Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 19 : “Bà Chị Già” Mệt Không?



Chương 18: “Bà Chị Già” Mệt Không?

Quán cà phê sách ở Hà Nội là một sân khấu. Tiếng cười nói, tiếng ly tách va vào nhau, . Ngân ngồi ở trung tâm của sân khấu đó, một bông hoa rực rỡ. Nụ cười của cô được đong đếm một cách hoàn hảo, giọng nói của cô dịu dàng vừa đủ, ánh mắt của cô ấm áp vừa đủ. Cô đang diễn, một vai diễn hoàn hảo của một người chị được mọi người yêu quý.

Nhưng không ai thấy, hoặc không ai muốn thấy, sự trống rỗng đằng sau đôi mắt đó. Không ai thấy khoảnh khắc nụ cười của cô hơi chùng xuống khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ai nghe thấy tiếng thở dài gần như không thành tiếng của cô giữa hai tràng cười của đám đông.

Nhưng Quân thấy. Hắn ngồi ở một góc khuất, tách biệt khỏi sự ồn ào, như một nhà khoa học đang quan sát một thí nghiệm xã hội. Hắn không tham gia. Hắn phân tích. Tách trà trong tay hắn chỉ là một đạo cụ để ngụy trang cho sự tập trung tuyệt đối của mình. Hắn không nhìn vào Tùng, con thú cơ bắp đang quấn quýt bên cạnh Ngân. Hắn không nhìn vào Minh, con công đang xòe đuôi. Hắn chỉ nhìn Ngân. Hắn nhìn vào những vết nứt vi mô trên chiếc mặt nạ hoàn hảo của cô.

Ngân viện cớ ra ngoài nghe điện thoại. Một cái cớ để được thở. Cô đứng ở ban công, tựa vào lan can lạnh lẽo, nhìn xuống dòng xe cộ vô hồn bên dưới. Cô tháo chiếc mặt nạ xuống. Khuôn mặt cô giờ đây không còn nụ cười, chỉ còn sự mệt mỏi trần trụi.

Một cái bóng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô. Quân. Hắn không chào hỏi. Hắn không phá vỡ sự im lặng ngay. Hắn chỉ đứng đó, cũng nhìn xuống dòng xe, như thể họ là hai người xa lạ cùng chia sẻ một khoảnh khắc mệt mỏi. Rồi gã nói, giọng trầm và có chút mỉa mai, một biệt danh mà gã chưa bao giờ dùng khi có mặt người khác.

“Chào ‘bà chị già’.”

Ngân hơi giật mình, nhưng nhanh chóng đeo lại một phần chiếc mặt nạ. “Chào cậu em. Sao không ở trong kia chung vui?”

Quân không nhìn cô. Giọng hắn tỉnh bơ, lạnh như một lưỡi dao mổ.

“Diễn mệt không?”

Câu hỏi đó không phải là một câu hỏi. Nó là một cái tát. Một cú đánh thẳng vào sự thật mà cô đang cố che giấu. Toàn bộ cơ thể Ngân cứng lại. Nụ cười xã giao vừa được đeo lên đã vỡ tan. Lần đầu tiên, có một kẻ không nhìn vào cơ thể hay sự duyên dáng của cô. Hắn nhìn thẳng vào sự kiệt sức của cô. Cô quay sang, đôi mắt nheo lại, đầy dò xét.

“Em nói gì vậy?”

Quân cuối cùng cũng quay sang nhìn cô. Một nụ cười rất nhẹ, gần như vô hình, thoáng trên môi hắn. Đôi mắt sau cặp kính sâu thẳm, không một chút cảm xúc.

“Tôi thấy chị không vui. Chỉ vậy thôi.”

Hắn đã ném ra lời thách thức. Không phải một lời thách thức về thể xác hay sự nổi loạn. Mà là một lời thách thức về trí tuệ. Ván cờ đã bắt đầu bằng một nước đi không thể lường trước. Và Ngân, thay vì tức giận, lại cảm thấy một sự tò mò nguy hiểm. Con mồi này hoàn toàn khác.

Ngân chọn một tiệm trà đạo kiểu Nhật. Một hành động có chủ đích. Cô muốn kéo Quân ra khỏi môi trường ồn ào, nơi những lời nói thông minh có thể chỉ là sự khoe mẽ, và đặt hắn vào một không gian của sự tĩnh lặng. Một bài kiểm tra. Cô muốn xem gã trai trẻ này có thực sự sâu sắc, hay chỉ đang diễn một vai khác.

Nhưng đây lại là sân nhà của Quân. Sự tĩnh lặng này là môi trường sống của hắn. Không gian tối giản, chỉ có gỗ, giấy và đá. Không một chi tiết thừa. Mùi trà xanh và mùi gỗ cũ quyện vào nhau, thanh khiết. Âm thanh duy nhất là tiếng nước chảy róc rách từ một ống tre nhỏ. Hắn ngồi đối diện cô trên chiếu tatami, lưng thẳng, hoàn toàn thoải mái. Hắn thực hiện các bước pha trà, từng cử chỉ đều chậm rãi, chính xác, và đầy phương pháp. Việc cầm ấm, tráng chén, rót trà, tất cả đều là một nghi lễ. Một sự trình diễn của sự kiểm soát.

Ngân quan sát hắn, cố gắng tìm một kẽ hở. Nhưng không có. Hắn là một thể hoàn hảo của sự điềm tĩnh. Cuộc đấu trí đã bắt đầu trước cả khi có lời nói nào được thốt ra.

Quân rót một chén trà màu xanh ngọc, đẩy về phía Ngân. Hắn không nhìn cô, chỉ nhìn vào dòng nước trà đang sóng sánh.

“Hôm trước ở ban công, tôi đã hỏi ‘bà chị già’ diễn có mệt không.” Hắn dừng lại, rồi từ từ ngẩng lên. Ánh mắt hắn, qua cặp kính, sắc như một lưỡi dao mổ, găm thẳng vào mắt cô. “Hôm nay tôi hỏi câu khác. Giữa một cơn bão tố gào thét và một mặt hồ tĩnh lặng tuyệt đối không một gợn sóng, chị sợ cái nào hơn?”

Nụ cười trên môi Ngân cứng lại. Câu hỏi đó, nó không liên quan, nhưng lại đánh thẳng vào một nơi nào đó sâu thẳm. Một bài kiểm tra tâm lý được ngụy trang. “Một câu hỏi lạ. Sao em lại hỏi vậy?”

Quân nhấp một ngụm trà, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô, một sự áp đặt bằng ánh nhìn. “Cứ trả lời đi.”

Sự im lặng của phòng trà trở nên nặng trĩu. Ngân buộc phải nhìn vào bên trong mình. Cô nghĩ về những chuyến đi, những cuộc vui, những sự hỗn loạn mà cô luôn tìm kiếm. Rồi cô nghĩ về những buổi chiều một mình trong căn hộ, khi mọi âm thanh tắt ngấm. Cô rùng mình.

“… Chị sợ mặt hồ.” Giọng cô nhỏ đi. “Cơn bão, dù sao thì nó cũng sẽ qua. Còn mặt hồ tĩnh lặng… nó giống như cái chết. Không có sự sống, không có chuyển động. Đáng sợ.”

Quân khẽ gật đầu. Một cái gật đầu gần như không thể nhận thấy. Một nụ cười gần như vô hình thoáng trên môi hắn. Hắn không bình luận. Hắn không cần. Hắn đã có được điểm dữ liệu đầu tiên. Giả thuyết của hắn đã được xác nhận: cô không sợ hỗn loạn, cô sợ sự trống rỗng. Nỗi sợ cốt lõi của cô là sự nhàm chán.

Ngân cảm thấy một cơn ớn lạnh. Hắn không chỉ nói chuyện với cô. Hắn đang đọc cô. Và cô cảm thấy như vừa bị lột đi lớp vỏ đầu tiên, trần trụi và bị nhìn thấu.

Họ đi dạo quanh Hồ Gươm. Không khí buổi tối mát mẻ, mang theo hơi nước từ mặt hồ. Ánh đèn đường màu vàng hắt xuống, vẽ những vệt sáng dài trên mặt nước, biến khung cảnh quen thuộc trở nên có chút lãng mạn. Nhưng cuộc đi dạo của họ không phải là một cuộc hẹn hò.

Họ đi cạnh nhau trong im lặng một lúc lâu. Sự im lặng này không hề khó xử. Nó là một sự im lặng của sự thấu hiểu, của những người không cần dùng lời nói để lấp đầy khoảng trống. Nó thoải mái.

Quân phá vỡ sự im lặng, nhưng không phải bằng một câu chuyện phiếm. Giọng hắn vẫn đều đều, như một nhà nghiên cứu đang tiếp tục công trình của mình.

“Câu hỏi tiếp theo cho ‘bà chị già’ đây.”

Ngân cười khẽ, một nụ cười đã quen với phương pháp của hắn. “Lại nữa à? Em không thể nói chuyện bình thường như người khác được sao?”

“Nói chuyện bình thường thì nói với ai chả được.” Hắn dừng lại, quay sang nhìn cô. Ánh đèn đường hắt lên cặp kính của hắn, che đi đôi mắt, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tập trung của hắn. “Nếu phải chọn một mùi hương để mô tả nỗi buồn, chị sẽ chọn mùi gì?”

Câu hỏi của hắn lại một lần nữa là một cái hố sâu, buộc cô phải nhìn vào. Cô dừng bước, nhìn ra mặt hồ xa xăm, nơi những ánh đèn phản chiếu lung linh như những vì sao vỡ. Cô nghĩ về nỗi buồn của mình. Nó không phải là mùi nước mắt. Nó không phải là mùi rượu. Nó là một thứ khác, tĩnh lặng hơn.

“Mùi của giấy.” Giọng cô trầm xuống. “Mùi của những cuốn sách cũ trong một thư viện vắng người vào một buổi chiều mưa. Nó không phải là mùi buồn thảm. Nó là mùi của sự cô đơn đẹp đẽ, của những thế giới mà mình có thể trốn vào, nhưng cuối cùng vẫn biết rằng mình chỉ có một mình.”

Khi cô nói xong, cô cảm thấy như mình vừa để lộ ra một bí mật quá lớn, quá riêng tư. Cô cảm thấy trần trụi.

Đúng lúc đó, một chiếc xe máy gầm rú, lao vụt qua ngay sát họ, xé tan sự tĩnh lặng. Một sự xâm nhập của thế giới thực. Theo phản xạ, Quân đưa tay ra, không phải nắm lấy tay cô, mà chỉ kéo nhẹ khuỷu tay cô vào phía trong lề đường, ra khỏi hướng chiếc xe. Một cái chạm rất nhanh, rất lịch sự, gần như vô tình.

Nhưng nó không vô tình. Một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng cả hai. Đó là lần đầu tiên họ chạm vào nhau. Một sự va chạm vật lý ngắn ngủi trong một cuộc đối thoại hoàn toàn bằng tâm trí.

Họ tiếp tục đi. Quân không bình luận gì về câu trả lời của cô. Hắn không cần. Hắn đã “ngửi” thấy nỗi buồn của cô. Và cô biết hắn đã hiểu. Sự thấu hiểu đó, nặng hơn bất kỳ lời an ủi nào.

Trong chiếc sedan cổ điển của Quân, trên đường đưa Ngân về. Hà Nội đã ngủ, đường phố vắng lặng, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt lướt qua, hắt những cái bóng dài lên kính xe.

Suốt cả quãng đường, họ không nói với nhau câu nào. Nhưng sự im lặng này không hề ngượng ngùng. Nó là một sự im lặng của sự thấu hiểu, của sự chấp nhận. Mọi thứ cần nói đã được nói. Mọi lớp mặt nạ đã được gỡ bỏ. Chỉ còn lại hai tâm hồn trần trụi, đang ngồi cạnh nhau trong một không gian kín.

Xe dừng trước cửa khu chung cư cao cấp của Ngân. Cô không vội xuống xe. Cô quay sang nhìn Quân, nhìn vào cái bóng của hắn trong ánh sáng yếu ớt. Giọng cô chân thành, không một chút diễn kịch.

“Cảm ơn em… vì đã lắng nghe.”

Quân không nhìn cô. Hắn nhìn thẳng vào con đường tối đen phía trước. Giọng hắn trầm và đều, một sự đính chính lạnh lùng.

“Tôi không chỉ lắng nghe. Tôi đang đọc.”

Hắn dừng lại, để cho câu nói đó lơ lửng trong không khí. Rồi hắn quay sang, và trong bóng tối của chiếc xe, cô cảm thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn đang găm vào mình.

“Và tôi nghĩ, cuốn sách này vẫn còn chương cuối.”

Hắn không đợi cô phản ứng. Hắn đã nắm được cô, và hắn biết câu trả lời. Hắn đưa ra lời mời, một lời mời không phải cho một cuộc hẹn hò, mà là cho một sự hoàn tất.

“Cuối tuần này, đi Tam Đảo với tôi. Đọc nốt chương cuối.”

Lời mời đó, nó vừa trí tuệ, vừa trần trụi, và đối với Ngân lúc này, nó quyến rũ một cách chết người. Nó không hứa hẹn sự che chở của Tùng hay sự nổi loạn của Minh. Nó hứa hẹn một sự thật. Một sự thật về chính bản thân cô.

Một nụ cười thật sự, nụ cười đầu tiên không chút giả tạo trong cả buổi tối, nở trên môi Ngân.

“Được.”

Giao kèo đã được thiết lập. Sân khấu của sương mù và biệt thự cổ đã sẵn sàng. Ván cờ tâm lý đã kết thúc. Giờ là lúc cho một cuộc thực nghiệm vật lý.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...