Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 10 : Lời Hứa Về Tà Xùa



Chương 9: Lời Hứa Về Tà Xùa

Ban công căn hộ của Ngân, nơi gió đêm thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh của thành phố về đêm. Cả hai đang uống bia, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập, những ánh đèn lấp lánh như những vì sao rơi. Không khí đã thoải mái trở lại sau khoảnh khắc ngượng ngùng, một sự tĩnh lặng dễ chịu bao trùm.

Tùng, đã mặc lại áo, lướt điện thoại, cho Ngân xem những bức ảnh về các cung đường trekking hắn muốn đi. Mắt hắn sáng rực khi chỉ vào một bức ảnh biển mây trắng xóa, hùng vĩ. “Đây chị! Tà Xùa này! Người ta gọi là thiên đường săn mây đấy. Đẹp không?”

Ngân nhìn vào bức ảnh, một vẻ mơ màng hiện lên trong mắt cô, nhưng cũng có chút e dè. “Đẹp thật… Nhưng trông có vẻ lạnh lẽo, hoang vu quá. Đi một mình chắc sợ lắm.”

Câu nói của Ngân ngay lập tức kích hoạt bản năng bảo vệ của Tùng. Hắn quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng đầy tự tin, như một lời thề. “Sợ gì chứ! Chị mà đi với em thì không bao giờ phải sợ. Lạnh thì đã có em lo. Em sẽ chăm sóc cho chị từ A đến Z.”

Lời hứa của hắn treo lơ lửng trong không khí, mang một sức nặng còn hơn cả ý nghĩa của câu chữ. Ngân mỉm cười, một nụ cười bí ẩn, đầy ẩn ý. “Được rồi. Chị tin em. Chốt kèo nhé?”

Họ cụng chai bia. Tiếng “cạch” khô khốc vang lên, như một dấu ấn cho giao kèo mới. Chuyến đi tiếp theo đã được định đoạt. Sân khấu của sương mù và cái lạnh đang chờ đợi họ, nơi lời hứa “không bao giờ sợ lạnh” của hắn sẽ được thử thách theo một cách mà cả hai đều không ngờ tới.

Trên chiếc xe bán tải của Tùng, đang trên đường từ Hà Nội lên Tà Xùa. Không gian chật hẹp của cabin xe tạo ra một sự thân mật bất đắc dĩ. Bên ngoài, cảnh vật chuyển dần từ những tòa nhà bê tông xám xịt những ngọn núi xanh trập trùng, hùng vĩ. Không khí vui vẻ, tự do của một cuộc trốn chạy bao trùm.

Ngân ngồi ở ghế phụ, hạ cửa kính xuống hít thở không khí trong lành. Cô mặc một chiếc áo len mỏng và quần jeans, trông năng động và thoải mái. Cô thực sự vui vẻ, cảm giác như được giải thoát khỏi những gánh nặng vô hình của thành phố. Tùng lái xe, một tay đặt trên vô lăng, tay kia gác lên thành cửa, gió luồn qua kẽ tay hắn. Hắn hoàn toàn ở trong thế giới của mình – con đường, chiếc xe, và người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh. Hắn tự tin và hạnh phúc. Mục tiêu của họ là cùng nhau tận hưởng chuyến đi, củng cố sự gắn kết trong một không gian riêng tư. Nhưng sự thân mật trong không gian hẹp liên tục tạo ra những va chạm nhỏ, vô tình nhưng đầy ý tứ, khiến ranh giới “chị em” ngày càng lung lay.

Chiếc xe đi vào đoạn đường xóc. Người Ngân khẽ nghiêng và va vào vai Tùng. Cô vội ngồi thẳng lại, nhưng hắn chỉ cười, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Xin lỗi em, đường xóc quá.”

“Có sao đâu chị. Chị cứ dựa vào mà ngủ một lúc đi, đường còn dài.” Giọng hắn trầm ấm, đầy quan tâm.

“Thôi, chị muốn ngắm cảnh. Em kể chuyện gì cho chị nghe đi. Chuyện ở phòng tập của em chẳng hạn.”

Hắn bắt đầu kể những câu chuyện không đầu không cuối về những người bạn tập, về những kỷ lục hắn đạt được. Giọng hắn trầm và ấm, như một bản nhạc nền du dương. Ngân không thực sự nghe nội dung, cô chỉ nghe âm điệu của giọng nói đó, cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ. Thỉnh thoảng, tay hắn chuyển số, những ngón tay chai sần của hắn lướt qua rất gần đầu gối cô. Mỗi lần như vậy, cô lại cảm thấy một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng, một sự kích thích nhẹ nhàng nhưng đầy hứa hẹn.

Họ đang đi trên con đèo cuối cùng để đến homestay. Màn đêm bắt đầu buông xuống, và sương mù ập đến bất ngờ, dày đặc như một bức tường trắng xóa, nuốt chửng mọi thứ. Tầm nhìn chỉ còn vài mét. Tiếng động cơ gầm gừ của chiếc xe bán tải trở nên đơn độc giữa sự im lặng ma quái của núi rừng. Không khí trong xe chuyển từ vui vẻ sang căng thẳng, có chút sợ hãi.

Ngân hai tay nắm chặt vào ghế, sự vui vẻ đã biến mất, thay vào đó là sự lo lắng. Cô cố gắng căng mắt nhìn đường nhưng chỉ thấy một màu trắng đục, vô định. Tùng trông vẫn bình tĩnh, nhưng tay hắn đã siết chặt vô lăng hơn, quai hàm bạnh ra, thể hiện sự tập trung cao độ.

Tùng bật đèn phá sương, ánh sáng vàng chỉ chiếu được một khoảng ngắn rồi bị nuốt chửng bởi màn sương dày đặc. Hắn phải đi chậm lại, gần như bò trên đường. Một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu vô hình, chỉ chực chờ nuốt chửng bất cứ thứ gì.

Giọng Ngân hơi run. “Em ơi… Hay mình dừng lại đợi sương tan?”

Tùng đáp lại, giọng dứt khoát, trấn an. “Không được đâu chị. Dừng ở đây còn nguy hiểm hơn. Sắp đến nơi rồi. Chị ngồi im nhé. Tin em.”

Câu nói “Tin em” của hắn có một sức nặng lạ thường. Ngân im lặng, nhưng trong lòng cảm thấy một sự phó thác tuyệt đối. Cô không còn là người chị, cô đã trở thành người cần được bảo vệ. Vai trò của họ đã được định đoạt lại một lần nữa bởi sự khắc nghiệt của thiên nhiên, nơi bản năng sinh tồn lên ngôi.

Chiếc xe bán tải không thể đi tiếp. Con đường đất nhỏ dẫn vào homestay quá trơn và dốc, bị màn sương dày đặc nuốt chửng. Họ phải xuống xe đi bộ khoảng trăm mét cuối cùng, chìm trong màn sương dày đặc và cái lạnh buốt cắt da cắt thịt. Thế giới xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại hai người họ trong một quả cầu trắng xóa, cô độc.

Ngân bước xuống xe và rùng mình vì lạnh. Cô gần như không thấy gì, chỉ cảm nhận được sự ẩm ướt và cái lạnh buốt đang len lỏi vào từng thớ thịt. Tùng lấy đồ đạc, khóa xe, rồi quay lại. Hắn không nói gì, chỉ chìa bàn tay to lớn, chai sạn của mình ra.

Ngân ngập ngừng một giây, hơi thở cô bị nén lại, một tiếng “hức” khẽ thoát ra từ cổ họng. Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, một cái chạm nhẹ nhưng đầy ý nghĩa, như một lời giao ước câm lặng giữa màn sương. Một sự va chạm định mệnh. Bàn tay hắn thô ráp, chai sần nhưng ấm như một cục than hồng, nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh cóng của cô. Một cảm giác an toàn tuyệt đối lan tỏa khắp cơ thể, át đi cả cái lạnh và sự sợ hãi, một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng, một sự bảo bọc đầy quyền lực. Hắn siết nhẹ tay cô, những ngón tay thô ráp miết nhẹ trên mu bàn tay cô, một cử chỉ khẳng định sự hiện diện, một lời hứa hẹn không lời. Trong lòng Tùng, bàn tay cô mềm mại và nhỏ bé đến không tưởng, một sự tương phản đầy kích thích. Một bản năng bảo vệ trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn muốn nắm lấy bàn tay này mãi mãi, muốn che chở cô khỏi mọi khắc nghiệt của thế giới, muốn chiếm hữu cô, không chỉ bằng sức mạnh mà bằng cả sự dịu dàng.

“Đi sát vào em. Cẩn thận trơn.” Giọng Tùng thì thầm trong sương, như một lời chỉ dẫn, một mệnh lệnh không thể chối từ, hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai cô.

“Ừm.” Ngân đáp lại, giọng cô cũng khẽ khàng, một tiếng rùng mình nhẹ chạy dọc sống lưng, không chỉ vì lạnh mà còn vì sự kích thích.

Họ cứ thế dắt nhau đi trong im lặng, chỉ có tiếng bước chân khẽ khàng trên nền đất ẩm và tiếng gió rít qua tai. Bàn tay họ nắm chặt lấy nhau, không chỉ để dẫn lối trong màn sương mù dày đặc, mà còn để truyền hơi ấm, để khẳng định sự tồn tại của người kia trong một thế giới đã bị xóa nhòa, một sự phụ thuộc lẫn nhau đầy bản năng. Một sự kết nối nguyên thủy, không lời, được hình thành giữa cái lạnh và sự cô độc, một bí mật chung chỉ hai người biết.

Họ cuối cùng cũng đến được homestay, một căn bungalow gỗ nhỏ, đơn sơ, nằm ẩn mình giữa màn sương dày đặc, như một chiếc hộp gỗ bị bỏ quên giữa hư vô. Mọi thứ đều bằng gỗ tối màu, từ vách tường đến sàn nhà, tạo cảm giác ấm cúng nhưng cũng đầy lạnh lẽo, một sự tương phản đầy ám ảnh. Có hai chiếc giường đơn kê cách nhau một khoảng nhỏ, như hai hòn đảo cô độc giữa đại dương băng giá. Vấn đề lớn nhất là cái lạnh. Nó len lỏi qua từng khe vách, dường như còn lạnh hơn cả bên ngoài, như một thực thể vô hình đang bao trùm lấy căn phòng, siết chặt lấy từng thớ thịt.

Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm khi vào được bên trong, tiếng thở dốc hòa cùng tiếng gió rít bên ngoài, nhưng sự nhẹ nhõm nhanh chóng được thay thế bằng một sự ngượng ngùng, một sự căng thẳng ngầm len lỏi giữa hai người khi họ nhận ra tình thế của mình: hai con người, một căn phòng, một đêm dài và cái lạnh thấu xương đang thúc giục họ xích lại gần nhau.

Tùng đặt đồ xuống, đi một vòng kiểm tra phòng. Hắn cắm cái lò sưởi điện nhỏ xíu vào ổ điện. Một luồng hơi ấm yếu ớt tỏa ra, chỉ đủ để xua đi một phần nhỏ cái lạnh, như một lời an ủi vô vọng. Ngân ngồi xuống mép giường, hai tay ôm lấy vai, cố gắng giữ ấm, tiếng răng va vào nhau khẽ khàng, tiếng thở dốc của cô hòa cùng tiếng gió rít bên ngoài.

Lời nói của họ trở nên khách sáo, gượng gạo, như thể đang cố gắng duy trì một ranh giới vô hình, một bức tường mong manh sắp đổ.

“Chị ngồi nghỉ đi. Để em đi hỏi xem có gì ăn không.” Tùng nói, giọng hắn hơi căng, như một sợi dây đàn sắp đứt.

“Ừ, cảm ơn em.” Ngân đáp, mắt nhìn xuống sàn, tránh né ánh mắt hắn.

“Chị tắm trước đi cho ấm.” Giọng Tùng trầm ấm, nhưng ẩn chứa một lời mời gọi không lời.

“Thôi, em đi đường mệt rồi, em tắm trước đi.” Ngân đáp lại, giọng cô cũng khẽ khàng, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi hai chiếc giường đơn.

Họ đang cố gắng duy trì khoảng cách, cố gắng diễn lại vai “chị em” nhưng không thành công. Sự hiện diện của hai chiếc giường đơn trong không gian chật hẹp trở thành một lời nhắc nhở trần trụi về sự tách biệt và cả khả năng hợp nhất, một lời hứa hẹn đầy cám dỗ. Bức tường trong sáng giữa họ đang lung lay dữ dội, chỉ chờ một cơn gió nhẹ là có thể đổ sập, cuốn phăng mọi rào cản.

Khoảng một tiếng sau, cả hai đã tắm xong, mặc những bộ quần áo ngủ dày nhất. Họ ngồi trên sàn, cạnh cái lò sưởi điện yếu ớt, mỗi người cầm một cốc trà gừng bốc khói. Bên ngoài, gió vẫn rít lên từng hồi, mang theo cái lạnh buốt của núi rừng.

Cuộc trò chuyện đã tắt. Họ chỉ im lặng ngồi uống trà, nhìn vào ánh đèn đỏ của lò sưởi. Sự im lặng này không còn ấm áp, nó chứa đầy ham muốn không được nói ra, một sự dồn nén đến nghẹt thở.

Ngân thực sự lạnh. Cô bắt đầu run lên bần bật, từng thớ thịt co giật, không thể kiểm soát. Cốc trà nóng trên tay cũng không đủ ấm, hơi ấm yếu ớt tan biến trong cái lạnh thấu xương. Cô kéo tấm chăn trên giường xuống, quấn quanh người, nhưng vẫn không khá hơn, tấm chăn mỏng manh không đủ sức chống chọi. Hàm răng cô bắt đầu va vào nhau lập cập, tạo ra những tiếng lộc cộc nhỏ trong không gian tĩnh lặng, như một lời cầu cứu không lời, một bản giao hưởng của sự yếu đuối. “Ưm… hức… lạnh quá…”

Tùng nhìn cô. Hắn nhìn thấy đôi môi cô hơi tái đi, nhìn thấy cả người cô đang run lên, từng sợi lông tơ trên cánh tay khẽ dựng đứng. Bản năng bảo vệ của hắn gào thét trong lồng ngực, tiếng tim đập thình thịch dội vào tai, át đi cả tiếng gió rít bên ngoài. Hắn nhìn sang chiếc giường trống của mình, lạnh lẽo và cô độc, rồi lại nhìn cô, ánh mắt đầy khao khát và đấu tranh. Một cuộc đấu tranh nội tâm hiện rõ trên khuôn mặt hắn, từng đường gân xanh trên thái dương khẽ giật, quai hàm bạnh ra. “Chỉ cần qua đó, ôm lấy chị ấy là chị ấy sẽ ấm ngay. Nhưng mình đã hứa… chỉ là em trai. Nếu mình qua đó, mọi thứ sẽ khác. Nhưng nếu không qua, chị ấy sẽ ốm mất.” Dòng suy nghĩ vỡ vụn, hỗn loạn trong đầu hắn. Hắn khẽ gầm gừ, tiếng thở phì phò qua mũi.

Ngân cảm nhận được ánh mắt của hắn, như một tia lửa điện xẹt qua màn đêm. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt cô không có sự thách thức, chỉ có sự mong manh và một sự chờ đợi, một lời mời gọi không lời, đầy quyền lực, như một nữ hoàng đang chờ đợi sự phục tùng. Cô không nói gì, trao toàn bộ quyền quyết định cho hắn, đặt toàn bộ số phận của đêm nay vào tay hắn. Chương kết thúc lơ lửng, ngay trước khi Tùng đưa ra lời đề nghị định mệnh, đặt toàn bộ sức nặng của sự lựa chọn lên đôi vai của “người hùng”, nơi ranh giới giữa lý trí và bản năng đang mỏng manh hơn bao giờ hết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...