Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân

Chương 8 : Thí Nghiệm Thất Bại Ở Đà Lạt (Tuổi 25, 6 tháng sau)



Chương 6: Thí Nghiệm Thất Bại Ở Đà Lạt (Tuổi 25, 6 tháng sau)

Sáu tháng sau, Ngân lại trốn chạy đến Đà Lạt. Lần này, cô không còn thụ động. Cô đến với một kế hoạch. Nỗi thất vọng ở Hội An đã biến thành một bài toán cần lời giải. Cô đã đọc vài bài báo về khoái cảm nữ, xem vài cảnh phim nóng được đánh giá cao. Cô nghĩ mình đã có “kiến thức”, đã có “kịch bản”. Cô quyết định phải “chủ động”.

Đối tượng của thí nghiệm lần này là Minh, một chàng trai phượt thủ cô gặp ở chợ đêm Đà Lạt. Trông cậu ta bụi bặm, có chút bất cần, một sự tương phản hoàn hảo với cuộc sống ngăn nắp của cô.

Ngân chủ động mời anh ta về homestay gỗ trên đồi của mình uống trà gừng cho ấm. Không khí đêm Đà Lạt se lạnh, có sương mù, một bối cảnh hoàn hảo cho sự lãng mạn, hoặc ít nhất, đó là những gì cô nghĩ. Cô cố tình mặc một chiếc áo len cổ rộng màu kem, hy vọng nó sẽ “vô tình” trễ xuống, phơi bày bờ vai thon thả.

Trong căn phòng gỗ ấm cúng, cô là người chủ động hôn anh ta trước. Một nụ hôn vụng về. Cô cố gắng dùng lưỡi như những gì đã thấy trên phim, nhưng lại lóng ngóng va vào răng anh ta. “Chết tiệt, sai kỹ thuật rồi,” cô rủa thầm trong bụng, nhưng vẫn cố tỏ ra tự tin, kéo anh ta vào giường.

Cô thử cởi chiếc áo len một cách khêu gợi, nhưng lại loay hoay với chính nó, cuối cùng anh ta phải giúp cô. Sự ngượng ngùng thoáng qua, nhưng tính hiếu thắng của một kẻ cầu toàn nhanh chóng lấn át. Cô phải thực hiện đúng “kịch bản”.

Cuộc yêu bắt đầu. Ngân cố gắng di chuyển, uốn éo, rên rỉ theo những gì cô cho là quyến rũ. Cô thử ngồi lên người anh ta, cố gắng điều khiển nhịp điệu như một nữ hoàng tình ái.

Nhưng cơ thể cô không nghe lời. Các cơ của cô gồng cứng lại vì phải quá tập trung vào việc “diễn”. Cô không hề cảm thấy một chút khoái cảm nào, chỉ thấy mỏi rã rời ở phần lưng và hông. Đầu óc cô tỉnh táo một cách tàn nhẫn, liên tục tự đánh giá: “Mình di chuyển thế này đã đủ gợi cảm chưa? Có cần rên to hơn không? Góc này có làm đùi mình trông to không?”.

Giữa lúc cô đang chật vật với vai diễn của mình, anh chàng kia bật cười. Một nụ cười không ác ý, nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Ngân.

“Này em, thả lỏng ra đi chứ. Em làm gì mà gồng cứng người lên như tập gym thế?”

Ngân sững người. Mọi nỗ lực, mọi kịch bản của cô sụp đổ tan tành. Mặt cô nóng bừng vì xấu hổ. Cô nằm vật xuống giường, mọi ham muốn, dù là giả tạo, đều biến mất.

Anh chàng kia cũng cảm thấy mất hứng. Anh ta lẳng lặng mặc vội quần áo, ném lại một câu “Anh về nhé” rồi rời đi, để lại Ngân một mình trong căn phòng gỗ lạnh lẽo.

Cô nằm đó, co người lại, cảm thấy một sự ấm ức chưa từng có. Cô đã thất bại. Một kẻ luôn đứng đầu trong mọi việc như cô lại thất bại thảm hại trong một việc bản năng nhất. Nỗi ấm ức này còn lớn hơn cả sự thất vọng ở Hội An. Nó là một sự sỉ nhục.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...