Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 16 : Nhà Hát Của Sự Giả Tạo



Chương 15: Nhà Hát Của Sự Giả Tạo

Cái không gian này được thiết kế để triệt tiêu sự sống. Những bức tường trắng toát, cao vút. Sàn nhà được đánh bóng đến mức có thể soi gương, phản chiếu lại những bóng người mặc đồ hiệu di chuyển một cách chậm rãi, có tính toán. Sự im lặng ở đây có âm thanh của riêng nó: tiếng vo ve đều đều của hệ thống điều hòa, tiếng lách cách của những ly rượu vang va vào nhau một cách khách sáo, và tiếng thì thầm. Những lời thì thầm cố tỏ ra uyên bác về những vệt màu, những khối hình vô nghĩa được treo trên tường với cái giá trên trời. Không khí đặc quánh mùi rượu vang đắt tiền và sự giả tạo.

Ngân là một tù nhân. Một người bạn trong giới marketing đã kéo cô đến đây, và giờ cô đang trả giá. Chiếc đầm đen ôm sát, cắt xẻ táo bạo, là một bộ đồng phục không vừa vặn với tâm hồn cô. Cô cảm thấy một sự buồn chán vật lý, một sức nặng đè lên vai, một vị chua loét trong miệng. Ánh mắt cô nhìn mà không thấy, lướt qua những con người đang diễn vở kịch “thưởng thức nghệ thuật” một cách vô hồn.

Minh cũng là một tù nhân, nhưng là một tù nhân đang lên kế hoạch vượt ngục. Gã bị kéo đến đây, và gã biến sự hiện diện của mình thành một hành động phản kháng. Mái tóc nhuộm màu khói, chiếc áo sơ mi hoa lá sặc sỡ giữa một rừng đen-trắng. Gã không cố tỏ ra hiểu biết. Gã đứng dựa vào tường, tay cầm ly rượu như một vũ khí, ánh mắt quét một vòng đầy vẻ chế giễu. Gã là một kẻ ngoại cuộc đang xem một vở kịch lố bịch.

Rồi, giữa đám đông giả tạo, hai ánh mắt thật giao nhau.

Nó không phải một sự tình cờ. Nó là một quy luật của vật lý, hai cực nam châm cùng dấu bị ép vào một không gian hẹp, chúng buộc phải tìm thấy nhau. Ánh mắt Minh cắt một đường thẳng xuyên qua những cái đầu, những tấm lưng, và găm thẳng vào ánh mắt Ngân. Gã nhận ra “chị nuôi” ngay lập tức. Một cái nháy mắt, nhanh, gọn, đầy tinh quái. Một tín hiệu câm lặng: “Tôi cũng thấy trò hề này.”

Ngân, thay vì ngượng ngùng quay đi, lại nhếch mép cười. Một cái nhếch mép chỉ kéo dài nửa giây, nhưng chứa đựng toàn bộ sự khinh bỉ của cô dành cho nơi này. Cô khẽ lắc đầu. Mật khẩu đã được đáp lại: “Tôi cũng chán chết đây.”

Minh lách qua đám đông như một con rắn, không một cử động thừa. Gã đến bên cạnh Ngân, đứng gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể gã. Gã không nhìn cô, chỉ nhìn về phía trước, giọng thì thầm, đủ để cô nghe thấy giữa tiếng nhạc cổ điển não nề.

“Chị Nuôi cũng phải đi mấy cái chỗ này à? Em tưởng chị chỉ thích núi rừng thôi chứ?”

“Bị lừa đấy em ạ.” Giọng Ngân cũng thì thầm, một hơi thở mệt mỏi. “Bạn chị bảo có đồ ăn ngon. Ai ngờ toàn mấy cái mẩu bánh mì bé tí.”

Minh liếc nhìn một bức tranh là một vệt màu đỏ trên nền trắng, vẻ mặt gã như đang nhìn một trò đùa dở tệ. “Theo chị thì cái này nghĩa là gì?”

Ngân đáp, giọng tỉnh bơ, không một chút cảm xúc. “Là ‘tác giả hết mực đỏ rồi’ đó em.”

Minh bật cười. Một tiếng cười thật sự, sảng khoái, lạc lõng giữa không gian đầy những tiếng cười được lập trình sẵn. Tiếng cười đó là một hành động phá hoại. Họ đã tìm thấy đồng minh. Minh kín đáo rút điện thoại ra, những ngón tay gõ nhanh. Một lời mời gọi cho một cuộc đào tẩu. Một âm mưu vừa được khai sinh.

Không gian triển lãm vẫn đang diễn vở kịch của nó, nhưng đối với Ngân và Minh, sân khấu đã sụp đổ. Nó đã biến thành một nhà tù, và một kế hoạch vượt ngục vừa được khởi động.

Điện thoại trong ví của Ngân rung nhẹ. Một cú giật vật lý, một tín hiệu. Cô kín đáo mở ra. Màn hình sáng lên, hiển thị một tin nhắn duy nhất.

**Minh:** “Chán chết. Trốn không chị? Em biết một chỗ vui hơn nhiều.”

Ngân không do dự một phần nghìn giây. Lý trí không có cơ hội xen vào. Chỉ có bản năng. Ngón tay cô lướt trên màn hình, dứt khoát.

**Ngân:** “5 phút, cửa sau nhà vệ sinh.”

Màn kịch bắt đầu. Ngân đặt ly rượu xuống, đứng dậy, mỗi cử động đều toát ra vẻ thanh lịch được lập trình sẵn. Cô đi về phía nhà vệ sinh, dáng đi không một chút vội vã, như một quý cô thật sự. Cùng lúc đó, ở phía bên kia căn phòng, Minh cau mày nhìn vào điện thoại rồi bước nhanh ra ngoài, miệng lẩm bẩm điều gì đó có vẻ bực bội, như thể đang có một cuộc gọi công việc khẩn cấp.

Họ là hai diễn viên trong hai vở kịch khác nhau, nhưng lại đang hướng về cùng một điểm đến.

Hành lang phía sau là một thế giới khác. Không còn ánh sáng trắng và sàn đá bóng loáng. Chỉ có ánh đèn vàng vọt, mùi thuốc tẩy và không khí tù túng. Đây là sự thật phía sau sân khấu. Ngân vừa bước ra, tim đập nhanh hơn một chút. Minh đã đứng đó, dựa vào tường, vẻ mặt bực bội giả tạo đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười của kẻ chủ mưu.

Anh không nói gì. Anh chỉ nắm lấy tay cô.

Cái nắm tay đó là điểm không thể quay đầu. Da thịt chạm vào nhau, một sự xác nhận cho giao kèo của họ. Anh kéo cô chạy.

Họ chạy. Không phải một cuộc dạo chơi. Là một cuộc đào tẩu thật sự. Họ lao qua khu bếp, một thế giới của thép không gỉ, hơi nước và tiếng la hét. Những người đầu bếp mặc đồ trắng ngạc nhiên nhìn theo hai bóng người, một sang trọng, một loè loẹt, đang lao đi như bị ma đuổi. Tiếng cười khúc khích của Ngân bật ra, không thể kìm nén, hòa cùng tiếng cười ha hả của Minh. Âm thanh của họ là một sự xâm phạm vào trật tự của nơi này.

Họ đẩy tung cánh cửa sau và lao ra ngoài.

Không khí nóng ẩm và tiếng ồn ào của đường phố Sài Gòn ập vào mặt họ như một cái tát. Một cú sốc giác quan. Họ dừng lại, cả hai cùng thở dốc, tay vẫn nắm chặt. Rồi, như cùng một lúc, họ nhìn nhau và phá lên cười. Không phải tiếng cười khúc khích, mà là một tràng cười điên dại, sảng khoái, một tiếng cười của sự giải thoát.

Minh vừa thở vừa nói, giọng không giấu được vẻ đắc thắng. “Thấy chưa! Đi với em chỉ có vui thôi Chị Nuôi!”

Ngân phải vịn vào vai hắn để đứng vững, nước mắt chảy ra vì cười. “Công nhận. Em đúng là chuyên gia trốn việc.”

Hành động nổi loạn đầu tiên đã hoàn tất. Mối quan hệ “cạ cứng” đã chính thức được khai sinh, không phải bằng lời nói, mà bằng một cuộc đào tẩu ngoạn mục và một tràng cười không thể kiểm soát.

Quán ốc vỉa hè ở quận 4 là một cuộc tấn công vào các giác quan. Không khí không phải để thở, mà là để nếm. Vị mặn của mồ hôi, vị cay nồng của ớt, vị khói của than hoa, và trên hết là mùi thơm béo ngậy của mỡ hành và hải sản đang xèo xèo trên vỉ nướng. Âm thanh là một bản giao hưởng hỗn loạn: tiếng nói cười, tiếng cụng ly, tiếng í ới gọi món, tiếng xe máy gầm rú ngoài đường. Đây là một thế giới hoàn toàn đối lập với cái lồng kính vô trùng mà họ vừa đào tẩu. Đây là sự sống, trần trụi và không một chút giả tạo.

Ngay khi ngồi xuống chiếc ghế nhựa, một sự biến đổi vật lý đã diễn ra. Minh, không một chút do dự, lột phăng chiếc áo sơ mi hoa lá đắt tiền, vứt nó sang một bên như một lớp da vừa lột. Gã chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ, để lộ ra những bắp tay săn chắc. Gã ngồi vắt chân lên ghế, một tư thế của sự chiếm hữu không gian, thoải mái như ở nhà.

Ngân cũng vậy. Cô không còn là quý cô trong bộ đầm đen. Cô dùng tay, những ngón tay thon dài vừa mới cầm ly rượu vang, để bốc một con ốc len, đưa lên miệng hút cái “chụt”. Nước chấm dính quanh mép, nhưng cô không quan tâm. Cô đã cởi bỏ lớp mặt nạ của mình.

Họ gọi một tháp bia và những món ăn mà tên của chúng cũng trần trụi như chính chúng: ốc hương, sò huyết, chân gà nướng. Họ ăn, họ uống, họ không giữ kẽ. Họ như hai người bạn tù vừa được giải thoát, đang ngấu nghiến bữa ăn tự do đầu tiên.

Minh, sau khi tu một hơi bia dài, đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn. Tiếng “cốp” vang lên, một âm thanh thật. Gã nói, giọng trần trụi, không che giấu. “Mẹ kiếp, mấy cái chỗ sang chảnh đó đúng là địa ngục. Em thà ngồi đây hít mùi khói còn hơn.”

Ngân cũng cụng ly, tiếng thủy tinh va vào nhau sắc lẻm. Ánh mắt cô đầy vẻ khinh bỉ khi nhớ lại. “Chị cũng vậy. Nhìn mấy bà cứ làm như mình hiểu nghệ thuật lắm, trong khi chắc chỉ lo cái váy có bị nhăn không. Giả tạo.”

Minh cười khẩy, một nụ cười của sự đồng điệu. “Chuẩn chị! Giống như mấy thằng cha lúc nào cũng rao giảng đạo lý nhưng sau lưng thì booking gái gọi.”

Họ đã tìm thấy ngôn ngữ chung. Một ngôn ngữ của sự khinh miệt. Họ cùng nhau chửi thề, cùng nhau nói xấu thế giới, cùng nhau cười vào sự đạo đức giả của xã hội. Họ không cần phải gây ấn tượng với nhau. Họ không cần những lời nói hoa mỹ. Sự thân mật của họ được xây dựng trên một nền móng vững chắc hơn nhiều: một kẻ thù chung. Họ là hai chiến binh trong cùng một chiến tuyến, và trong khoảnh khắc đó, họ là những người thật nhất trong một thế giới đầy những kẻ giả dối.

Gần 3 giờ sáng. Quán ốc đã dọn hàng, trả lại cho vỉa hè sự im lặng vốn có của nó. Chỉ còn lại hai người họ, ngồi giữa một bãi chiến trường của vỏ ốc và những chiếc cốc bia rỗng. Mùi khói than, mùi bia và mùi mỡ hành vẫn còn vương vấn trong không khí, như một dư âm của trận chiến vừa qua. Thế giới đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại họ, hai kẻ tỉnh táo trong cơn say.

Minh lấy xe máy. Ngân ngồi sau, nhưng cô không ôm hắn như những cô gái khác sẽ làm. Một cái ôm sẽ là một sự phụ thuộc, một sự lãng mạn. Thay vào đó, cô chỉ đặt tay lên vai hắn, một cách dứt khoát. Những ngón tay cô cảm nhận được sự vững chãi của cơ vai dưới lớp áo. Đó không phải là cái chạm của tình nhân, đó là cái chạm của một người đồng đội đang tin tưởng vào người cầm lái.

Chiếc xe lao đi. Con đường đêm vắng lặng, chỉ còn lại tiếng động cơ đều đều và những vệt đèn đường màu vàng lướt qua như những thước phim quay chậm. Sự ồn ào của thành phố đã lùi lại phía sau, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng đặc quánh. Gió đêm thổi bay tóc cô, một cảm giác tự do trần trụi.

Minh hét lên, giọng gã lạc đi trong tiếng gió.

“Vui không chị?”

Ngân cười lớn, tiếng cười của cô không còn bị át đi bởi tiếng ồn nào khác, nó vang vọng trong con đường vắng. “Vui!”

“Lần sau có đứa nào rủ chị đi mấy chỗ chán phèo, nhớ hú em một tiếng nhé!”

Ngân vỗ nhẹ vào vai hắn, một cái vỗ của sự công nhận. “Chắc chắn rồi, ‘cạ cứng’!”

Cụm từ đó được nói ra, giữa tiếng gió và tiếng động cơ. Nó không phải một lời tỏ tình. Nó là một lời tuyên thệ. Một giao kèo đã được niêm phong. Họ là “cạ cứng”, những kẻ đồng lõa trong cuộc chiến chống lại sự tẻ nhạt.

Chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn. Không có một nụ hôn lãng mạn. Không có những lời tạm biệt sướt mướt. Minh thậm chí không tháo mũ bảo hiểm. Gã chỉ quay lại, giọng lè nhè vì say.

“Về ngủ đi bà chị. Mai em gọi.”

Hắn phóng xe đi, hòa vào màn đêm, để lại Ngân đứng đó một mình. Cô đứng im một lúc lâu, nhìn theo bóng hắn đã khuất. Rồi, một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô. Một nụ cười của sự thỏa mãn. Cô đã không tìm thấy một người hùng để che chở cho mình. Cô đã tìm thấy một kẻ đồng lõa để cùng nhau đốt cháy thế giới. Và đối với cô lúc này, điều đó còn thú vị hơn rất nhiều.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...