Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân

Chương 4 : B: Bản Hợp Đồng Hôn Nhân (Tuổi 24)



Chương 2.B: Bản Hợp Đồng Hôn Nhân (Tuổi 24)

Ngọn lửa đã tàn.

Quán cà phê sang trọng và yên tĩnh, nơi họ chọn để kỷ niệm sáu năm yêu nhau, lại mang một không khí lạnh lẽo như phòng họp hội đồng quản trị. Ánh đèn vàng ấm áp không thể xua đi sự xa cách giữa hai con người từng quấn lấy nhau không rời.

Ngân, hai mươi bốn tuổi, mặc một chiếc váy lụa màu xanh rêu thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng. Trông cô chững chạc và có phần xa cách. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc nói chuyện này, một sự chuẩn bị bình thản đến tàn nhẫn.

Tuấn, cũng hai mươi bốn tuổi, mặc áo sơ mi trắng và quần tây. Anh trông mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng trong mắt lại ánh lên một sự quyết tâm cứng nhắc.

Sau vài câu hỏi han xã giao về công việc, về những deadline và những gã sếp phiền phức, cả hai chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng nhạc jazz du dương và tiếng lách cách của thìa cà phê. Tuấn hắng giọng, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.

Anh không lấy ra một chiếc nhẫn.

Anh lấy ra một tờ giấy A4 được gấp làm tư từ trong cặp. Anh đặt nó lên bàn, giữa hai tách cà phê đã nguội đi một nửa.

“Ngân này, anh đã nghĩ kỹ rồi,” anh bắt đầu, giọng đều đều như đang thuyết trình một dự án. “Chúng mình đều hai mươi tư tuổi, công việc ổn định. Đây là thời điểm tốt nhất để kết hôn. Anh đã tính toán cả rồi. Nếu mình cưới, gộp lương lại, mình có thể vay ngân hàng mua một căn chung cư ở khu X. Khoảng năm năm nữa có con là đẹp.”

Ngân nhìn chăm chú vào tờ giấy A4. Nó được kẻ bảng cẩn thận với các mục chi tiêu, các phương án vay vốn, lãi suất dự kiến.

“Một bản kế hoạch,” cô nghĩ thầm. “Tình yêu của chúng mình, ngọn lửa của chúng mình, giờ chỉ còn là một bản kế hoạch. Không có một chút đam mê nào sót lại. Không có câu hỏi ‘Em có còn yêu anh không?’. Chỉ có ‘Đây là bước đi hợp lý’.”

Cô nhìn Tuấn, không hề tức giận. Cô chỉ thấy thương hại. Thương cho anh, và thương cho cả chính mình, cho cô gái hai mươi hai tuổi từng rên rỉ dưới thân anh trong một đêm hè nóng bỏng.

Cô nhẹ nhàng đẩy tờ giấy về phía anh.

“Tuấn à, em không muốn một cuộc sống hợp lý. Em xin lỗi.”

Anh sững người, sự tự tin trên mặt vỡ tan. “Ý em là sao? Không hợp lý chỗ nào? Anh đã tính cả rồi mà.”

Ngân mỉm cười, một nụ cười buồn bã và mệt mỏi. “Vấn đề là ở đó đấy. Anh đã tính cả rồi. Em không muốn một cuộc đời đã được tính sẵn. Chúng ta… không còn là chúng ta của ngày xưa nữa rồi.”

Cuộc chia tay diễn ra nhẹ nhàng đến kỳ lạ, như một buổi thanh lý hợp đồng khi hai bên đã hoàn thành nghĩa vụ. Không có nước mắt, không có níu kéo. Họ thậm chí còn bắt tay nhau, chúc nhau may mắn trên con đường sắp tới.

Ngân bước ra khỏi quán cà phê. Không khí buổi tối của Hà Nội ùa vào lồng ngực. Cô cảm thấy một sự tự do mênh mông, nhưng cũng thật trống rỗng. Ngọn lửa từng cháy rực rỡ đến thiêu đốt trong cô, giờ đã chính thức tàn. Chỉ còn lại một đống tro lạnh lẽo và một lời thề câm lặng.

Cô sẽ không bao giờ để mình bị trói buộc vào một ngọn lửa nào nữa.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...