Mê Cung Của Con Nai
Chương 16: Cú Ngã Bất Ngờ
Hôm sau, Villa ở Q2, bên cạnh hồ bơi. Bữa tiệc đã về khuya, không khí đã bớt ồn ào, chỉ còn lại một nhóm nhỏ.
Những tiếng cười ồn ào đã được thay thế bằng những cuộc trò chuyện thì thầm, rời rạc. Tiếng nhạc deep house dồn dập đã tắt, nhường chỗ cho một bản R&B chậm rãi, lười biếng, chảy trong không khí như một dòng mật ong. Ánh đèn vàng hắt lên mặt hồ bơi, vẽ nên những gợn sóng lấp lánh, thôi miên. Không khí đặc quánh mùi clo, mùi rượu và mùi của những ham muốn không được nói thành lời.
Ngân ngồi ở quầy bar, nhưng cô không thuộc về nơi đó. Vài ly cocktail đã làm má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh một lớp nước mỏng. Cô vung vẩy đôi chân trần trong không khí, một cử động có vẻ lơ đãng, nhưng thực chất là một sự phô bày có chủ đích. Ánh mắt cô nhìn ra mặt hồ, nhưng sự tập trung của cô lại ở nơi khác.
Minh không còn là con công ồn ào. Gã đã trở thành một con báo đen. Sự huyên náo của gã đã sụp đổ vào bên trong, biến thành một sự tập trung mãnh liệt, một lực hấp dẫn chỉ hướng về một phía. Và phía đó là Ngân. Gã đứng trong bóng tối, quan sát cô, và sự im lặng của gã còn nguy hiểm hơn tiếng cười lúc trước.
Rồi gã bước ra ánh sáng. Gã không nói một lời. Gã chỉ đi đến trước mặt Ngân và chìa tay ra. Một bàn tay to, những ngón tay dài. Đó không phải một lời mời. Đó là một mệnh lệnh.
Ngân nhếch mép cười. Cô đặt tay mình vào tay hắn. Da thịt chạm nhau, một cú chập điện nhẹ. Hắn kéo cô vào lòng.
Đây không phải là một điệu nhảy. Đây là một hành động chiếm hữu. Hắn kéo cô sát đến mức không còn một kẽ hở. Lồng ngực rắn chắc của hắn ép vào bộ ngực mềm mại của cô, một sự tương phản tàn nhẫn. Cô có thể cảm nhận được từng thớ cơ đang căng lên dưới lớp áo mỏng của hắn, ngửi thấy mùi da thịt, mùi rượu nồng nàn trong hơi thở hắn phả vào tóc, vào mặt. Một tay hắn siết chặt lấy eo cô, những ngón tay thô ráp như muốn hằn sâu vào da thịt. Tay kia đan chặt lấy tay cô, khóa lại.
Họ không nhảy. Họ chỉ khẽ đung đưa, một chuyển động tối thiểu nhưng chứa đầy sự ma sát. Cơ thể họ cọ vào nhau, chậm rãi, có chủ đích. Tiếng vải vóc cọ vào nhau sột soạt. Và rồi, cô cảm nhận được nó. Một sự thay đổi vật lý ở hắn. Sự cương cứng của gã đang thúc nhẹ vào bụng dưới của cô, một sự hiện diện không thể chối cãi, một lời hứa hẹn trần trụi về bạo lực. Hơi thở cô nghẹn lại. Một tiếng “a” nhỏ, vô thức, thoát ra từ cổ họng.
Minh cúi xuống, miệng gã gần như chạm vào tai cô. Hơi thở nóng hổi của gã phả vào vành tai, một sự xâm nhập. Giọng gã thì thầm, khàn đặc.
“Chị Nuôi dạo này gan thật đấy. Dám nhảy sát thế này à?”
Ngân ngước lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt gã đã tối sầm lại, không còn vẻ tinh quái, chỉ còn ham muốn nguyên thủy. Giọng cô cũng thì thầm, hơi thở của cô hòa quyện với hắn, một sự thách thức cuối cùng.
“Sợ à?”
Điệu nhạc kết thúc, nhưng họ không buông ra. Họ chỉ đứng đó, dính chặt vào nhau, hơi thở hòa quyện, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Trò chơi đã kết thúc. Giờ là lúc bắt đầu một cuộc chiến.
Họ rời khỏi sàn nhảy, nhưng từ trường giữa họ vẫn còn. Họ đã di chuyển đến một góc khuất hơn, cạnh những chậu cây cọ có tán lá rộng che bớt ánh đèn. Không gian ở đây tĩnh lặng hơn. Tiếng nhạc R&B chỉ còn là một âm thanh nền xa xôi. Âm thanh chủ đạo giờ đây là tiếng nước vỗ nhẹ vào thành hồ, đều đặn, và tiếng lá cọ xào xạc trong gió đêm, như những lời thì thầm.
Minh lấy cho Ngân một ly nước lọc, tiếng những viên đá va vào thành thủy tinh lách cách nhẹ nhàng. Gã không đưa ngay. Gã đứng rất gần, gần đến mức vai họ chạm vào nhau. Một cái chạm nhẹ, nhưng chứa đầy điện tích. Tiếng vải áo sột soạt khẽ khàng. Gã đã dùng hành động đó để xóa bỏ không gian cá nhân giữa họ.
Rồi gã cúi xuống. Đầu gã từ từ tiến lại gần, che khuất ánh sáng, bóng của gã bao trùm lấy cô. Gã ghé sát vào tai cô, và hơi thở nóng hổi của gã là một sự xâm nhập. Nó phả thẳng vào vành tai nhạy cảm, lướt qua những sợi tóc mai mềm mại, rồi trượt xuống gáy cô. Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng Ngân. Lớp da gà trên cánh tay cô nổi lên lấm tấm. Cô khẽ rùng mình, một phản ứng vật lý không thể kiểm soát, một sự đầu hàng vô thức trước sự gần gũi đầy nguy hiểm này. Cô có thể ngửi thấy mùi của gã, một mùi hương nguyên thủy của rượu, clo và da thịt đàn ông.
Gã không nói một bí mật. Gã nói một lời thách thức. Giọng gã thì thầm, nhưng từng từ sắc như dao.
“Cả tối hôm nay, em thấy chị cứ nhìn em. Chị muốn gì à, Chị Nuôi?”
Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một lời buộc tội, một cú đâm thẳng để xem phản ứng của cô.
Ngân không hề nao núng. Cô không lùi lại. Cô quay đầu, đối mặt với hắn. Giờ khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn vài centimet, đủ để cảm nhận hơi thở của nhau, đủ để đếm từng sợi lông mi của nhau. Đôi mắt cô không một chút sợ hãi. Giọng cô cũng thì thầm, một hơi thở đáp trả, hòa quyện với hơi thở của hắn.
“Đoán xem.”
Một thế trận giằng co. Một sự bế tắc. Lời nói đã được đẩy đến giới hạn của nó và không còn tác dụng. Sự căng thẳng giữa họ đặc quánh lại, có thể cảm nhận được trong không khí. Nó cần một thứ gì đó mạnh hơn để bị phá vỡ. Một hành động. Một sự bùng nổ.
Họ quay trở lại khu vực hồ bơi, đứng ngay sát mép nước. Không còn lời nói. Không còn những cái chạm nhẹ. Chỉ có sự im lặng. Sự căng thẳng giữa họ đã trở thành một thực thể vật lý, đặc quánh trong không khí. Tiếng nhạc R&B từ xa, tiếng sóng vỗ rì rào, tất cả như đang nín thở, chờ đợi một điều gì đó bùng nổ.
Minh nhìn Ngân. Rồi gã nhìn xuống làn nước xanh biếc, phẳng lặng của hồ bơi. Một nụ cười hoang dại, điên rồ từ từ hiện trên môi gã. Sự dồn nén từ cuộc đấu trí, từ điệu nhảy, từ những lời thì thầm, tất cả cần một lối thoát. Và lối thoát đó không thể là một hành động văn minh.
Gã đột nhiên hét lên một tiếng, không phải giận dữ, mà là một tiếng gầm của sự phấn khích tột độ, một âm thanh xé toạc sự tĩnh lặng của đêm.
“Nóng quá chị ơi! Tắm mát tí nhé!”
Trước khi Ngân kịp xử lý câu nói đó, trước khi cô kịp phản ứng, gã đã hành động. Gã lao tới, ôm ngang eo cô, một cái ôm siết chặt, bất ngờ và đầy bạo lực. Tiếng vải chiếc đầm của cô rít lên một tiếng thảm thiết. Ngân la lên một tiếng nhỏ, một tiếng “A!” bị bóp nghẹt trong cổ họng khi chân cô bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
Cả hai cùng mất thăng bằng. Thế giới quay cuồng. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy không trọng lượng, cơ thể cô và hắn dính chặt vào nhau, trở thành một khối duy nhất, đang lao về phía làn nước xanh biếc.
“ÀO!”
Một vụ nổ của nước. Tiếng va chạm xé toạc mặt hồ phẳng lặng, bắn tung tóe những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Một cú sốc lạnh buốt ập đến, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể đang nóng hừng hực của Ngân. Thế giới bên trên biến mất. Mọi âm thanh bị xóa sổ. Chỉ còn sự im lặng đột ngột của thế giới dưới nước, một sự im lặng đặc quánh, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng ù ù trong tai và tiếng bọt khí sủi lên “lụp bụp” từ miệng cô. Mọi suy nghĩ, mọi căng thẳng, mọi toan tính đều bị cuốn trôi trong cú sốc đó. Chỉ còn lại sự trần trụi của khoảnh khắc, một sự tái sinh trong làn nước lạnh.
Cú sốc ban đầu qua đi. Họ trồi lên mặt nước, cùng lúc, như hai kẻ chết đuối vừa được hồi sinh. Họ thở hổn hển, những tiếng thở sâu và gấp gáp phá vỡ sự tĩnh lặng của hồ bơi. Nước chảy ròng ròng trên mặt, vào mắt, vào miệng. Minh vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra sau. Ngân cũng làm điều tương tự. Họ nhìn nhau, và rồi, một tiếng cười khúc khích bật ra từ Ngân, trong trẻo và không thể kìm nén. Minh cũng cười theo, một tiếng cười trầm, vang, hòa cùng tiếng nước.
Sự điên rồ vừa rồi đã gột rửa mọi thứ. Không còn sự căng thẳng, không còn những lời thách thức. Chỉ còn hai cơ thể trong làn nước mát lạnh.
Minh bơi lại gần. Gã không nói gì. Gã chỉ vòng tay qua eo cô, một lần nữa, nhưng lần này không phải là sự chiếm hữu bạo lực, mà là một sự kéo lại gần đầy từ tính. Gã kéo cô sát vào người, để toàn bộ cơ thể cô áp chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn dưới nước. Cảm giác lạnh buốt của nước hòa lẫn với hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn, tạo nên một sự tương phản đầy kích thích. Tiếng nước vỗ nhẹ vào da thịt họ, “ào ào”. Tiếng da thịt ướt át cọ xát vào nhau nghe “lép nhép”, một âm thanh thân mật và trần trụi.
Sự cương cứng của hắn vẫn ở đó, một sự thật không thể chối cãi, đang thúc nhẹ vào bụng cô. Lần này, cô không bất ngờ. Cô không đẩy ra. Cô khẽ cựa mình, một chuyển động gần như vô thức, để sự cọ xát trở nên rõ ràng hơn, để cảm nhận nó một cách trọn vẹn hơn. Một tiếng “ưm…” nhỏ thoát ra từ cổ họng cô, một âm thanh của sự đầu hàng trước cảm giác.
Minh cảm nhận được sự đáp lại đó. Gã ghé sát vào tai cô, giọng khàn đi vì ham muốn, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai ướt át.
“Thích không?”
Câu hỏi đó không còn là sự thách thức. Nó là một lời xác nhận. Ngân không trả lời bằng lời. Cô chỉ khẽ rùng mình trong vòng tay hắn, một phản ứng không thể kiểm soát, một câu trả lời bằng da thịt. Hắn bắt đầu di chuyển, rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi, để cơ thể họ cọ xát vào nhau theo một nhịp điệu lười biếng. Tiếng nước vỗ nhẹ, tiếng da thịt “lép nhép”, tiếng thở dốc ngày càng nặng nhọc của cả hai. Thế giới bên ngoài đã hoàn toàn biến mất. Chỉ còn họ, và khoảnh khắc này, một cuộc đối thoại không lời, nơi cơ thể đang nói lên tất cả.
Họ trồi lên mặt nước, cùng lúc, như thể có một sợi dây vô hình nối liền hai cơ thể. Tiếng thở hổn hển của họ là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm. Bữa tiệc đã thực sự tàn. Chỉ còn vài người nhân viên đang dọn dẹp ở phía xa, những bóng người lẳng lặng di chuyển trong ánh đèn vàng. Âm nhạc đã tắt hẳn. Sự im lặng này khác hẳn, nó không yên bình, nó nặng trĩu sự chờ đợi.
Cả hai đều ướt sũng, tóc tai bết vào mặt, quần áo dính chặt vào người, phô bày mọi đường nét cơ thể. Họ không nói gì. Họ chỉ nhìn nhau. Mọi trò chơi đã kết thúc. Sự ngượng ngùng đã biến mất. Chỉ còn lại một sự thấu hiểu nguyên thủy, một sự đồng điệu của hai kẻ vừa cùng nhau vượt qua một ranh giới. Mọi lời nói lúc này đều là thừa thãi.
Họ cùng nhau bơi vào thành hồ và leo lên. Nước chảy ròng ròng trên cơ thể họ. Gió đêm thổi qua khiến cả hai khẽ rùng mình, nhưng không phải vì lạnh. Đó là sự kích thích của không khí lạnh đột ngột trên làn da đang nóng rực. Minh vớ lấy một chiếc khăn tắm, lau qua loa đầu tóc rồi quấn quanh hông. Ngân cũng lấy một chiếc khăn khác, từ từ lau người. Sự im lặng giữa họ ngày càng đặc quánh.
Minh lau xong. Gã không nhìn Ngân. Gã ném chiếc khăn xuống một chiếc ghế gần đó, một cử động dứt khoát. Rồi gã quay lưng lại và bắt đầu bước về phía tòa nhà chính của villa, nơi có những căn phòng ngủ im lìm.
Khi đi được vài bước, gã dừng lại. Nhưng gã không ngoảnh đầu lại. Gã chỉ đứng đó, tấm lưng rộng, ướt át của gã đối diện với cô. Rồi gã nói một từ duy nhất. Một mệnh lệnh, sắc, lạnh, và đầy quyền lực, cắt vào không khí tĩnh lặng.
“Đi.”
Ngân đứng đó, nhìn theo tấm lưng của hắn. Một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô. Một nụ cười bí ẩn, một nụ cười của sự thấu hiểu và chấp nhận. Cô không vội vã. Cô không phải là kẻ bị động. Cô từ từ quấn chiếc khăn quanh người, một cử chỉ đầy ý thức. Rồi cô cũng bắt đầu bước đi, theo sau hắn, giữ một khoảng cách. Trận chiến đã được tuyên bố. Và cô, một cách đầy tự nguyện, đang bước vào chiến trường.
