Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân

Chương 6 : Chìa Khóa Trao Tay, Bốn Bức Tường Câm Lặng



Chương 4: Chìa Khóa Trao Tay, Bốn Bức Tường Câm Lặng

Ngân xây dựng cho mình một cuộc sống mới, một tu viện kính của riêng cô.

Căn hộ mới mua sạch sẽ, tối giản đến mức vô trùng. Mọi thứ đều được sắp đặt một cách hoàn hảo, logic, không có một chi tiết thừa. Không khí có mùi của sách mới, mùi gỗ sồi và sự cô đơn lạnh lẽo của một người thành đạt. Đây là pháo đài của cô, nơi mọi cảm xúc đều bị kiểm soát và mọi sự bừa bộn đều bị loại bỏ.

Cô lấp đầy sự im lặng bằng những cuộc gọi. Cuộc gọi đầu tiên là cho mẹ. “Mẹ ơi, con nhận nhà rồi! Đẹp lắm!”. Giọng cô trong trẻo và đầy tự hào. Cô đi một vòng quanh căn hộ, vừa đi vừa miêu tả cho mẹ nghe từng chi tiết. Cuộc gọi thứ hai là cho bố. Rồi cho những đứa bạn thân. Cô chụp ảnh mọi góc, gửi vào nhóm chat, nhận về một cơn mưa những lời chúc mừng và những icon tung hô. Cô chủ động lấp đầy không gian trống rỗng này bằng những kết nối, bằng tiếng ồn, bằng sự hiện diện của mình trong thế giới của những người khác.

Bữa tối đầu tiên trong căn nhà mới là một hộp mỳ Ý đặt qua mạng. Cô ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào một chiếc thùng carton, vừa ăn vừa trả lời tin nhắn của bạn bè. Vị sốt cà chua và phô mai dường như ngon hơn mọi khi. Một cảm giác thỏa mãn âm ỉ lan tỏa trong từng thớ thịt, một sự tưởng thưởng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ.

Rồi màn đêm buông xuống. Người bạn cuối cùng ghé qua xem nhà cũng đã về. Cuộc gọi cuối cùng cũng đã kết thúc. Ngân đi tắm. Phòng tắm mới toanh, vòi hoa sen phun ra những tia nước mạnh mẽ. Cô đứng dưới dòng nước ấm, gột rửa đi bụi bặm và mồ hôi của một ngày dài. Cô bước ra, quấn một chiếc khăn tắm, nhìn mình trong chiếc gương lớn còn chưa bóc tem.

Cô vào phòng ngủ, trèo lên chiếc giường mới chỉ có đệm và ga trải giường. Cô nằm xuống, cảm nhận sự mềm mại của tấm ga mới. Cô với tay tắt đèn.

Một sự im lặng tuyệt đối ập xuống.

Nó không giống sự im lặng ở nhà bố mẹ, một sự im lặng luôn có những âm thanh nền quen thuộc: tiếng ngáy khe khẽ của bố, tiếng ho của mẹ, tiếng con thạch sùng tắc lưỡi trên tường. Đây là một sự im lặng khác.

Ngân ở tuổi hai mươi tư gầy hơn một chút so với thời đại học. Mái tóc dài được cắt ngắn, gọn gàng. Cặp kính cận gần như thường trực trên mặt, như một tấm khiên chắn giữa cô và thế giới. Ở nhà, cô mặc những bộ pijama lụa rộng rãi, che đi mọi đường cong, biến cơ thể mình thành một hình dáng phi giới tính. Cuộc sống của cô là một chuỗi những kế hoạch được tính toán đến từng phút: thức dậy, thiền, làm việc, tập gym, đọc sách, ngủ. Năng suất và hiệu quả. Đó là tôn chỉ mới của cô.

Một tối, sau khi tắm xong, Ngân đứng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ. Hơi nước nóng làm mờ một phần gương, tạo ra một vầng hào quang hư ảo. Cô lau đi một vệt và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, một cái nhìn khách quan, lạnh lùng như một bác sĩ giải phẫu đang xem xét một cơ thể lạ.

Cặp vú vẫn đầy đặn, nhưng trông chúng có vẻ cô đơn sau lớp pijama lụa rộng thùng thình. Bờ hông vẫn nở nang, tương phản rõ rệt với phần eo đã săn chắc lại nhờ tập luyện. Làn da trắng mịn không một tì vết. Về mặt lý thuyết, đó là một cơ thể đẹp, một cỗ máy sinh học hoạt động hoàn hảo. Nhưng Ngân không cảm thấy vậy.

“Nó chỉ là một cơ thể,” cô nghĩ thầm, giọng điệu không một chút cảm xúc. “Một cỗ máy để hoạt động. Ăn, ngủ, và đi làm. Hết.” Cô véo nhẹ vào phần mỡ mềm ở bụng, một hành động gần như trừng phạt. “Cần phải đi tập gym nhiều hơn.”

Trong một khoảnh khắc vô thức, cô nhớ lại những lời khen của Tuấn ngày xưa, về việc anh thích những đường cong, sự mềm mại của cô đến nhường nào. Một cảm giác khó chịu mơ hồ dâng lên trong lồng ngực. Đó là những lời của một thế giới khác, một thế giới của cảm xúc hỗn loạn mà cô đã quyết định rời bỏ. Cô lắc đầu, xua đi ký ức không mời mà đến.

Áp lực công việc ngày càng lớn. Những con số, những chiến dịch, những cuộc họp triền miên bắt đầu bào mòn cô. Cô cảm thấy ngột ngạt ngay trong chính tu viện kính của mình. Cô cần một lối thoát. Không phải một lối thoát cảm tính, mà là một giải pháp hợp lý.

Cô mở laptop. Một quyết định bộc phát nhưng lại được ngụy trang dưới vỏ bọc của logic: thay đổi môi trường để tăng năng suất. Vài cú click chuột. Một vé máy bay khứ hồi đi Hội An vào cuối tuần đã được đặt.

Một mình.

Ngân bắt đầu đóng vali. Quần áo bằng vải linen, vài cuốn sách, laptop. Cô không đi tìm kiếm sự lãng mạn. Cô đi tìm sự ẩn danh và một chút không khí trong lành để thở, để nạp lại năng lượng cho cỗ máy của mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...