Mê Cung Của Con Nai
Chương 17: Lời Khiêu Khích
Hành lang tĩnh mịch của villa. Chỉ có tiếng bước chân của họ, một nhanh một chậm, và tiếng nước nhỏ giọt từ cơ thể ướt sũng xuống sàn gạch bóng loáng. Gã đi trước, cô theo sau. Một cuộc rượt đuổi câm lặng.
Minh dừng lại trước một cánh cửa, mở nó ra và bước vào. Ngân cũng bước theo. Khoảnh khắc cô vừa lọt vào trong, cánh cửa đóng sập lại ngay sau lưng.
“CẠCH.”
Tiếng chốt cửa khô khốc, vang lên trong sự tĩnh lặng của căn phòng, như một lời tuyên án. Họ đã bị niêm phong khỏi thế giới bên ngoài. Đấu trường đã được thiết lập. Căn phòng lạnh lẽo vì máy điều hòa. Tấm ga giường trắng muốt, phẳng phiu đến vô cảm. Từ xa, tiếng sóng biển vẫn vỗ đều đều, nhịp nhàng, một nhịp trống tàn nhẫn cho trận chiến sắp tới.
Ngân vừa quay người lại, định nói một điều gì đó mỉa mai, một sự thách thức cuối cùng. Nhưng cô không có cơ hội.
Trong một phần nghìn giây, vẻ mặt cợt nhả của Minh biến mất. Nó được thay thế bằng một thứ gì đó khác, một thứ nguyên thủy. Đôi mắt gã tối sầm lại, một ánh nhìn săn mồi, không còn một chút lý trí. Gã lao tới.
Không phải một cái ôm. Là một cú húc. Gã dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể rắn chắc của mình ép cô vào cánh cửa gỗ phía sau.
“THỊCH!”
Lưng trần của Ngân đập vào mặt gỗ cứng và lạnh. Một tiếng “a” nhỏ, đau đớn, bị bóp nghẹt trong cổ họng cô. Toàn bộ sức nặng của gã đè lên người cô, một sự chiếm hữu tuyệt đối, không cho cô một kẽ hở để thở, để suy nghĩ.
Gã không hôn. Gã ngấu nghiến. Môi gã áp vào môi cô một cách thô bạo, nghiền nát, không một chút dịu dàng. Gã dùng răng cắn nhẹ vào môi dưới của cô, đủ mạnh để cô cảm nhận được vị máu tanh nồng, mằn mặn lan ra trong khoang miệng. Một cú sốc, một sự kích thích đến rợn người. Lưỡi gã cạy mở môi cô, xâm nhập vào trong như một kẻ chinh phục, khuấy đảo một cách hoang dại. Tiếng môi lưỡi va vào nhau “chụt chụt”, ướt át và hung hăng.
Bàn tay gã không vuốt ve. Chúng là những công cụ của sự thống trị. Một tay gã luồn vào mái tóc ướt của cô, nắm chặt và giật ngược ra sau, buộc cô phải ngửa cổ lên, phơi bày toàn bộ phần cổ trắng nõn, một tư thế của sự đầu hàng. Tay kia luồn xuống dưới, bóp chặt lấy một bên mông của cô qua lớp bikini ướt sũng, những ngón tay thô bạo hằn sâu vào da thịt mềm mại, một tiếng “bốp” khô khốc vang lên. Cùng lúc đó, dương vật cương cứng như đá của gã thúc mạnh vào bụng cô, một lời hứa hẹn không lời về sự xâm nhập tàn bạo sắp tới. Gã gầm gừ, một âm thanh trầm đục thoát ra từ lồng ngực, âm thanh của một con thú đã tìm thấy con mồi.
Cuộc tấn công của Minh vẫn tiếp diễn bên cánh cửa, một cơn bão của da thịt, răng và lưỡi. Nhưng sự bất ngờ ban đầu của Ngân đã tan biến. Cú sốc đã được thay thế bằng một thứ khác: một ngọn lửa. Một ngọn lửa của sự tức giận, của sự bị dồn nén, và của một sự hưng phấn bệnh hoạn. Cô không phải là con mồi. Cô là một con hổ cái đang bị dồn vào chân tường.
Giữa nụ hôn ngấu nghiến, Ngân bất ngờ cắn mạnh vào môi dưới của Minh. Một cú cắn dứt khoát, trả đũa, không một chút do dự. Tiếng răng va vào nhau nghe “cạch” một tiếng sắc lạnh. Gã giật mình, kêu lên một tiếng “ực” trong cổ họng và lùi lại theo phản xạ. Máu từ môi gã rỉ ra, và giờ vị tanh nồng mằn mặn đó là của cả hai. Một sự hòa quyện của bạo lực.
Tận dụng khoảnh khắc một phần nghìn giây đó, Ngân dùng đầu gối thúc nhẹ vào giữa hai chân gã. Một cú thúc không đủ mạnh để gây đau đớn, nhưng đủ để tạo ra một khoảng cách vật lý, đủ để phá vỡ nhịp điệu tấn công của gã. Đó là một lời cảnh cáo bằng cơ thể: “Chị không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.”
Cuộc đấu tranh thể xác tạm dừng. Giờ là một cuộc đối đầu bằng ánh mắt. Gã nhìn cô, đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa có phần thán phục. Gã vừa tìm thấy một đối thủ xứng tầm. Gã đưa lưỡi liếm vệt máu trên môi mình, một cử chỉ của con thú nếm chính vết thương của nó. Gã cười khẩy, một nụ cười hoang dại, giọng khàn đặc.
“Chị Nuôi ghê gớm thật đấy. Dữ như cọp.”
Ngân thở dốc, lồng ngực phập phồng. Mái tóc ướt của cô bết vào mặt. Đôi mắt cô long lanh một ánh sáng điên cuồng. Một nụ cười thách thức từ từ nở trên đôi môi sưng đỏ, dính máu của cô. Giọng cô khàn đi vì kích thích, nhưng đầy vẻ khiêu khích. Cô nhìn thẳng vào mắt gã, và nói một câu ngắn gọn, một mũi dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của một thằng đàn ông.
“Chỉ thế thôi à?”
Nụ cười của Minh tắt ngấm. Đôi mắt gã mất đi tia sáng cuối cùng của sự kiểm soát. Lời khiêu khích đã thành công. Con thú đã bị chọc giận thật sự. Gã gầm lên một tiếng, một âm thanh trầm đục, nguyên thủy, vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo. Gã lao tới, không phải để hôn, mà để nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất như một chiến lợi phẩm.
Trận chiến sắp di chuyển đến một địa điểm mới, dữ dội hơn, và trần trụi hơn. Và lần này, đó là một trận chiến mà cả hai đều muốn.
Chiếc giường lớn với tấm ga trắng muốt, phẳng phiu, trở thành một bàn thờ. Minh quẳng Ngân xuống đó, không một chút dịu dàng. Cơ thể cô lún xuống mặt nệm, một tiếng “thịch” nhẹ và đặc. Cô không chống cự. Cô chỉ nằm đó, thở dốc, nhìn hắn với ánh mắt vẫn còn rực lửa thách thức, một con hổ cái đang chờ đợi đòn tấn công tiếp theo.
Nhưng Minh không tấn công. Gã sẽ không xâm nhập ngay. Gã sẽ “phá hủy” cô bằng cách thờ phụng bộ phận mà gã thèm muốn nhất. Một sự tra tấn ngọt ngào.
Gã không cởi đồ mình. Gã quỳ trên giường, ở giữa hai chân cô, một vị thế của kẻ thống trị. Rồi, gã dùng hai tay nắm lấy mảnh vải bikini mỏng manh che đậy phần trên cơ thể cô và xé toạc nó ra.
“XOẸT!”
Tiếng vải bị xé vang lên sắc lạnh, tàn nhẫn. Cặp vú to dày, căng tròn của Ngân được giải phóng. Chúng nảy lên một nhịp dưới ánh đèn vàng của phòng ngủ, như hai quả cầu trắng nõn, sống động. Da thịt trắng mịn tương phản với hai đầu ti sẫm màu, đang cương cứng lên vì lạnh và vì kích thích. Minh nhìn chằm chằm vào chúng, hơi thở của gã trở nên nặng nhọc. Giọng gã gầm gừ, khàn đặc, một lời thì thầm của sự mê đắm.
“Vú chị… Mẹ kiếp, nó đẹp quá. Em chỉ muốn cắn nát nó ra thôi.”
Gã không nói suông. Gã vùi mặt vào giữa khe ngực của cô, hít một hơi thật sâu, một hơi thở đầy thèm khát, như một kẻ chết đói vừa tìm thấy nguồn sống. Rồi màn tra tấn bắt đầu. Miệng gã ngậm lấy một bên núm vú, mút mạnh, tạo ra những tiếng “chụt chụt” ướt át, như một đứa trẻ sơ sinh đang bú mẹ một cách điên cuồng. Rồi gã dùng răng cắn nhẹ vào nó, một cú cắn không gây đau đớn mà chỉ gửi những luồng điện khoái lạc chạy dọc sống lưng cô. Ngân hét lên một tiếng “Á!”, một tiếng kêu vừa đau đớn vừa thỏa mãn, bị nghẹn lại trong cổ họng. Gã chuyển sang bên còn lại, dùng lưỡi xoay tròn, liếm láp, chậm rãi, như đang thưởng thức một món tráng miệng quý giá. Trong khi đó, hai bàn tay to lớn của gã bóp chặt lấy hai bầu vú, nhào nặn chúng một cách không thương tiếc. Da thịt mềm mại trào ra qua kẽ tay gã, biến dạng, rồi lại phồng lên. Làn da trắng của cô nhanh chóng ửng đỏ dưới sự giày vò của gã, hằn lên những dấu tay đỏ ửng. Tiếng da thịt bị bóp nặn vang lên “bành bạch”, trần trụi.
Sự thách thức của Ngân đã vỡ tan. Cô không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa. Cô quằn quại. Lưng cô ưỡn cong lên, một sự dâng hiến vô thức, đẩy cặp vú về phía gã. Tiếng rên của cô không còn là sự khiêu khích, nó là sự đầu hàng thuần túy trước khoái lạc và đau đớn. Một sự giải thoát. Tiếng thở dốc của gã hòa vào tiếng rên của cô, tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn của bản năng nguyên thủy.
Ngân đã hoàn toàn bị khuất phục. Cơ thể cô là một bản đồ của sự tàn phá, ửng đỏ, ướt sũng mồ hôi và dịch vị, run rẩy vì những cơn co giật của khoái cảm chưa dứt. Minh cuối cùng cũng đứng dậy, xé toạc quần áo của chính mình, để lộ ra một cơ thể săn chắc, một cỗ máy của dục vọng. Tiếng vải vóc bị xé “xoẹt xoẹt” một cách thiếu kiên nhẫn.
Dương vật của Minh đã cương cứng đến cực đại, sẫm màu, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt, như một con thú đang gầm gào đòi được giải thoát. Gã đè cô xuống, dạng hai chân cô ra, chuẩn bị cho sự xâm nhập cuối cùng. Nhưng rồi, gã khựng lại. Gã chửi thề một tiếng, “Mẹ kiếp!”, một âm thanh của sự bực bội trần trụi. Gã với tay lấy cái ví trên bàn. Khoảnh khắc gã loay hoay xé vỏ bao cao su, tiếng xé “xoẹt” khô khốc, vang lên một cách lạc lõng, một sự gián đoạn đầy tính hiện thực, gần như hài hước, giữa cơn bão của bản năng.
Rồi gã quay lại. Không còn sự gián đoạn nào nữa.
“Á!”
Một tiếng thét sắc nhọn, là sự pha trộn giữa đau đớn và sốc, bật ra khỏi môi Ngân khi gã thúc mạnh vào. Không có sự thăm dò. Không có sự chuẩn bị. Chỉ có một cú đâm thẳng, một sự xâm chiếm tàn bạo. Gã gầm lên một tiếng trầm đục trong cổ họng khi bắt đầu nhịp điệu của mình – một nhịp điệu của cỗ máy, nhanh, mạnh, và không cảm xúc. Tiếng da thịt ướt át va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” vang lên đều đặn, tàn nhẫn, lấp đầy sự im lặng của căn phòng.
Sau cơn sốc ban đầu, Ngân bắt đầu đáp trả. Cô không rên rỉ trong khoái lạc. Cô chiến đấu. Móng tay cô cào vào tấm lưng đẫm mồ hôi của gã, để lại những vệt đỏ ứa máu. Cô thở dốc, nhưng giọng cô đầy mỉa mai.
“Yếu thế! Chỉ thế thôi à?”
Gã cười khẩy, một nụ cười của quỷ dữ. Gã ghì chặt lấy hông cô, những ngón tay bấu vào da thịt đến mức để lại những vết bầm tím. “Vậy à? Để xem con đĩ như chị chịu được bao lâu!” – gã đáp trả, và nhịp điệu càng trở nên điên cuồng hơn, một sự trừng phạt.
Trận chiến bùng nổ. Lời nói của họ là những nhát dao, những lời chửi rủa tục tĩu, còn cơ thể họ là vũ khí.
“Đồ thú vật!” – cô gào lên, lưng ưỡn cong, hông đẩy ngược lại để đón nhận từng cú thúc. “Giỏi thì địt chết chị đi! Đâm nát chị ra đi!”
“Con yêu quái dâm đãng!” – gã gầm lên, mỗi cú thúc là một lời khẳng định quyền lực. “Em sẽ địt nát cái lồn của chị ra! La nữa lên! La như một con điếm cho em nghe!”
Đó là một sự hủy diệt chung. Gã gầm lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gầm của con thú bị thương, thúc một cú trời giáng, và bùng nổ. Toàn bộ cơ thể gã căng cứng rồi mềm nhũn. Cùng lúc đó, Ngân cũng thét lên, một tiếng thét xé lòng của sự giải thoát và tan vỡ. Cơ thể cô co giật dữ dội, những cơn co thắt của cực khoái mạnh đến mức đau đớn. “A… A… Á… Á…!!!”
Gã đổ gục xuống bên cạnh cô, không phải lên người cô. Hai cơ thể như hai kẻ bại trận, nằm song song trên bãi chiến trường là tấm ga giường trắng giờ đã nhàu nát, xoắn lại, lấm bẩn những vệt mồ hôi và dịch thể.
Sự im lặng ập xuống. Một sự im lặng nặng trĩu, đặc quánh. Không còn tiếng gầm gừ, không còn tiếng la hét. Chỉ còn tiếng thở. Hai nhịp thở hổn hển, gấp gáp, đang cố gắng cướp lại oxy từ không khí. Dần dần, chúng chậm lại, trở nên sâu và đều hơn. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cũng từ từ dịu đi. Không khí trong phòng đặc quánh mùi mồ hôi, mùi tình dục, và mùi của sự kiệt sức. Cái lạnh của máy điều hòa giờ đây chỉ làm nổi bật thêm hơi nóng tỏa ra từ hai cơ thể.
Trên da thịt họ là bản đồ của trận chiến. Những vết cào dài ứa máu trên lưng gã. Những vết bầm tím đang dần hiện rõ trên hông cô, dấu vết từ những ngón tay ghì chặt. Đôi môi cả hai đều sưng lên, và có lẽ, sẽ bầm vào sáng mai.
Sau một hồi im lặng tưởng như vô tận, Minh đột nhiên bật ra một tiếng cười. Một tiếng cười khùng khục, khàn đặc vì kiệt sức, nhưng không thể nhầm lẫn được sự sảng khoái trong đó.
Ngân, đang nằm bất động, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, nghe thấy tiếng cười đó. Cô quay sang, nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của gã. Rồi cô cũng bật cười theo, một tiếng cười yếu ớt, nhưng đầy đồng lõa. Họ cùng nhau cười, một tiếng cười điên rồ và không thể kìm nén, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, như hai kẻ vừa thoát chết.
Cô khẽ đấm vào vai gã một cái yếu ớt, một cú đấm không có chút sức lực nào. Tiếng “bộp” vang lên thật nhẹ.
Giữa những tiếng cười và hơi thở hổn hển, Minh nói, giọng hắn khàn đặc, đứt quãng.
“Mẹ kiếp… Em… em tưởng em chết mất… Chị… đúng là yêu quái…”
Ngân đáp lại, giọng cô cũng khàn đặc, yếu ớt, nhưng đầy ý tứ.
“Em… cũng là đồ điên… Đồ thú vật…”
Tiếng cười của họ lại vang lên. Chúng không phải tình nhân. Chúng không phải bạn bè. Chúng là hai kẻ đồng lõa vừa cùng nhau sống sót qua một trận chiến do chính họ tạo ra. Giao kèo “cạ cứng” đã được niêm phong không phải bằng lời nói, mà bằng máu, mồ hôi, và một trận cười điên dại. Một sự kết nối sâu sắc hơn, và nguy hiểm hơn bất kỳ lời thề nào.
