Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 14 : Bình Minh Ngượng Ngùng



Chương 13: Bình Minh Ngượng Ngùng

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa, chiếu những vệt sáng vàng nhạt lên sàn gỗ. Không khí lạnh và trong lành, mang theo mùi sương sớm. Cơn say của rượu, của tình đã tan biến, chỉ còn lại sự thật trần trụi của một buổi sáng mới, một sự ngượng ngùng khó tránh.

Tùng là người thức dậy trước. Hắn mở mắt và điều đầu tiên hắn thấy là khuôn mặt của Ngân đang say ngủ trong lòng mình, thanh thản, không chút phòng bị, như một thiên thần. Mọi ký ức của đêm qua ùa về, rõ ràng như vừa mới xảy ra, từng chi tiết sống động như thước phim quay chậm. Một cảm giác vừa sung sướng tột cùng, vừa tội lỗi day dứt, vừa hoang mang tột độ xâm chiếm lấy hắn, như một cơn bão cảm xúc.

Hắn không dám cử động, sợ làm cô thức giấc, sợ phá vỡ khoảnh khắc mong manh này. Hắn nằm im, ngắm nhìn cô, từng đường nét trên khuôn mặt cô. Hắn nhìn vào hàng mi dài, sống mũi thẳng, đôi môi hơi hé mở, như đang mời gọi. Hắn nhìn xuống cơ thể cô, những vết đỏ ửng lờ mờ trên da thịt trắng nõn do hắn gây ra đêm qua, những dấu vết của sự chiếm hữu, của sự hoang dại, một lời nhắc nhở trần trụi. Trong đầu hắn, một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội diễn ra, tiếng lý trí và bản năng gào thét lẫn nhau: 

“Trời ơi, mình đã làm gì thế này? Chị ấy là chị mình. Mình đã thề… Giờ phải đối mặt với chị ấy thế nào đây? Chị ấy sẽ nghĩ gì về mình? Chị ấy có ghét mình không? Hay chị ấy cũng… thích?”

Ngân khẽ cựa mình, mở mắt. Ánh mắt họ giao nhau, như hai tia lửa điện xẹt qua không khí. Tùng giật mình, vội vàng rút tay lại, mặt đỏ bừng, như một đứa trẻ bị bắt quả tang. Ngân cũng hơi sững lại một giây, một thoáng bối rối lướt qua ánh mắt. Khoảnh khắc thân mật của đêm qua biến mất, thay vào đó là sự ngượng ngùng của hai con người tỉnh táo, trần truồng trên cùng một chiếc giường, một sự thật trần trụi đến đau lòng.

Ngân là người phá vỡ sự im lặng. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười một cái rồi ngồi dậy, kéo tấm chăn che lấy cơ thể, như một hành động tự vệ. Cô bước xuống giường, bắt đầu nhặt quần áo, tiếng vải sột soạt khẽ khàng, như tiếng lá khô rơi. Tùng ngồi trên giường, hoàn toàn bối rối, không biết phải làm gì, như một con rối bị đứt dây. Màn kịch của buổi sáng đã bắt đầu, và hắn không biết mình nên diễn vai gì, vai người tình hay vai em trai.

Cả hai đang mặc lại quần áo, cố gắng không nhìn vào mắt nhau. Sự im lặng trở nên nặng nề, đặc quánh. Mùi tình dục của đêm qua vẫn còn lẩn khuất trong không khí, như một lời nhắc nhở không thể chối bỏ, một bằng chứng sống động cho những gì đã xảy ra.

Tùng đã mặc xong quần áo. Hắn đứng đó, hai tay đan vào nhau, trông lúng túng như một cậu học trò phạm lỗi, chờ đợi sự phán xét. Ngân vẫn đang bình tĩnh cài lại cúc áo sơ mi, từng cử chỉ đều chậm rãi, có chủ đích. Mục tiêu của Tùng là nói gì đó để giải quyết sự ngột ngạt này, để nhận lỗi, để đưa mọi thứ trở lại “bình thường”. Ngân thì lắng nghe và định đoạt lại mối quan hệ theo ý của mình.

Giọng Tùng lí nhí, không dám nhìn Ngân, ánh mắt hắn dán chặt xuống sàn gỗ. “Chị… Đêm qua… Em… Em xin lỗi chị. Là lỗi của em. Em không kiềm chế được. Em đã thề là…” Giọng hắn nhỏ dần, như một lời thú tội.

Ngân dừng lại, quay người đối mặt với hắn. Khuôn mặt cô không có một chút giận dữ hay trách móc, chỉ có một nụ cười nhẹ, đầy bí ẩn. Cô trông có vẻ hơi buồn cười, như thể đang nhìn một đứa trẻ vừa làm sai, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Giọng cô nhẹ nhàng, có chút trêu chọc, nhưng đầy quyền lực. “Xin lỗi cái gì? Em không thấy đêm qua lạnh như thế nào à? Không có em, chắc chị đông cứng thành đá rồi còn gì.”

Tùng ngẩng lên, sững sờ, ánh mắt hắn mở to. Hắn đã chuẩn bị cho mọi phản ứng – giận dữ, khóc lóc, xa lánh – nhưng không phải là sự thản nhiên này, không phải là lời nói này. Lời nói của cô đã biến một hành động đầy dục vọng và tội lỗi thành một việc làm “vì người khác”, một hành động “cứu giúp”, một sự tái định nghĩa hoàn toàn. Hắn hoàn toàn bị tước vũ khí, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ còn lại sự bối rối và một chút nhẹ nhõm.

Ngân bước tới, vươn tay sửa lại cổ áo bị lệch cho Tùng. Một cử chỉ rất ra dáng người chị, đầy quyền lực, nhưng cũng đầy ẩn ý. Giọng điệu của cô đã quay lại vẻ vui vẻ, ra lệnh thường ngày, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh, nhìn thẳng vào mắt hắn, như muốn xuyên thấu tâm can. “Thôi nào, đừng có trưng cái bộ mặt đưa đám đó ra nữa. Chuyện đêm qua, coi như là một tai nạn vì trời quá lạnh. Ok chưa?”

Cô dừng lại một giây, rồi nhấn mạnh từng chữ, như một lời giao kèo cuối cùng, không thể chối cãi, một lời tuyên bố chủ quyền. “Giờ thì dọn đồ rồi chuẩn bị về thôi, em trai. Chị đói rồi. Chị em mình vẫn như cũ nhé?”

Sức nặng của hai từ “em trai” và lời khẳng định “vẫn như cũ” đè lên hắn. Hắn nhìn vào mắt cô, thấy sự quyết tâm và một chút gì đó xa cách, lạnh lùng, một bức tường vô hình đã được dựng lên. Hắn hiểu ra. Đây là con đường duy nhất để hắn có thể tiếp tục ở bên cạnh cô, dù chỉ là trong vai trò “em trai”. Hắn chậm rãi gật đầu, giọng đã bình thường trở lại, nhưng ẩn chứa sự thất vọng và chấp nhận. “Dạ. Để em dọn đồ.”

Giao kèo đã được niêm phong. Ngân đã thành công trong việc định nghĩa lại mối quan hệ. Họ cùng nhau dọn dẹp căn phòng, xóa đi mọi dấu vết của đêm qua. Bề ngoài, họ đã trở lại là “chị em”. Nhưng bên dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo đó, một bí mật đã được gieo mầm, một quả bom hẹn giờ sẽ không bao giờ thực sự được tháo ngòi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...