Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân

Chương 5 : Nữ Hoàng Của Những Cuộc Vui Chớp Nhoáng



Chương 3: Nữ Hoàng Của Những Cuộc Vui Chớp Nhoáng

Gió.

Đó là thứ đầu tiên thực sự tồn tại. Một thứ gió rất khác Hà Nội, không mang theo bụi và hơi nóng của bê tông, mà mang theo vị mặn của biển và sự ẩm ướt của một đêm nhiệt đới. Nó lồng lộng, quất vào da thịt, luồn vào trong tóc, và mang theo một lời hứa về sự tự do.

Quán pub nằm trên tầng thượng của một khách sạn ven biển Đà Nẵng. Từ đây, có thể thấy toàn bộ bức tranh. Một bên là thành phố lên đèn, một dải ngân hà nhân tạo rực rỡ và sống động. Một bên là biển đêm, một khoảng không đen kịt, vô tận, chỉ được điểm xuyết bởi vài ánh đèn xanh đỏ của những chiếc thuyền câu mực xa xa. Tiếng nhạc house xập xình, không quá ồn ào, tiếng bass sâu và đều, đập vào lồng ngực, rung lên qua sàn gỗ dưới chân, như một nhịp tim thứ hai. Không khí đặc quánh mùi của bia lạnh, mùi chanh và sả từ những ly mojito, và mùi mực nướng thơm lừng từ quầy bar. Một bản giao hưởng của các giác quan.

Ngân của đêm nay là một Ngân hoàn toàn khác. Không còn là cô gái với đôi vai căng cứng và ánh mắt dán vào màn hình. Cô của đêm nay là một sinh vật của gió và ánh đèn. Cô đứng đó, giữa một nhóm người mới quen trong chuyến công tác, và cô là trung tâm của họ. Năng lượng từ cô tỏa ra, ấm áp và sống động. Tiếng cười của cô giòn tan, không một chút phòng bị, vang lên lảnh lót trong tiếng nhạc.

Cô mặc một chiếc váy maxi vải đũi màu be. Một sự lựa chọn có chủ đích. Chiếc váy kín đáo, dài quá bắp chân, cổ cao, tay áo lửng. Nhưng dưới sự tác động của ngọn gió biển, nó lại trở thành một vũ khí. Gió ép lớp vải mỏng vào cơ thể cô, phác họa nên những đường cong đầy đặn mà ban ngày cô luôn tìm cách che giấu. Vòng một no tròn, cặp hông nở nang. Rồi gió lại đổi chiều, thổi tung tà váy lên, để lộ ra cặp đùi trắng nõn chỉ trong một khoảnh khắc, trước khi nó lại buông xuống. Ngân biết điều đó. Cô cảm nhận được những ánh mắt, và cô tận hưởng nó. Đó là một trò chơi quyền lực tinh vi. Cô không cho thấy gì cả, nhưng cô hứa hẹn tất cả.

Ly bia trên tay cô đã chảy mồ hôi, những giọt nước lạnh lăn xuống, làm ướt những ngón tay thon dài. Cô đang kể một câu chuyện cười, một câu chuyện nhạt nhẽo về công việc mà cô đã biến nó thành một thứ hài hước qua cách nhấn nhá và biểu cảm của mình. Mọi người đều cười. Và trong đám đông đó, có một kẻ không thực sự nghe câu chuyện.

Hắn ta tên Sơn. Một đối tác từ chi nhánh Sài Gòn. Hắn không nhìn vào mắt cô khi cô nói. Hắn nhìn vào cách môi cô chuyển động, cách cô ngửa cổ ra sau khi cười, để lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần, và cách vài sợi tóc mai bị gió thổi, dính vào thái dương ẩm ướt của cô. Khi một người trong nhóm đứng dậy đi vệ sinh, hắn ngay lập tức lấp vào khoảng trống đó, một sự di chuyển mượt mà và có chủ đích. Hắn ngồi xuống cạnh cô, gần hơn mức cần thiết một chút.

“Chuyện em kể vui thật đấy,” hắn nói, giọng trầm hơn những người khác, một nỗ lực để tạo ra một không gian riêng tư giữa hai người.

Ngân quay sang, mỉm cười xã giao. “Chuyện công sở thôi mà anh.”

“Em làm cho những chuyện khô khan nhất cũng trở nên thú vị,” hắn tiếp tục, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô. Hắn cười một cách có duyên, nhưng đó là một nụ cười được tập luyện.

Ngân cảm nhận được ý đồ. Một cảm giác quen thuộc. Cô không ghét bỏ, cũng không hưởng ứng. Cô chỉ quan sát, như một nhà khoa học đang xem xét một mẫu vật. Hắn bắt đầu hạ thấp giọng, kể một câu chuyện của riêng hắn, buộc Ngân phải hơi nghiêng người về phía trước để nghe rõ. Một cái bẫy không gian. Và khi cô nghiêng người, hắn cũng nghiêng theo. Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp lại. Ngân có thể ngửi thấy mùi nước hoa của hắn, một mùi hương nam tính, có phần quá nồng.

Rồi nó đến. Bàn tay phải của hắn, vốn đang đặt trên thành ghế, từ từ nhấc lên. Một chuyển động rất chậm. Những ngón tay hơi co lại. Nó di chuyển trong không khí, hướng về phía eo của cô, nơi lớp váy đũi đang ôm sát nhất. Một hành động chiếm đoạt sắp diễn ra.

Nhưng ngay trước khi những đầu ngón tay của hắn kịp chạm vào lớp vải, cơ thể Ngân đã phản ứng. Đó không phải là một sự giật mình phòng thủ. Đó là một điệu múa.

Cô xoay người, một chuyển động nhẹ nhàng, tự nhiên như thể cô chỉ đang đổi tư thế ngồi cho thoải mái. Trọng tâm cô dồn lên chân trái, hông cô xoay một vòng mềm mại, khiến cho khoảng không mà bàn tay hắn đang nhắm tới bỗng trở nên trống rỗng. Cùng lúc đó, tay phải của cô, vốn đang cầm ly bia, vươn ra. Nhưng nó không đẩy hắn ra. Nó nhẹ nhàng và tinh nghịch, lấy đi ly bia trên tay hắn.

“Nào!” Giọng cô bỗng trở nên cao và vang, hướng về tất cả mọi người. “Trăm phần trăm với mọi người đã chứ anh Sơn!”

Cả nhóm đang nói chuyện rôm rả cũng quay lại. Cái bong bóng riêng tư mà Sơn cố gắng tạo ra đã vỡ tan thành từng mảnh. Hắn sững người lại, bàn tay vẫn còn lơ lửng trong không khí. Ngân đang cầm ly bia của hắn, giơ lên cao, mỉm cười rạng rỡ. Hắn đã bị tước vũ khí. Để lấy lại ly bia, hắn buộc phải tham gia lại vào vòng tròn xã giao.

Một tia khó chịu lướt qua mắt hắn, rồi nhanh chóng được che đậy bằng một nụ cười gượng gạo. Hắn đưa tay lấy lại ly bia của mình. “Ok, ok. Zô thì zô!”

Tiếng cụng ly lại vang lên. Ngân lại là trung tâm của vòng tròn. Cô kể một câu chuyện khác, tiếng cười của cô lại vang lên, trong trẻo và tự do. Không một ai trong nhóm, trừ Sơn, nhận ra ván cờ nhỏ vừa diễn ra và kết thúc chỉ trong vòng ba giây.

Ngân uống một ngụm bia lớn, vị đắng và lạnh của nó làm dịu đi cảm giác chiến thắng đang râm ran trong lồng ngực. Cô lại thành công. Cô đã giữ một người đàn ông ở đúng vị trí của anh ta: một người bạn xã giao, một vệ tinh quay xung quanh, nhưng không bao giờ được phép đi vào quỹ đạo.

Cô nhìn ra biển đêm. Gió vẫn thổi, mạnh mẽ và tự do. Cô là nữ hoàng của vương quốc chớp nhoáng này, một vương quốc được xây bằng những nụ cười, những câu chuyện cười và những ly bia. Một vương quốc mà cô hoàn toàn làm chủ. Một vương quốc hoàn toàn an toàn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...