Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 20 : Lâu Đài Trong Sương



Chương 19: Lâu Đài Trong Sương

Bên trong chiếc sedan cổ điển của Quân là một thế giới khác. Không có mùi nước hoa xe hơi rẻ tiền. Chỉ có mùi da thuộc cũ, mùi gỗ được đánh bóng, và mùi của thời gian. Bảng điều khiển tối giản, không có màn hình cảm ứng, chỉ có những nút bấm vật lý và một chiếc radio cũ đang chơi một bản nhạc không lời du dương. Chiếc xe là một cái kén, một không gian ấm cúng, tách biệt họ khỏi thế giới ồn ào bên ngoài.

Họ đang trên đường lên Tam Đảo. Ngân ngồi ở ghế phụ, tay đặt hờ trên bệ cửa sổ, lặng lẽ quan sát khung cảnh lướt qua. Những tòa nhà cao tầng của Hà Nội lùi dần, nhường chỗ cho những cánh đồng bằng phẳng, rồi đến những con dốc quanh co. Cô cảm thấy một sự bình yên lạ thường, một sự bình yên không hề có khi đi với Tùng hay Minh. Sự bình yên đến từ sự im lặng. Quân lái xe một cách điềm tĩnh, hai tay đặt trên vô lăng, ánh mắt tập trung vào con đường phía trước. Sự im lặng của hắn không hề khó xử. Nó có sức nặng, nó là một sự thấu hiểu.

Phần lớn chuyến đi, họ không nói gì. Họ không cần. Sự im lặng giữa họ đã là một cuộc đối thoại.

Ngân là người phá vỡ nó trước, giọng cô nhẹ nhàng, hòa vào tiếng nhạc.

“Chiếc xe này… hợp với em thật đấy.”

Quân liếc sang cô, chỉ một khoảnh khắc, một nụ cười rất nhẹ thoáng trên môi. “Nó cũ kỹ, cần được chăm sóc, và không dành cho những người vội vã. Giống một vài người tôi biết.”

Một lời nhận xét vừa về chiếc xe, vừa về chính cô. Ngân chỉ cười, không đáp. Khi xe vào một khúc cua gấp, người cô hơi nghiêng sang một bên theo quán tính. Vai cô chạm nhẹ vào vai hắn. Một cái chạm rất bình thường, chỉ kéo dài một giây, nhưng trong không gian tĩnh lặng và đầy sự nhận thức này, nó lại trở nên vô cùng rõ rệt. Một tia nhận thức vật lý ngắn ngủi trong một cuộc hành trình của tâm trí. Cả hai đều cảm nhận được, nhưng không ai nói gì.

Khi họ bắt đầu leo dốc, sương mù bắt đầu xuất hiện. Ban đầu chỉ là những dải mỏng manh, rồi dần dần đặc lại, nuốt chửng lấy con đường, những hàng cây, và cả thế giới. Không khí trong xe dường như cũng đặc lại theo. Cuộc trốn chạy khỏi thế giới thực đã chính thức bắt đầu. Họ đang đi vào một vùng đất của sương mù, một thế giới của riêng họ.

Chiếc xe trồi ra khỏi màn sương, và tòa biệt thự hiện ra. Nó không giống một khu nghỉ dưỡng. Nó giống một thứ gì đó bị thời gian bỏ quên. Một tòa biệt thự kiến trúc Pháp cổ, những bức tường đá phủ đầy dây leo, những ô cửa sổ cao và gầy, và mái ngói đã chuyển sang màu thâm nâu của quá khứ. Nó đứng đó, im lìm, mờ ảo trong màn sương dày đặc, như một con thú cổ đại đang ngủ.

Quân đỗ xe. Khoảnh khắc họ bước ra ngoài, sự tĩnh mịch ập đến. Một sự tĩnh mịch gần như tuyệt đối, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gió vi vu qua những tán thông già. Không khí lạnh và ẩm, mang theo mùi của đất ướt, của rêu phong, và của một quá khứ xa xôi. Ngân bất giác rùng mình, không hoàn toàn vì lạnh. Nơi này có một sức hút ma mị, một vẻ đẹp của sự lãng quên.

“Em tìm đâu ra chỗ này vậy?” Giọng cô thì thầm, như thể sợ làm kinh động một giấc ngủ ngàn năm. “Trông như trong phim ma.”

Quân cười khẽ, hơi thở của hắn tạo thành một làn khói mỏng trong không khí lạnh. Ánh mắt hắn lấp lánh một vẻ bí ẩn. “Đây là nơi người ta đến để quên đi thế giới thật. Hoặc để đối mặt với nó. Tùy ‘bà chị già’ chọn.”

Họ bước vào sảnh chính. Bên trong còn tĩnh lặng hơn cả bên ngoài. Trần nhà cao vút, mất hút trong bóng tối. Sàn gỗ cũ kỹ kêu “cọt kẹt” dưới mỗi bước chân, âm thanh của họ vang vọng khắp không gian rộng lớn. Một chiếc lò sưởi lớn bằng đá ở cuối sảnh đang cháy bập bùng, là nguồn sáng và hơi ấm duy nhất. Ánh lửa nhảy múa, hắt những cái bóng méo mó, chập chờn lên tường. Không có một bóng người, chỉ có một ông lão lễ tân già nua, tóc bạc trắng, ngồi bất động sau quầy gỗ, như một pho tượng sáp.

Họ nhận chìa khóa và đi dọc theo một hành lang dài, tối tăm. Ánh sáng từ những chiếc đèn tường yếu ớt không đủ để xua đi bóng tối. Bước chân của họ là âm thanh duy nhất, vang vọng trên sàn gỗ, như tiếng đếm nhịp của một nghi lễ sắp bắt đầu. Cảm giác biệt lập ngày càng trở nên rõ rệt. Họ không chỉ ở xa thành phố. Họ đang ở một thời đại khác, một thực tại khác, nơi mọi quy tắc của thế giới bên ngoài đều không còn giá trị.

Phòng ăn của khu nghỉ dưỡng là một không gian bị thời gian bỏ quên. Trần nhà cao vút, những bộ bàn ghế gỗ nặng trịch được đặt cách xa nhau, và ánh sáng duy nhất đến từ những ngọn nến leo lét trên bàn. Ngoài bàn của họ, chỉ có một cặp đôi khác ngồi ở một góc rất xa, chìm trong bóng tối. Không khí trang trọng, và cô liêu. Sự im lặng ở đây nặng đến mức tiếng dao nĩa của họ khi chạm vào đĩa sứ cũng vang vọng, trở thành một bản nhạc nền đơn điệu và buồn tẻ.

Bữa ăn diễn ra chậm rãi. Mọi cử chỉ đều được phóng đại trong không gian tĩnh lặng này. Cái cách Quân nâng ly rượu, cái cách Ngân cắt một miếng bít tết, tất cả đều trở thành một phần của một nghi lễ câm lặng. Cuộc trò chuyện của họ không còn là những câu hỏi phân tích. Nó trở nên cá nhân hơn, nhưng điều đó không làm Ngân thấy dễ chịu.

Thứ khiến cô bối rối không phải là lời nói. Mà là ánh mắt của Quân.

Hắn nhìn cô không chớp. Đó không phải ánh mắt thèm muốn của Tùng, cũng không phải ánh mắt thách thức của Minh. Đó là một ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng, và tập trung. Ánh mắt của một nhà khoa học đang quan sát một mẫu vật dưới kính hiển vi. Hắn như thể đang cố gắng đọc vị tâm hồn cô qua võng mạc, xuyên thấu mọi lớp vỏ bọc, mọi nụ cười, mọi sự phòng thủ. Cô cảm thấy trần trụi, dù vẫn đang mặc một chiếc váy len kín đáo. Cô liên tục phải nhìn đi chỗ khác, tập trung vào miếng bịt tết, vào ly rượu, nhưng rồi lại bị ánh mắt đó kéo lại, như một con bướm bị ghim chặt vào tấm bảng.

Quân nhấp một ngụm rượu, rồi đặt ly xuống. Giọng hắn trầm và đều.

“Rượu ở đây không ngon lắm.”

“Vậy sao? Chị thấy cũng được mà.” Ngân đáp, cố gắng giữ vẻ bình thản, một nỗ lực để giành lại chút kiểm soát.

“Nó thiếu đi cái ‘vết nứt’.” Hắn nói, mắt vẫn không rời khỏi cô. “Một chai rượu vang ngon phải có một chút không hoàn hảo, một chút vị chát bất ngờ ở hậu vị. Giống như con người vậy.”

Hắn không nói về rượu. Hắn đang nói về cô. Hắn đang nói rằng hắn thấy được “vết nứt” của cô, và đó chính là thứ làm hắn hứng thú. Bữa tối kết thúc. Ngân cảm thấy hơi choáng váng, nhưng không phải vì rượu. Cô choáng váng vì sự thâm nhập bằng ánh mắt của Quân. Mọi lớp phòng thủ của cô đã bị vô hiệu hóa. Mọi bí mật dường như đã bị phơi bày. Hắn không chỉ đọc được cô. Hắn đang giải mã cô. Và cuộc giải mã đó sắp đi đến hồi kết.

Sau bữa tối, họ không về phòng. Họ di chuyển ra sảnh chờ, nơi có một chiếc lò sưởi lớn bằng đá đang cháy rực. Ánh lửa vàng cam là nguồn sáng duy nhất, hắt những cái bóng nhảy múa, chập chờn lên những bức tường đá. Họ ngồi trên hai chiếc ghế bành bằng da cũ kỹ, đối diện nhau, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ với hai ly rượu mạnh. Phần còn lại của sảnh chìm trong bóng tối, tạo nên một không gian riêng tư, một cái kén ấm áp tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, nơi gió vẫn đang rít lên từng hồi.

Họ không nói gì nhiều. Cuộc đấu trí dường như đã kết thúc. Mọi câu hỏi đã được hỏi, mọi lớp vỏ đã bị bóc trần. Giờ là lúc cho sự im lặng. Họ chỉ lặng lẽ nhấp rượu và nhìn vào ngọn lửa. Ngọn lửa nhảy múa, liếm láp những thanh củi, tạo ra những tiếng “lách tách” nhỏ, đều đặn. Âm thanh đó, cùng với tiếng gió rít bên ngoài, tạo nên một bản nhạc nền thôi miên.

Ngân nhìn hắn, rồi lại nhìn vào ngọn lửa. Ánh lửa hắt lên cặp kính và khuôn mặt góc cạnh của hắn, khiến hắn trông vừa bí ẩn vừa gần gũi. Cô không còn cảm thấy cần phải nói hay làm gì cả. Cô không cần phải diễn. Cô chỉ đơn giản là tồn tại trong khoảnh khắc đó, một sự bình yên kỳ lạ, một sự chấp nhận hoàn toàn. Gánh nặng của việc phải là một ai đó đã được trút bỏ.

Sự im lặng kéo dài, một sự im lặng nặng trĩu nhưng không hề khó chịu. Quân đột nhiên lên tiếng, giọng hắn trầm và khàn đi trong tiếng lửa. Hắn không nhìn cô. Hắn nhìn vào những ngọn lửa đang nhảy múa, như thể đang nói với chính mình.

“Em có biết, rằng sự im lặng của em đôi khi còn quyến rũ hơn bất kỳ lời nói nào không, ‘bà chị già’?”

Câu nói đó treo lơ lửng trong không khí. Nó không phải một lời tán tỉnh. Nó là một sự đúc kết. Một lời thừa nhận rằng ván cờ tâm lý đã kết thúc. Hắn đã đọc được cô ngay cả trong sự im lặng, trong những khoảng lặng, trong những gì cô không nói. Hắn đã thắng.

Căn phòng trở nên im lặng tuyệt đối, tiếng lửa reo dường như cũng nhỏ lại. Sự căng thẳng đã được đẩy đến đỉnh điểm. Trò chơi trí tuệ đã hạ màn. Giờ đây, chỉ còn lại một sự căng thẳng khác, một sự căng thẳng của thể xác. Và nó đang chờ một hành động để được phá vỡ.

Câu nói của Quân vẫn còn treo lơ lửng trong không khí, nặng trĩu. Ngân nghe thấy từng từ. Cô không trả lời. Cô chỉ mỉm cười. Một nụ cười rất nhẹ, gần như vô hình, nhưng chứa đựng tất cả. Cô hiểu. Trò chơi đã kết thúc. Hắn đã thắng. Và giờ là lúc trao giải thưởng.

Cô từ từ đặt ly rượu của mình xuống bàn. Tiếng thủy tinh chạm vào mặt gỗ tạo ra một âm thanh nhỏ, sắc lẻm, âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng thôi miên của lửa và gió. Sau đó, cô đứng dậy. Cô không bước về phía cầu thang. Cô bước tới trước mặt hắn, người vẫn đang ngồi đó, quan sát cô.

Trong sự im lặng tuyệt đối, cô chìa bàn tay của mình ra. Một lời mời câm lặng. Một sự dâng hiến. Một sự đầu hàng có chủ đích.

Quân ngẩng lên. Hắn nhìn bàn tay đang lơ lửng trước mặt mình, rồi nhìn lên mắt cô. Ánh mắt cô không còn sự dò xét hay phòng thủ. Chỉ có sự chấp nhận, thuần túy và đơn giản. Hắn cũng đặt ly rượu của mình xuống, và nắm lấy tay cô. Bàn tay hắn không nóng rực như của Tùng, nó mát và chắc chắn. Cái nắm tay của một người biết chính xác mình đang làm gì.

Hắn đứng dậy, tay vẫn nắm tay cô. Họ không cần nói thêm một lời nào. Họ cùng nhau bước đi, rời khỏi ánh sáng của lò sưởi, tiến vào bóng tối của sảnh chính. Họ đi lên cây cầu thang gỗ cũ kỹ, và mỗi bước chân của họ lại vang vọng trong không gian vắng lặng, “cọt kẹt, cọt kẹt”, như tiếng trống của một nghi lễ cổ xưa. Ánh đèn vàng yếu ớt hắt bóng họ lên tường, tạo thành những hình thù kỳ dị, méo mó, như hai linh hồn đang đi về phía định mệnh.

Họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn. Quân rút chìa khóa từ trong túi, một chiếc chìa khóa bằng đồng cũ kỹ, tra vào ổ. Tiếng kim loại “tách” một tiếng khô khốc. Hắn đẩy cửa mở ra, để lộ một bóng tối sâu thẳm, im lìm bên trong.

Hắn không bước vào. Hắn đứng sang một bên, tay vẫn nắm tay cô, một cử chỉ nhường lối. Lời mời đã được chấp nhận. Giờ là lúc cô, bằng chính ý chí của mình, bước qua ngưỡng cửa cuối cùng. Bước vào chương cuối của cuốn sách.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...