Mê Cung Của Con Nai
Chương 13 : Con Dấu Của Dã Thú
Chương 12: Con Dấu Của Dã Thú
Nhịp điệu của hắn bắt đầu. Những cú thúc đầu tiên từ phía sau sâu và đầy quyền lực. Một tiếng “ư…” đầy bất ngờ bật ra từ môi Ngân khi cô cảm nhận được độ sâu mới. Hắn gầm gừ trong cổ họng, một âm thanh của sự thỏa mãn nguyên thủy. Tiếng da thịt va vào nhau bắt đầu vang lên, đều đặn, “bành bạch, bành bạch”.
Nhịp điệu nhanh dần. Tay hắn không còn chỉ nắm hông cô. Một tay hắn luồn ra phía trước, tìm đến bầu vú của cô, bóp nặn thô bạo. Tay kia nắm lấy tóc cô, kéo ngửa đầu cô ra sau.
“Tư thế này… sâu hơn phải không?” – hắn thở dốc bên tai cô. “Em vào được hết trong lồn chị rồi này… Thích không?”
“Sâu… ôi… sâu quá…” – cô rên rỉ, giọng vỡ ra. “Đúng rồi… cứ như thế… a…”
Sự khích lệ của cô là một mệnh lệnh. Hắn trở nên điên cuồng. Những cú thúc mạnh như trời giáng, khiến cả cơ thể cô lao về phía trước. Tiếng giường kêu cót két ai oán, hòa cùng tiếng rên la không còn kiểm soát của Ngân.
“La tên em đi chị!” – hắn gầm lên, giọng khàn đặc. “Nói chị là con đĩ của em đi! Nói đi!”
“Tùng ơi!” – cô thét lên. “Địt mạnh lên! Địt chết con đĩ này đi! Của em… tất cả là của em… a… á…!”
Cơn bão đạt đến đỉnh điểm. Hắn thúc một cú cuối cùng sâu đến mức cô cảm thấy như chạm đến linh hồn mình. Toàn bộ cơ thể Ngân ưỡn cong lên, một tiếng thét lảnh lót, vô nghĩa, xé toạc không gian. “A… A… Á… Á…!!!”
Sự co thắt điên cuồng của cô là một cú giật điện. Hắn cũng gầm lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gầm của sự giải thoát và chiếm hữu, rồi phun trào dòng dung nham nóng bỏng vào sâu bên trong cô.
Hắn đổ gục xuống lưng cô, nặng trĩu và đẫm mồ hôi. Cả hai cùng thở hổn hển, không còn sức lực. Hắn vùi mặt vào mái tóc rối của cô, thì thầm, giọng khàn đi vì kiệt sức: “…mệt không?”
Cô không trả lời được, chỉ khẽ lắc đầu, cơ thể vẫn còn run rẩy trong dư âm của cơn địa chấn.
Cơn bão đã đạt đến đỉnh điểm. Năng lượng trong phòng căng như sắp nổ tung, chỉ chờ một khoảnh khắc để giải phóng, để mọi thứ tan chảy vào hư vô.
Những cú thúc của Tùng trở nên điên cuồng, mất kiểm soát, như một con thú hoang đang lao vào con mồi cuối cùng, không còn chút lý trí. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “bành bạch” vang vọng khắp căn phòng, hòa cùng tiếng tim đập thình thịch của cả hai, như một bản giao hưởng nguyên thủy. Tiếng giường gỗ cũ kỹ kêu cót két ai oán theo từng cú thúc, từng pha rút ra và đi vào, như một lời than vãn của vật chất trước sự điên cuồng của dục vọng. Toàn bộ cơ thể hắn căng cứng như một cây cung, từng thớ cơ nổi lên cuồn cuộn. Hắn gầm lên một tiếng dài, một tiếng thét bị dồn nén bật ra khỏi lồng ngực khi hắn thúc một cú cuối cùng thật sâu rồi giữ nguyên, cơ thể co giật dữ dội khi phóng toàn bộ tinh dịch nóng hổi, đặc quánh của mình vào trong bao, một sự chiếm hữu hoàn toàn, một dấu ấn không thể xóa nhòa. Sự bùng nổ của hắn là phát súng cuối cùng. Toàn bộ cơ thể Ngân co giật, siết chặt lấy dương vật hắn, cơ âm đạo co thắt liên hồi, như muốn giữ chặt lấy hắn mãi mãi, không cho hắn thoát ra. Cô hét lên một tiếng dài, cao và sắc, không còn là lời nói mà là một sự giải phóng năng lượng thuần túy, hai mắt nhắm nghiền, đầu ngửa ra sau, hoàn toàn đầu hàng trước cơn cực khoái, một sự giải thoát tột cùng, một sự hủy diệt ngọt ngào, nơi khoái lạc và đau đớn hòa làm một. “TÙNG… A… A… Á…!”
Cơn bão tan. Hắn từ từ rút ra, một tiếng “phụt” nhỏ vang lên, rồi đổ gục xuống lưng cô, nặng trĩu và đẫm mồ hôi. Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nặng nhọc của hai người, vang vọng trong căn phòng, dần dần chậm lại, hòa cùng tiếng gió rít bên ngoài. Căn phòng im lặng trở lại, chỉ còn mùi của mồ hôi, tình dục và hơi ấm của hai cơ thể đã kiệt sức, một mùi hương nguyên thủy của sự thỏa mãn, trộn lẫn với mùi cao su và tinh dịch.
Hắn nằm trên lưng cô một lúc lâu, không cử động. Sau đó mới lăn ra bên cạnh, nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy cô. Giọng Tùng khàn đặc, không còn chút sức lực. “Chị…”
Ngân không trả lời, chỉ khẽ cựa mình, rúc sâu hơn vào lòng hắn, tìm kiếm hơi ấm và sự an toàn. Cuộc truy hoan đã kết thúc. Hơi ấm đã được tạo ra, không chỉ từ lò sưởi, mà từ chính sự va chạm hoang dại của hai cơ thể. Họ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau, giữa tàn tích của một cơn bão ngọt ngào, một bí mật chung đã được niêm phong.
Căn phòng gỗ chìm trong bóng tối, ngay sau khi cả hai đã vỡ òa. Cơn bão đã tan. Chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở hổn hển, nặng nhọc của hai người và tiếng lửa than lách tách trong lò, như một bản nhạc nền của sự kiệt sức. Không khí đặc quánh mùi mồ hôi, mùi tình dục và mùi cao su, một hỗn hợp nguyên thủy của sự thỏa mãn, đặc quánh trong từng ngóc ngách.
Ngân và Tùng hoàn toàn kiệt sức. Tùng đổ gục hoàn toàn trên người Ngân, nặng trĩu, cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực. Đầu hắn gục vào hõm cổ cô, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt. Hắn bất động, như một con thú lớn đã dốc cạn toàn bộ sức lực sau một cuộc đi săn, chỉ còn lại sự mệt mỏi tột cùng. Ngân nằm im dưới sức nặng của hắn. Cơ thể cô mềm nhũn, không còn một chút sức lực, như một con búp bê vải. Tâm trí cô trống rỗng, chỉ còn lại những dư âm của cơn cực khoái vừa qua, những đợt sóng khoái cảm vẫn còn dội lại. Mục tiêu của họ là cùng nhau tồn tại trong khoảnh khắc trần trụi và nguyên thủy nhất, khi lời nói là thừa thãi và cơ thể đã nói lên tất cả. Xung đột là sự dữ dội của những gì vừa xảy ra đối chọi với sự im lặng đến ngột ngạt của hiện tại, một sự tương phản đầy ám ảnh.
Tùng từ từ rút dương vật đã mềm đi của mình ra khỏi người Ngân, một tiếng “phụt” nhỏ vang lên, như tiếng thở phào nhẹ nhõm của da thịt, rồi đổ gục xuống lưng cô, nặng trĩu và đẫm mồ hôi, cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực. Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, nặng nhọc của hai người, vang vọng trong căn phòng, dần dần chậm lại, hòa cùng tiếng gió rít bên ngoài. Căn phòng im lặng trở lại, chỉ còn mùi của mồ hôi, tình dục và hơi ấm của hai cơ thể đã kiệt sức, một mùi hương nguyên thủy của sự thỏa mãn, trộn lẫn với mùi cao su và tinh dịch, đặc quánh trong không khí.
Hắn nằm trên lưng cô một lúc lâu, không cử động, chỉ cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. Sau đó mới lăn ra bên cạnh, nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy cô, một cái ôm nhẹ nhàng, đầy trìu mến. Giọng Tùng khàn đặc, không còn chút sức lực, như vừa trải qua một cuộc marathon. “Chị…”
Vẫn là căn phòng gỗ, một lúc sau. Cả hai đã bắt đầu hồi sức. Hơi thở đã đều đặn, không còn gấp gáp, hòa cùng tiếng gió rít bên ngoài. Sự im lặng không còn ngột ngạt, nó bắt đầu trở nên ấm áp, dễ chịu, như một tấm chăn bông mềm mại bao bọc lấy họ, xua đi cái lạnh lẽo của núi rừng.
Ngân mắt vẫn nhắm nhưng đã tỉnh táo hơn. Cô đang cảm nhận. Cảm nhận sức nặng của cánh tay hắn trên eo mình, một sự chiếm hữu nhẹ nhàng, cảm nhận hơi thở của hắn phả vào tóc mình, hơi nóng lan tỏa, cảm nhận sự ê ẩm ngọt ngào giữa hai đùi, một dư vị của đêm hoang dại, một lời nhắc nhở về khoái lạc. Tùng cũng không ngủ. Hắn đang nhìn cô. Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang gối trên ngực mình, nhìn vào bờ vai trần của cô, làn da trắng nõn dưới ánh đèn mờ. Một sự dịu dàng chưa từng có dâng lên trong lòng hắn, một cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ cô khỏi mọi thứ.
Tay Tùng bắt đầu di chuyển, vuốt nhẹ lên mái tóc rối của Ngân, rồi lướt xuống tấm lưng trần mịn màng của cô. Giọng hắn khàn đặc, thì thầm. “Chị…”
Ngân mắt vẫn nhắm, giọng lười biếng. “Sao?”
“Có đau không? Lúc nãy… em… mạnh quá…”
Câu hỏi ngô nghê của hắn khiến cô bật cười trong lòng. Đàn ông, sau khi xong việc, luôn hỏi những câu như thế. Nhưng sự lo lắng trong giọng nói của hắn là thật, không chút giả dối. Cô không trả lời. Cô chỉ ngẩng đầu lên một chút và hôn nhẹ lên ngực hắn, ngay vị trí trái tim. Giọng cô cũng thì thầm, đầy yêu chiều. “Ngốc. Ngủ đi.”
Hành động và câu nói của cô là một sự trấn an hoàn hảo. Hắn không hỏi nữa, chỉ siết chặt vòng tay hơn một chút. Một sự thấu hiểu không lời đã được hình thành giữa họ. Dù chuyện gì xảy ra vào sáng mai, thì ngay lúc này, họ thuộc về nhau, trong một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
