Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 15 : Mùi Khói và Vị Bia



Chương 14: Mùi Khói và Vị Bia

Cái quán pub nhỏ ở Sài Gòn này là một cái nồi áp suất. Không khí đặc quánh lại, một hỗn hợp của mùi bia Đức, mùi mồ hôi sau một ngày dài và mùi khói thuốc ngấm vào từng thớ gỗ của bàn ghế. Tiếng nhạc sàn đập thình thịch vào lồng ngực, không phải để nhảy, mà để át đi tiếng gào thét bên trong mỗi con người. Tiếng cười, tiếng cụng ly, tiếng nói to hơn mức cần thiết, tất cả hòa thành một thứ âm thanh hỗn loạn, một bản giao hưởng của sự cô đơn tập thể.

Ngân, vừa từ Hà Nội vào, là một nốt trầm lạc lõng trong bản giao hưởng đó. Cô chọn một góc khuất, nơi bóng tối đặc hơn một chút, như một con báo đen thu mình trên cành cây. Chiếc váy lụa hai dây màu đen không hở hang, nhưng cái cách nó trượt trên làn da theo từng nhịp thở, cái cách nó phác họa đường cong của hông và đùi khi cô vắt chân, lại là một lời mời gọi trần trụi hơn bất kỳ sự phô bày nào. Ly bia trên tay cô chỉ là một đạo cụ. Thứ cô thật sự uống là sự ồn ào xung quanh, đôi mắt sắc lạnh của cô quét qua đám đông, phân loại, đánh giá, tìm kiếm một thứ gì đó có thể phá vỡ sự tẻ nhạt này. Nụ cười trên môi cô không phải là sự thân thiện. Nó là một cái vỏ bọc, một sự chế giễu thầm lặng.

Và rồi con công xuất hiện.

Minh là một sự xúc phạm thị giác có chủ đích. Chiếc áo ba lỗ màu cam neon của gã như một vết rách trên bức tranh toàn cảnh u tối của quán. Gã không đi, gã trình diễn. Gã nói to, cười lớn, mỗi cử động đều là một sự phô trương, một lời tuyên bố: “Nhìn tao đi.” Gã là trung tâm của một vũ trụ nhỏ do chính gã tạo ra, và mục tiêu của gã tối nay là chinh phục hành tinh bí ẩn mang tên “Chị Nuôi” mà gã vẫn hay trêu chọc trên mạng.

Ánh mắt gã khóa chặt vào góc tối của Ngân. Một tia nhận diện, một sự thích thú của kẻ đi săn. Gã không do dự. Cầm hai ly bia như hai chiếc cúp, gã rẽ qua đám đông. Bóng của gã trườn trên sàn, nuốt chửng những kẻ khác trước khi cơ thể gã đến nơi.

“Rầm.”

Hai ly bia được đặt xuống bàn, một âm thanh dứt khoát, một hành động chiếm đất. Gã cười toe toét, một nụ cười phô bày toàn bộ sự tự tin gần như ngạo mạn của mình.

“Chào Chị Nuôi! Em là Minh đây. Ngoài đời chị còn ‘chất’ hơn trên mạng nhiều nhé.”

Ngân không ngẩng lên ngay. Cô từ từ xoay ly bia, quan sát những gợn bọt li ti tan ra. Rồi cô ngước lên, ánh mắt không phải là sự chào đón, mà là một sự đánh giá. Sắc như một lưỡi dao.

“Chào em. Em cũng ‘sáng’ hơn chị tưởng đấy.” Giọng cô đều đều, không một chút cảm xúc, nhưng từng từ lại sắc lẹm. “Bộ đồ này của em, đi trekking trong rừng chắc thú hoang cũng phải chạy mất dép.”

Một kẻ khác có thể đã sượng sùng. Nhưng Minh thì không. Gã phá lên cười, một tiếng cười sảng khoái, vang dội, không một chút che giấu, như tiếng gáy của một con công trống. “Phải thế chứ chị! Phải nổi! Mà này, chị vào Sài Gòn chơi sao không báo em một tiếng để em ‘chăm sóc’?”

Ngân nhếch mép, một nụ cười thật sự, một nụ cười của sự thích thú. Con mồi này không tầm thường. “Xem em có đủ sức không đã. Chị khó nuôi lắm đấy.”

Tia lửa đã được châm. Trận đấu kiếm đã bắt đầu. Họ không tán tỉnh. Họ đang thách thức, đang dùng lời nói để thăm dò sức mạnh của đối phương. Và trong cái không khí hỗn loạn của quán pub, hai con thú hoang đã nhận ra mùi của nhau. Một mùi của sự nổi loạn, của sự chán ghét những quy tắc thông thường. Một mùi của nguy hiểm.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...