Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân

Chương 3 : Những Đêm Thứ Tư Mệt Mỏi (Tuổi 23)



Chương 2: Những Đêm Thứ Tư Mệt Mỏi (Tuổi 23)

Một năm sau, ngọn lửa đã bắt đầu tàn.

Căn hộ chung cư của Tuấn vào lúc mười một giờ đêm thứ Tư là một vương quốc của sự im lặng và kiệt sức. Không còn mùi da thịt nồng nàn, chỉ có mùi thức ăn đặt ngoài hàng đã nguội lạnh vương vất trong không khí, một mùi hương của sự lười biếng và mệt mỏi. Ánh sáng trắng từ chiếc đèn trần hắt xuống, lạnh lẽo và tàn nhẫn, phơi bày sự bừa bộn của một cuộc sống người lớn vừa chớm nở: quần áo đi làm vắt tạm trên ghế, vài chiếc cốc uống dở trên bàn.

Ngân, hai mươi ba tuổi, đã là trưởng nhóm của một phòng marketing. Áp lực công việc như một tảng đá vô hình đè nặng lên đôi vai cô. Cô ngồi trên giường, lưng tựa vào thành, trong bộ đồ ngủ cotton kín cổng cao tường màu xám nhạt, một bộ giáp chống lại mọi sự đụng chạm. Tay cô vẫn lăm lăm chiếc điện thoại, ngón cái lướt một cách máy móc qua những dòng email công việc bất tận.

Tuấn nằm bên cạnh, cũng đang vật lộn với những dự án đầu tiên trong sự nghiệp. Anh cũng đang lướt điện thoại, ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt đã hằn rõ sự mỏi mệt. Cả hai đều ở đây, chung một chiếc giường, nhưng tâm trí họ đang ở hai thế giới khác nhau.

Sự im lặng trở nên ngượng ngùng. Cả hai đều ý thức được rằng đã gần một tuần họ chưa làm gì. Một áp lực vô hình, một “nhiệm vụ” phải hoàn thành trước khi đi ngủ, lơ lửng trong không khí.

Tuấn là người đầu hàng trước. Anh đặt điện thoại xuống, tiếng nó va vào mặt tủ đầu giường vang lên khô khốc. Anh quay sang, vòng tay ôm lấy Ngân. Một cái ôm theo thói quen. Nụ hôn của anh có vị của sự mệt mỏi và chút mùi thuốc lá còn sót lại từ chiều. Bàn tay anh bắt đầu lần vào trong áo cô, một hành động máy móc, thiếu hẳn sự háo hức của một năm về trước.

“Lại bắt đầu rồi à?” Ngân nghĩ thầm, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại. “Thôi thì chiều anh ấy một chút vậy, mai còn phải họp sớm.”

Cô thở dài, đặt điện thoại xuống. “Anh tắt đèn đi,” cô nói, giọng không có một chút cảm xúc.

Bóng tối bao trùm, một sự che giấu hoàn hảo cho sự thiếu vắng của đam mê. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, gần như không có dạo đầu. Tuấn kéo phắt chiếc quần ngủ của Ngân xuống, đưa dương vật vào.

Ngân nằm im, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà lờ mờ. Cô không còn rên rỉ. Cô đang nghĩ về những con số trên slide thuyết trình cho buổi họp sáng mai. Cô cảm nhận được những cú thúc đều đều của Tuấn vào người mình, nhưng chúng chỉ là những va chạm vật lý đơn thuần, không hơn không kém. Không có cảm xúc, không có sự kết nối. Lồn cô không còn ướt át chào đón, nó chỉ miễn cưỡng chấp nhận.

“Nhanh lên cho mình còn ngủ,” cô cầu nguyện trong đầu. “Mỏi lưng quá.”

Căn phòng chỉ có tiếng thở dốc của Tuấn và tiếng chiếc giường kêu kẽo kẹt một cách uể oải. Anh kết thúc nhanh chóng, chỉ sau vài phút. Anh rút ra, nằm vật xuống bên cạnh, quay lưng lại phía cô.

“Anh xong rồi. Ngủ thôi em, mai anh phải đi sớm.”

Và rồi anh ngủ ngay lập tức, tiếng ngáy khe khẽ vang lên.

Ngân nằm đó, cảm thấy một sự trống rỗng kỳ lạ. Cô không buồn, cũng không giận. Cô chỉ thấy mệt. Cô với tay lấy điện thoại trên tủ, ánh sáng màn hình lại một lần nữa chiếu sáng khuôn mặt vô cảm của cô. Ngón tay cô lại bắt đầu lướt, tiếp tục trả lời những email còn dang dở.

Ngọn lửa từng cháy rực rỡ, giờ chỉ còn là những đốm than đỏ âm ỉ, sắp lụi tàn trong cơn gió lạnh lẽo của cuộc sống người lớn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...