, và bùng nổ. Dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh, bắn mạnh vào sâu bên trong cô, một sự khẳng định cuối cùng của sự chiếm hữu.

Hắn đổ gục xuống bên cạnh cô, cả hai cùng thở hổn hển, người đẫm mồ hôi. Căn phòng im lặng trở lại, chỉ còn tiếng thở và tiếng lửa than tí tách. Bản giao hưởng của dục vọng đã kết thúc.

Sau một hồi im lặng rất lâu, khi nhịp thở của họ đã dần ổn định, Quân quay sang, nhìn Ngân trong bóng tối. Giọng hắn trầm và đều, không phải một câu hỏi, mà là một lời kết luận, một sự chẩn đoán cuối cùng.

“Đó. Đó là câu trả lời cuối cùng.”

Ngân, giọng yếu ớt, gần như không thành tiếng, hơi thở vẫn còn run rẩy. “Câu trả lời… cho cái gì?”

Quân nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm của hắn như nhìn thấu tâm can. “Cho câu hỏi ‘chị muốn gì’. Khi bị tấn công từ mọi phía, khi không còn khả năng phân tích, lý trí của chị sẽ đầu hàng. ‘Bà chị già’ không muốn làm người kể chuyện, cũng không muốn làm nhân vật chính. Chị khao khát được khuất phục một cách toàn diện. Đó mới là sự tự do của chị.”

Câu nói của hắn như một nhát dao cuối cùng, hoàn tất cuộc phẫu thuật. Nó không gây đau đớn, nó chỉ phơi bày sự thật trần trụi. Ngân không trả lời. Cô không thể. Cô chỉ từ từ nhắm mắt lại. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy hoàn toàn bị nhìn thấu. Quân không chỉ chinh phục được cơ thể cô. Hắn đã giải mã được tâm hồn cô. Và điều đó, còn đáng sợ hơn bất kỳ sự chiếm hữu thể xác nào.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...