Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân
Chương 9 : Nỗi Ấm Ức Của Kẻ Cầu Toàn (Tuổi 26)
Chương 7: Nỗi Ấm Ức Của Kẻ Cầu Toàn (Tuổi 26)
Cơn ác mộng ở Đà Lạt theo Ngân về tận Hà Nội. Nỗi ấm ức gặm nhấm cô hàng đêm. Một tối, cô không thể ngủ được. Cảm giác thất bại cuộn lên như một cơn bão trong lồng ngực. Cô bước ra khỏi giường, đi đến trước tấm gương lớn, và trong một hành động đầy thách thức, cô cởi bỏ bộ pijama lụa.
Cô đứng đó, hoàn toàn khoả thân, đối diện với “kẻ thù” của mình – chính cơ thể cô.
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, cô nhìn vào nó một cách kỹ lưỡng. Cặp vú đầy đặn, bờ hông cong, vòng eo săn chắc. Về mặt “thông số kỹ thuật”, nó gần như hoàn hảo. Một thứ vũ khí nguyên thủy mà cô không biết cách sử dụng.
“Tại sao?” cô thì thầm với hình ảnh phản chiếu trong gương, giọng đầy tức giận. “Tại sao? Mày có tất cả mọi thứ. Tại sao mày lại trơ ra như một khúc gỗ? Tại sao mày không biết cách làm cho người khác và cho chính mày sung sướng?”
Cô dùng tay bóp mạnh vào vú mình, một hành động trừng phạt. Cơn đau nhói nhẹ lan ra, nhưng nó không mang lại cảm giác gì khác. Cô cắn nhẹ vào môi, cố gắng tìm kiếm một tia khoái cảm, một chút phản ứng nào đó từ cỗ máy xinh đẹp nhưng vô tri này. Nhưng tất cả chỉ là sự trống rỗng. Cơ thể cô là một vùng đất xa lạ, một ngôn ngữ cô không thể hiểu.
Sự tức giận lên đến đỉnh điểm. Cô sẽ không chấp nhận thất bại này. Cô, Ngân, người luôn đứng đầu, người luôn giải được những bài toán khó nhất, không thể chịu thua trong lĩnh vực bản năng nhất của con người.
Và rồi, trong cơn thịnh nộ, cô nhận ra vấn đề. Cô đã tiếp cận sai cách. Cô không thể tự học. Những gã trai qua đường, những kẻ chỉ tìm kiếm một cuộc vui chóng vánh, không thể dạy cô. Họ chỉ là những bài kiểm tra mà cô liên tục trượt.
Cô cần một người thầy. Một người kiên nhẫn, có kinh nghiệm, và quan trọng nhất, phải ở trong một môi trường có kiểm soát, một “phòng thí nghiệm” nơi cô có thể thất bại mà không cảm thấy xấu hổ, nơi cô có thể hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà không bị cười chê.
“Mình không thể chấp nhận thất bại trong chuyện này,” cô tự nhủ, ánh mắt trong gương trở nên sắc lạnh, quyết đoán. “Mình phải giải được bài toán này. Mình cần một đối tác. Một dự án dài hạn.”
Nỗi ấm ức đã biến thành một kế hoạch hành động.
Cô không còn đi du lịch một mình để “xả van” một cách vô vọng nữa. Cuộc đi săn thực sự bắt đầu, ngay tại Hà Nội. Cô bắt đầu quan sát những người đàn ông xung quanh mình, không phải bằng con mắt của một cô gái đi tìm tình yêu, mà bằng con mắt của một nhà khoa học đang tìm kiếm một “ứng cử viên” phù hợp cho “dự án” quan trọng nhất đời mình.
Cuộc đi săn này không phải vì ham muốn. Nó được thúc đẩy bởi tính hiếu thắng.
