Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân
Chương 23 : Sự Nhàm Chán Mang Tên Tự Do
Chương 17: Trò Chơi Trong Rạp Chiếu Phim
Trò chơi lại đến lượt Ngân. Lần này, cô quyết định nâng mức độ mạo hiểm lên một tầm cao mới.
Họ đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng của một rạp chiếu phim vắng khách, xem một bộ phim hành động bom tấn. Màn hình rực sáng với những cảnh cháy nổ, âm thanh của súng đạn và những tiếng gầm rú vang dội khắp khán phòng. Một bối cảnh hoàn hảo cho sự che giấu.
Giữa một cảnh đấu súng ác liệt, khi những tiếng nổ ầm ĩ nhất, Ngân ghé sát vào tai Alex. Hơi thở của cô ấm nóng, thì thầm một lời tuyên chiến.
“Em muốn bú cu cho anh. Ngay bây giờ.”
Alex giật bắn mình, quay sang nhìn cô như thể cô vừa nói một điều điên rồ. Anh định lắc đầu phản đối, nhưng cô không cho anh cơ hội.
Cô từ từ trượt xuống khỏi ghế, chui xuống dưới tấm áo khoác lớn mà cô đã chuẩn bị sẵn, biến mất trong bóng tối. Alex ngồi cứng đờ, tim đập thình thịch. Anh cố gắng tập trung vào màn hình, nhưng toàn bộ tâm trí anh đều dồn vào những chuyển động sột soạt đang diễn ra dưới chân mình.
Và rồi, anh cảm thấy bàn tay cô thành thục kéo khóa quần anh. Dương vật anh được giải thoát, và ngay lập tức được bao bọc bởi sự ấm nóng, ướt át của miệng cô.
Anh giật bắn người, phải giả vờ ho vài tiếng để che giấu. Cảm giác tội lỗi, sợ bị người khác phát hiện, hòa cùng cơn khoái cảm mãnh liệt tột độ khiến dương vật anh cứng như đá.
“Em này điên thật rồi!” anh gào thét trong đầu. “Nhưng mà… Chúa ơi, cảm giác này… thật không thể tin được.”
Trong bóng tối, dưới sự yểm trợ của tiếng bom đạn trên phim, cô ra sức phục vụ anh. Miệng cô điêu luyện, vừa mút mạnh vào phần đầu, vừa dùng lưỡi quấn lấy thân dương vật. Anh phải gồng cứng toàn bộ cơ thể, hai tay bám chặt vào thành ghế để không rên lên. Mọi giác quan của anh căng như dây đàn, vừa chìm đắm trong khoái lạc, vừa lo lắng liếc nhìn xung quanh, sợ một khán giả nào đó sẽ quay lại, sợ nhân viên rạp phim sẽ đi tới.
Sự mạo hiểm đẩy cơn khoái cảm của anh lên đến đỉnh điểm. Anh không thể chịu đựng được nữa. Anh ngửa đầu ra sau, dựa vào thành ghế, cơ thể run lên bần bật trong một cơn cực khoái câm lặng.
Ngân nuốt trọn tất cả.
Rồi cô bình thản chui lên, ngồi lại vào ghế và tiếp tục xem phim như không có chuyện gì xảy ra, môi hơi bóng lên trong ánh sáng lập lòe từ màn hình.
Cô để mặc Alex ngồi cứng đờ bên cạnh, cố gắng điều hòa lại nhịp thở và xử lý mớ hỗn độn trong đầu và trong quần của mình. Lần này, cô lại là người chiến thắng.
Chương 19.A: Tấm Gương Trên Trần
Alex nói anh có một bất ngờ cho cô.
Anh không cho cô vào phòng ngủ cho khách trong căn hộ của cô suốt cả một buổi chiều thứ Bảy. Anh chỉ ở trong đó, lúi húi với những tiếng khoan cắt mà anh cam đoan là “dự án nghệ thuật”. Ngân, tò mò nhưng cũng tin tưởng vào sự ngốc nghếch đáng yêu của anh, chỉ nhún vai và để anh tự do sáng tạo.
Khi anh cuối cùng cũng mở cửa, khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi nhưng rạng rỡ một nụ cười đầy tự hào. “Xong rồi. Em vào xem đi.”
Ngân bước vào. Căn phòng không có gì thay đổi nhiều, vẫn gọn gàng. Nhưng cô có cảm giác không gian sáng hơn. Cô nhìn lên trần nhà và sững sờ.
Một tấm gương lớn, sạch bóng, được ốp thẳng lên trần nhà, ngay phía trên chiếc giường.
Nó phản chiếu lại hình ảnh ngơ ngác của chính cô.
Cô nhìn Alex, rồi lại nhìn lên tấm gương, rồi cô phá lên cười. Một tiếng cười giòn tan, không thể kiểm soát.
“Trời đất ơi, anh làm cái gì với phòng của em thế này?” cô vừa cười vừa nói, hai tay ôm bụng. “Bệnh hoạn thật đấy!”
Alex bước tới, đứng bên cạnh giường, bóng của anh đổ trùm lên người cô. Anh cười, một nụ cười đầy ẩn ý và tự mãn. “Anh nghĩ em sẽ thích.”
Ngân ngừng cười, nhưng nụ cười tinh nghịch vẫn còn trên môi. Cô nằm thử lên giường, ngửa mặt lên nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình. Một góc nhìn thật xa lạ, thật trần trụi. Cô như đang xem một bộ phim về chính mình.
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của Alex đang lừng lững bên trên mình trong gương. Một ý nghĩ táo bạo nảy ra. Anh đã xây dựng một sân khấu. Vậy thì cô sẽ là người đạo diễn cho vở kịch đầu tiên.
Cô vỗ nhẹ vào nệm giường bên cạnh. “Vậy thì… anh nằm xuống đi.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng đầy thách thức. “Để em cho anh thấy em thích nó như thế nào.”
Alex nhướn mày. Anh hiểu ngay lập tức. Đây là một lời tuyên chiến. Anh từ từ cởi áo sơ mi, ném xuống sàn, rồi nằm xuống giường.
“Anh đang chờ đây,” anh nói, mắt không rời khỏi hình ảnh của cô trong gương.
Trò chơi đã được thiết lập.
Trên giường, dưới tấm gương, Ngân hoàn toàn nắm quyền kiểm soát. Không khí đặc quánh sự tự tin và quyền lực của cô.
Cô không vội vàng. Đây là một màn trình diễn. Cô từ từ cởi đồ của mình, rồi đến đồ của Alex, bắt anh nằm im, chỉ để ngắm nhìn. Cô nhìn anh, rồi lại nhìn hình ảnh phản chiếu của cả hai trên gương.
Cô quay lưng lại với anh, một hành động đầy chủ đích. Tấm lưng trần trắng mịn của cô hiện ra. Alex nheo mắt. Có một cái gì đó mới. Dọc theo sống lưng cô là một dòng chữ được xăm bằng mực đen, mềm mại nhưng sắc nét: “No matter what, you haven’t seen all the surprises yet.” (Dù thế nào đi nữa, anh vẫn chưa thấy hết những bất ngờ đâu.)
Alex bật cười khẽ. Một lời khiêu chiến trần trụi.
Ngân quay lại, trườn người lên, không ngồi lên mặt anh, mà ngồi lên ngực anh, đối mặt với anh. Tư thế này cho phép tấm gương trên trần phản chiếu lại trọn vẹn bờ mông tròn trịa, đầy đặn của cô, nơi có một hình xăm nhỏ xíu, một bí mật mà chỉ anh biết.
“Nhìn lên đi anh,” cô ra lệnh, giọng ngọt ngào nhưng không cho phép từ chối. “Nhìn lên gương đi. Nhìn mặt anh lúc bị em ‘chơi’ này.”
Cô cúi xuống, bắt đầu bú mút dương vật của anh. Cô làm rất chậm, đầy tính trêu chọc. Cô dùng lưỡi vẽ những vòng tròn trên quy đầu, rồi lại ngậm sâu hết mức có thể. Cô vừa làm vừa ngước mắt lên nhìn vào mắt anh qua tấm gương, một ánh nhìn vừa ngây thơ vừa dâm đãng.
“Chúa ơi… cái cách nó nhìn mình…” Alex nghĩ thầm, cơ thể gồng cứng lại vì khoái cảm. “Con bé này đúng là một con quỷ.”
Khi anh đã gần như không chịu nổi, Ngân mới ngồi thẳng dậy. Cô tự mình cầm lấy dương vật của anh, dẫn lối, và từ từ ngồi xuống.
Tấm gương phản chiếu lại một cảnh tượng trần trụi đến tàn nhẫn. Bờ mông tròn trịa, trắng nõn của Ngân đang từ từ nuốt trọn lấy cây hàng khổng lồ, sẫm màu của Alex. Cặp vú đầy đặn của cô nảy lên theo từng nhịp cô nhún, một điệu nhảy của da thịt.
Cô vừa nhún vừa thở dốc, tiếp tục ra lệnh. “Nhìn đi anh… Nhìn lồn em đang ăn cu của anh đi… Thấy không? Nó ngậm chặt lấy anh này…”
Cô hoàn toàn làm chủ nhịp điệu, lúc nhanh lúc chậm, đẩy Alex đến bờ vực của sự điên cuồng. Anh chỉ có thể nằm đó, ngửa đầu nhìn lên sân khấu trần trụi phía trên, bị nhấn chìm trong cơn bão mà cô tạo ra.
Cuối cùng, chính cô là người không chịu nổi trước. Ngân gục xuống người Alex, cơ thể co giật trong cơn cực khoái.
Cô nghĩ mình đã thắng.
Ngân vẫn đang nằm thở dốc trên người Alex, tận hưởng dư âm của chiến thắng. Cơ thể cô mềm nhũn và không một chút phòng bị. Cô nghĩ mình đã thắng. Cô đã lầm.
Không một lời báo trước, Alex dùng sức mạnh cơ bắp của mình. Hai bàn tay anh siết chặt lấy eo Ngân, và chỉ bằng một động tác dứt khoát, anh lật ngược cả hai lại.
Ngân ú ớ, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy lưng mình đập xuống nệm. Alex giờ đây đang lừng lững ở trên, to lớn như một ngọn núi, bao trùm lấy cô. Dương vật của họ vẫn kết nối chặt chẽ với nhau.
Anh chống hai tay hai bên, nhổm người dậy, nhìn xuống cô từ trên cao. Nụ cười hiền lành của anh đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười đầy thú tính. Tấm gương trên trần giờ đây phản chiếu lại quyền lực tuyệt đối của anh.
Giọng anh khàn đặc, đầy đe dọa. “Màn trình diễn của em hay lắm. Giờ đến lượt anh.”
Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô. “Mở mắt ra. Nhìn lên. Nhìn cái lồn dâm đãng của em sắp bị anh phá nát như thế nào này.”
Trò chơi đã hoàn toàn đảo chiều. Sự tự tin của Ngân biến mất, thay vào đó là một cảm giác sợ hãi đầy kích thích. Cô biết màn “trừng phạt” thật sự sắp bắt đầu.
Chương 19.B: Màn 2 – Sự “Hành Hạ” Phản Chiếu
Alex bắt đầu thúc.
Những cú thúc đầu tiên chậm và sâu, để Ngân cảm nhận rõ sự thay đổi trong quyền lực. Rồi anh tăng tốc. Những cú thúc trở nên mạnh bạo, tàn nhẫn, như đang đóng cọc vào cơ thể cô. Anh vừa thúc vừa gầm gừ bên tai cô.
“Nhìn lên!”
Ngân theo phản xạ ngước mắt lên tấm gương trên trần. Một cảnh tượng trần trụi và tàn nhẫn đập vào mắt cô. Cô thấy cơ thể trắng nõn của mình bị thân hình to lớn, vạm vỡ của Alex bao trùm. Cô thấy cặp vú đầy đặn của mình nảy lên một cách dâm đãng theo từng cú địt của anh. Cô thấy bờ mông anh đập vào đùi cô tạo ra những tiếng “bành bạch” vang dội. Cô thấy dương vật khổng lồ của anh ra vào lồn cô một cách mạnh mẽ, kéo theo cả dịch thể trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn.
Cô đang phải chứng kiến chính mình bị hành hạ.
“Thấy chưa?” anh gầm gừ. “Thấy nước lồn của em chảy ra không? Nói cho anh nghe em thấy gì đi!”
“Em thấy…” giọng cô vỡ ra, lẫn trong tiếng rên. “Em thấy… em thấy ku của anh… đang ở sâu trong lồn em… A… Sâu quá…”
Anh không chỉ dùng dương vật. Anh cúi xuống, dùng răng cắn nhẹ lên đầu vú cô khiến cô hét lên. Anh dùng một tay siết chặt lấy cổ cô, không đủ để làm cô ngạt thở, nhưng đủ để cô cảm nhận sự thống trị tuyệt đối, cảm nhận được mạng sống của mình đang nằm trong tay anh.
“Em là của ai? Hả? Nói đi! Lồn của em là của ai?”
“Của anh…” cô khóc nấc lên, nước mắt và nước bọt hòa vào nhau. “A… Lồn của em là của anh… Xin anh… địt mạnh nữa vào…”
Việc phải chứng kiến sự đầu hàng của chính mình, bị buộc phải thừa nhận sự thống trị của anh bằng lời nói, đã đẩy Ngân đến một cơn cực khoái hoàn toàn khác. Nó không phải là sự giải phóng. Nó là một sự vỡ nát.
Tâm trí cô nổ tung. Cô nhìn lên gương, thấy khuôn mặt mình méo xệch đi vì khoái cảm, thấy cơ thể mình co giật điên cuồng dưới thân anh. Cô hét lên, một tiếng hét man dại, và tan chảy hoàn toàn dưới sức mạnh của anh.
Căn phòng im lặng trở lại, chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai cơ thể kiệt sức.
Alex đổ gục xuống người Ngân. Cả hai đều không còn sức để cử động. Tấm gương trên trần giờ đây phản chiếu lại hình ảnh của bãi chiến trường sau cơn bão: hai cơ thể quấn lấy nhau trong một mớ hỗn độn của ga giường nhàu nát và dịch thể.
Một lúc lâu sau, Alex mới có đủ sức để lăn sang một bên, nhưng vẫn kéo Ngân vào lòng. Anh nhẹ nhàng dùng tay lau những giọt nước mắt và mồ hôi trên mặt cô. Sự tàn bạo đã biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng.
Giọng anh đã trở lại vẻ hiền lành vốn có. “Anh có làm em sợ không?”
Ngân rúc vào lồng ngực rắn chắc của anh, lắc đầu. Giọng cô khàn đặc sau những tiếng thét. “Không… Em thích…”
Alex cười khẽ. “Em đúng là một con quỷ nhỏ thích bị hành hạ.”
Ngân ngước lên nhìn anh, một nụ cười mệt mỏi nhưng mãn nguyện nở trên môi. “Còn anh là một gã khổng lồ thích hành hạ người khác.”
Họ nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Trò chơi đã kết thúc.
Họ nằm ôm nhau, nhìn lên hình ảnh phản chiếu của mình trên gương. Tấm gương không còn là một công cụ của sự nhục dục, nó trở thành một nhân chứng cho sự thân mật kỳ lạ và sâu sắc của họ. Họ đã cùng nhau tạo ra và sống sót qua một cơn bão, và điều đó khiến họ càng thêm gắn kết.
Sau một đêm “chiến đấu” cuồng nhiệt, căn phòng trông như một bãi chiến trường. Trò chơi quyền lực đã kết thúc. Chỉ còn lại sự dịu dàng và kiệt sức.
Alex nhẹ nhàng bế Ngân, người đã mềm nhũn như bún, vào bồn tắm đã xả đầy nước ấm. Anh không nói gì, chỉ từ từ kỳ cọ cho cô, gột rửa đi mồ hôi và những dấu vết của trận chiến. Bàn tay to lớn của anh di chuyển trên cơ thể cô một cách thành kính, như một tín đồ đang tắm cho thánh nữ của mình.
Sau khi tắm xong, anh lại bế cô đặt nằm sấp trên giường và lấy ra một chai dầu massage. Ánh đèn ngủ hắt lên tấm lưng trần của cô, phơi bày những chiến tích của đêm qua: những vệt bầm tím mờ trên lưng, trên hông, trên cặp mông tròn trịa.
Anh nhẹ nhàng xoa dầu lên những vết bầm đó, đôi tay anh di chuyển chậm rãi, xoa dịu từng thớ thịt ê ẩm.
“Anh có làm em đau quá không?” Giọng anh dịu dàng, đầy quan tâm.
Ngân rúc mặt vào gối, giọng lí nhí. “Đau, nhưng em thích. Em thích những dấu vết của anh trên người em. Nó làm em cảm thấy em là của anh.”
Alex mỉm cười. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên một vết bầm lớn trên mông cô, một nụ hôn của sự trân trọng. Rồi anh dùng lưỡi, liếm nhẹ lên đó.
“Vậy thì anh sẽ để lại nhiều dấu vết hơn nữa,” anh thì thầm.
Lời nói của anh không còn là sự đe dọa, nó là một lời hứa của sự thân mật và sở hữu tuyệt đối, một lời hứa mà cô sẵn sàng đón nhận.
Họ ngủ thiếp đi trong vòng tay nhau. Trò chơi bạo lực của họ luôn kết thúc bằng sự dịu dàng, củng cố một sự thật rằng đây không phải là sự thù ghét, mà là một dạng tình yêu trần trụi và nguyên thủy.
Chương 20.A: Lời Đề Nghị Táo Bạo
Sáng Chủ Nhật, ánh nắng len lỏi qua khe rèm, vẽ những vệt sáng lười biếng lên tấm ga giường nhàu nát. Họ vừa trải qua một hiệp đấu cuồng nhiệt của buổi sáng, và giờ đang nằm trong vòng tay nhau, mồ hôi vẫn chưa khô. Không khí đặc quánh sự thỏa mãn và một cảm giác bất khả chiến bại.
Ngân nằm gối đầu lên ngực Alex, tay cô nghịch ngợm vẽ những vòng tròn trên cơ bụng săn chắc của anh. Cô đang ở trong trạng thái tự mãn tột độ. Sau khi chinh phục được “quả tên lửa” của Alex, cô cảm thấy cơ thể mình có thể chịu đựng được bất cứ điều gì từ anh.
Cô trườn người xuống thấp hơn, nhìn dương vật đã mềm nhưng vẫn còn đồ sộ của anh. Cô cầm lấy nó, mân mê một cách thích thú. “Cái thứ quái vật này… mà mình cũng nuốt trọn được. Lồn của mình đúng là đỉnh thật,” cô nghĩ thầm, một nụ cười ngạo mạn hiện trên môi. “Không biết… nếu là chỗ khác thì sao nhỉ?”
Cô trườn người lên, nhìn thẳng vào mắt Alex, một ánh nhìn vừa nũng nịu vừa đầy thách thức. Cô ghé sát vào tai anh, thì thầm.
“Anh này… Em muốn thử… lỗ đít.”
Alex khựng lại. Anh ngồi bật dậy, nhìn cô như thể cô vừa nói một điều điên rồ nhất mà anh từng nghe.
“Không. Không được đâu. Em điên à?”
Ngân bĩu môi. “Sao lại không? Em đọc trên mạng thấy người ta làm suốt mà.”
Alex chỉ tay xuống dương vật của mình. “Người ta không có cái này! Em có hiểu không? Nó sẽ xé rách em đấy. Anh sẽ không làm thế đâu.”
Cô trèo lên người anh, cọ xát cặp vú mềm mại vào ngực anh, giọng nũng nịu. “Em chịu được mà. Lần đầu với ‘cửa trước’ em cũng tưởng chết, nhưng rồi cũng quen đó thôi. Đi mà anh… Em muốn thử cảm giác bị anh lấp đầy từ đằng sau…”
Alex nhìn vẻ mặt bướng bỉnh và đầy khao khát của Ngân, anh thở dài. Anh biết một khi cô đã quyết thì không thể từ chối được.
“Được rồi,” anh nói, giọng đầy miễn cưỡng. “Nhưng chỉ thử thôi. Nếu em kêu đau một tiếng, anh sẽ dừng lại ngay lập tức. Hứa với anh đi.”
Ngân gật đầu lia lịa, mỉm cười đắc thắng. Cô đã sẵn sàng cho cuộc chinh phục cuối cùng.
Họ lại ngồi trước laptop, nhưng lần này không khí không còn vui vẻ như khi nghiên cứu “vấn đề kỹ thuật” cho “cửa trước”. Không khí có phần gượng gạo và căng thẳng.
Alex ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc như đang đọc một tài liệu kỹ thuật quan trọng, thỉnh thoảng lại nhíu mày. Ngân thì ngược lại, cô dựa vào người anh, vẻ mặt háo hức như sắp được xem một bộ phim phiêu lưu mạo hiểm.
Họ tìm kiếm: “làm tình qua hậu môn lần đầu”, “cách chuẩn bị cho anal sex”, “gel bôi trơn cho hậu môn loại nào tốt nhất”.
Càng đọc, Alex càng thấy lo. Các bài viết y khoa, các diễn đàn chia sẻ kinh nghiệm đều nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thụt rửa, sự thả lỏng, sự kiên nhẫn và đặc biệt là nguy cơ bị rách, bị thương. Anh nhìn những biểu đồ giải phẫu, những lời cảnh báo được in đậm.
Ngân thì chỉ lướt qua những lời cảnh báo đó. Mắt cô sáng lên khi đọc những đoạn mô tả về một loại khoái cảm khác biệt, mãnh liệt hơn, một sự kết nối sâu sắc hơn.
Alex quay sang nhìn cô, vẻ mặt đầy lo lắng. “Em thấy chưa? Nguy hiểm lắm. Toàn là ‘nguy cơ rách’, ‘tổn thương cơ vòng’… Hay là mình bỏ đi?”
Ngân bĩu môi, chỉ vào màn hình. “Không sao đâu mà. Cứ làm theo hướng dẫn là được. Phải có thật nhiều gel bôi trơn. Đây này, họ nói phải dùng loại gốc silicone mới tốt. Anh đi mua loại tốt nhất đi nhé!”
Cô nói cứ như thể đang sai anh đi mua một chai dầu ăn. Cuộc tranh luận kết thúc.
Alex miễn cưỡng mặc quần áo vào. Anh cảm thấy như mình sắp làm một việc sai trái, một việc có thể làm tổn thương người phụ nữ của mình. Trong khi đó, Ngân ở nhà lại đang háo hức chờ đợi một cuộc phiêu lưu mới, một vùng đất mới cần được chinh phục.
Anh đến hiệu thuốc, mua tuýp gel lớn nhất, đắt nhất mà anh có thể tìm thấy, một tuýp gel chuyên dụng cho việc này. Anh cảm thấy như một tên tội phạm đang đi mua công cụ gây án.
Chương 20.B: Cú Va Chạm Với Bức Tường Gạch
Phòng ngủ giờ đây giống một phòng phẫu thuật hơn là một chốn yêu đương. Alex cẩn thận trải một chiếc khăn tắm tối màu lên ga giường, “để phòng bất trắc,” anh nói, giọng đầy nghiêm trọng.
Anh yêu cầu Ngân nằm nghiêng, co chân lên ngực. Anh đổ một lượng lớn gel bôi trơn ra tay. Lớp gel lạnh lẽo khiến Ngân giật nảy mình.
Alex bắt đầu bằng một ngón tay. Ngay khi ngón tay anh vừa chạm vào, lỗ hậu của Ngân co thắt lại ngay lập tức, một phản xạ tự vệ tự nhiên. Nó khép chặt như một con sò.
“Thấy chưa?” Alex nói, giọng đầy lo lắng. “Nó không muốn đâu. Thả lỏng ra đi em. Hít thở sâu vào.”
Ngân cắn răng, cố gắng làm theo lời anh. “Em… em đang cố đây.”
Anh kiên nhẫn xoa nắn xung quanh, rồi từ từ, nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào. Ngân cảm thấy một cảm giác rất lạ, vừa căng tức, vừa có cảm giác buồn đi vệ sinh. “Khó chịu thật,” cô nghĩ thầm. “Nhưng chắc rồi sẽ quen thôi. Phải cố lên.”
Sau một hồi, khi cô đã quen hơn, anh thử đưa ngón thứ hai vào. Ngân nhăn mặt, một tiếng “ư” nhỏ thoát ra khỏi kẽ răng, nhưng cô không kêu đau. Sự khó chịu đã tăng lên gấp bội.
“Được rồi đấy anh,” cô nói sau vài phút, sự kiên nhẫn của cô đã cạn. “Thử đi.”
Alex nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Anh rút tay ra. “Ngân à, hai ngón tay của anh chẳng là gì so với ‘nó’ đâu. Em chắc chứ?”
“Em chắc,” cô nói, giọng đầy quả quyết. “Cứ từ từ thôi là được.”
Alex thở dài. Anh đã làm tất cả những gì có thể. Anh đổ thêm rất nhiều gel lên dương vật của mình, khiến nó trơn bóng. Anh quỳ phía sau cô, chuẩn bị cho cú va chạm không thể tránh khỏi với thực tế.
Sự im lặng trong phòng căng thẳng đến tột độ. Ngân nhắm mắt, cắn môi chờ đợi, toàn bộ sự tự tin của cô giờ đây chỉ còn là một lời cầu nguyện câm lặng.
Alex quỳ phía sau Ngân, đặt đầu dương vật đã trơn bóng của mình vào lỗ hậu của cô. Anh bắt đầu ấn vào, cực kỳ, cực kỳ chậm.
Ngân cảm thấy một áp lực kinh khủng, một cảm giác căng tức đến mức gần như không thể chịu nổi. Cô cắn chặt răng, cố gắng thả lỏng, cố gắng thuyết phục cơ thể mình chấp nhận.
“Cố lên… sắp được rồi…” cô tự nhủ.
Sau vài giây căng thẳng, với một cú ấn nhẹ cuối cùng của Alex, phần quy đầu to lớn của anh đột ngột lọt vào trong. Một cơn đau nhói buốt đến tận óc, nhưng nó đã vào được. Trong một khoảnh khắc, Ngân cảm thấy một tia hy vọng. Cô đã thành công một nửa.
Nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm được.
Alex, được khuyến khích bởi sự thành công ban đầu, cố gắng đẩy thêm, cố gắng đưa phần thân dương vật vào. Nhưng nó giống như đang cố gắng đóng một cây cọc gỗ vào một bức tường gạch. Lỗ hậu của Ngân đã đạt đến giới hạn tuyệt đối của nó. Cảm giác căng tức biến thành một cơn đau xé rách, một cơn đau của việc da thịt bị xé toạc ra.
Nó như có một con dao nóng rực đang đâm vào và xoáy sâu trong cơ thể cô. Sự tự tin, sự ngạo mạn của cô vỡ tan thành từng mảnh.
Cô hét lên, một tiếng hét thất thanh, đầy đau đớn và hoảng loạn tột độ.
“A!!! ĐAU! ĐAU QUÁ! DỪNG LẠI! RÚT RA! RÚT RA NGAY!”
Alex hoảng hốt rút ra ngay lập tức. Anh nhìn xuống, thấy một vệt máu nhỏ dính trên đầu dương vật của mình, hòa cùng lớp gel trong suốt.
Sự ngạo mạn của Ngân đã phải trả một cái giá đắt.
Không khí trong phòng đặc quánh mùi thất bại, tội lỗi và đau đớn. Tiếng khóc thút thít của Ngân là âm thanh duy nhất. Cô cuộn tròn người lại, vừa đau, vừa xấu hổ vì sự ngạo mạn của mình đã bị thực tế phũ phàng vả cho một cú trời giáng.
Alex vội vàng mặc quần vào, ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy tội lỗi tột cùng. “Anh xin lỗi… Anh xin lỗi Ngân… Anh đã bảo mà… Anh làm em đau rồi…”
Anh bế cô vào phòng tắm. Sự dịu dàng của anh khi dùng vòi sen ấm nhẹ nhàng rửa sạch vết máu và gel cho cô lại càng khiến Ngân khóc to hơn. Cô khóc vì đau, vì thất bại, nhưng cũng khóc vì sự quan tâm chân thành của anh.
Sau khi đã sạch sẽ, Alex bế Ngân trở lại giường, ôm cô vào lòng và vỗ về như một đứa trẻ.
“Em ngu quá…” giọng cô lạc đi trong tiếng nấc. “Em tưởng mình chịu được…”
Họ nằm im như vậy một lúc lâu. Khi cơn đau rát đã dịu đi, sự phi lý của toàn bộ tình huống bắt đầu hiện ra trong đầu Ngân. Cô đã tự tin như thế nào. Cô đã lên kế hoạch chinh phục như thế nào. Và cô đã thất bại thảm hại như thế nào.
Cô khịt mũi, rồi bật ra một tiếng cười nhỏ qua làn nước mắt.
Alex ngạc nhiên. “Em cười cái gì?”
Ngân ngẩng lên, mắt vẫn còn đỏ hoe và sưng húp, nhưng miệng đã cười. “Em sai rồi… Lỗ đít của em không phải là đối thủ của con quái vật của anh.”
Nghe câu nói đó, Alex sững người, rồi anh cũng không nhịn được cười. Anh cười lớn, một tiếng cười của sự nhẹ nhõm. Mọi tội lỗi, mọi lo lắng của anh đều tan biến.
“Anh đã bảo mà,” anh vừa cười vừa nói. “Vũ khí hủy diệt chỉ có một đường vào thôi.”
Họ nằm ôm nhau, thỉnh thoảng lại bật cười rúc rích. Thất bại này không hề gây ra sự xa cách. Ngược lại, việc cùng nhau trải qua một trải nghiệm đau đớn, ngớ ngẩn và cuối cùng là hài hước đã khiến họ càng thêm gắn kết.
Họ đã tìm thấy giới hạn tuyệt đối của mình, và họ chấp nhận nó bằng một trận cười.
Chương 21: Lời Yêu Trong Tiếng Rên
Sau thất bại hài hước của “dự án hậu môn”, một sự thay đổi tinh tế đã diễn ra trong mối quan hệ của họ. Những trò chơi quyền lực, những màn trừng phạt và phục kích tạm thời lắng xuống, nhường chỗ cho một sự dịu dàng sâu lắng hơn.
Một buổi sáng Chủ Nhật yên bình, họ đang làm tình. Nhưng đây không phải là một cuộc “hành hạ” hay một “trận chiến”. Đây là một cuộc yêu chậm rãi, sâu lắng, đầy âu yếm.
Alex đang thúc rất chậm và sâu bên trong Ngân. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không còn những lời tục tĩu ra lệnh, chỉ có sự dịu dàng và một tình cảm không lời. Ngân cũng nhìn lại anh, tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, ngón cái miết nhẹ lên gò má.
Cô cảm thấy một cơn cực khoái đang dâng lên, nhưng nó khác hẳn mọi khi. Nó không phải là một sự vỡ nát do bị dồn ép, cũng không phải một sự giải tỏa đơn thuần. Cơn cực khoái này đến từ sâu trong tâm hồn, một làn sóng ấm áp của sự biết ơn, của sự an toàn, của việc cuối cùng cũng tìm thấy một người thực sự nhìn thấy và chấp nhận con người cô, với tất cả sự kỳ quặc và những ham muốn trần trụi nhất.
Khi cơ thể cô bắt đầu co giật, khi cơn khoái cảm vỡ òa, cô nhìn sâu vào mắt Alex. Giữa những tiếng rên không thể kìm nén, một sự thật mà cô đã chôn giấu từ lâu bật ra khỏi môi, một sự thật được ép ra bởi chính cơn cực khoái.
“Em… yêu… anh… A…”
Alex khựng lại một giây, sững sờ. Toàn bộ cơ thể anh đông cứng lại. Rồi anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc thật sự, rạng rỡ và không một chút che giấu. Anh cúi xuống hôn cô, một nụ hôn sâu, nuốt trọn lấy tiếng rên của cô và những lời yêu còn dang dở.
Rồi anh tiếp tục thúc, mạnh mẽ và say đắm hơn, như một lời đáp trả, một lời xác nhận.
Lời tỏ tình của cô được niêm phong bằng một cơn cực khoái chung. Tình yêu của họ không còn là một trò chơi, một dự án nữa. Nó đã trở thành một sự thật không thể chối cãi.
Tối thứ Năm, một ngày trước chuyến đi Hà Giang mà họ đã lên kế hoạch để “ăn mừng” cho tình yêu vừa được thổ lộ, Ngân đang chuẩn bị một bữa tối bất ngờ. Lòng cô ngập tràn hạnh phúc và sự mong chờ.
Alex về nhà, trông mệt mỏi nhưng vui vẻ. Ngay khi anh vừa bước vào cửa, Ngân đã thực hiện cuộc “phục kích” cuối cùng của mình. Nhưng lần này, nó không phải là một trò chơi quyền lực, mà là một màn chào đón đầy yêu thương. Cô kéo anh vào phòng tắm, tiếng cười của cô trong trẻo.
“Em có quà cho anh.”
Cô đẩy anh ngồi xuống bồn cầu, rồi quỳ xuống, bắt đầu cởi thắt lưng cho anh. Khi miệng cô đang bận rộn với dương vật của anh, điện thoại của Alex, để trong túi áo khoác vắt trên cửa, rung lên bần bật. Một hồi chuông dài và dai dẳng.
Alex khẽ rên lên, ra hiệu cho Ngân dừng lại. “Anh xin lỗi, em yêu. Anh phải nghe máy, chắc có chuyện quan trọng.”
Anh với lấy chiếc điện thoại. Là mẹ anh gọi.
Anh nghe máy, nụ cười vẫn còn trên môi. Nhưng rồi, nụ cười ấy vụt tắt, thay bằng một vẻ mặt thất thần, hoảng loạn. Máu như rút hết khỏi khuôn mặt anh.
Anh chỉ nói được vài câu ngắn gọn, giọng nói xa lạ. “Cái gì? Khi nào? Con sẽ về ngay.”
Anh cúp máy, chiếc điện thoại rơi khỏi tay anh, va xuống sàn gạch kêu một tiếng “cạch” khô khốc. Anh nhìn Ngân, nhưng ánh mắt anh trống rỗng, như đang nhìn xuyên qua cô.
“Mẹ anh…” giọng anh lạc đi. “Bà bị đột quỵ nặng rồi. Anh phải về Mỹ ngay lập tức.”
Trò chơi kết thúc. Thiên đường của họ sụp đổ.
Căn phòng tắm chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ vòi sen. Alex đứng đó, thất thần như một pho tượng. Ngân vẫn đang quỳ trên sàn phòng tắm lạnh lẽo, miệng vẫn còn vị của anh, ngơ ngác nhìn lên người đàn ông của mình, người vừa một giây trước còn là của cô, giờ đã thuộc về một thế giới đau khổ khác cách xa nửa vòng Trái Đất.
Chương 22 : Sự Nhàm Chán Mang Tên Tự Do
Một năm sau ngày Alex về nước, để lại trong Ngân một sự thỏa mãn trọn vẹn và một khoảng trống đáng sợ. Cô lại lao đầu vào công việc như một con thiêu thân, tìm kiếm sự an toàn trong những con số và những bản kế hoạch. Chuyện tình dục, sau khi đã đạt đến một đỉnh cao về mặt kỹ thuật và thể chất, lại bị cô ‘bỏ sang một bên’. Nó giống như một môn nghệ thuật đã được cô chinh phục, giờ đây không còn gì để khám phá nữa.
Hôm nay là Chủ nhật. Ngân đang ở một workshop làm gốm dành cho giới “thượng lưu” Hà Nội. Không khí trong xưởng mát lạnh, tĩnh lặng, chỉ có tiếng bàn xoay kêu vù vù đều đều và tiếng chỉ dẫn nhẹ nhàng của người hướng dẫn. Xung quanh cô là những người phụ nữ thành đạt khác, họ nói về chứng khoán, về những chuyến du lịch châu Âu, và về những vấn đề hôn nhân được gói trong vỏ bọc của những lời nói đùa.
Ngân, hai mươi bảy tuổi, là một sự tồn tại khác biệt. Cô mặc một chiếc váy đũi màu nâu đất, dáng suông, không trang điểm cầu kỳ. Phong cách của cô đã đạt đến mức hoàn hảo: một sự kín đáo có chủ đích, một sự thanh lịch không cần cố gắng. Cô không cần phải nói nhiều. Sự hiện diện của cô đã đủ để thu hút mọi sự chú ý. Cô ngồi trước bàn xoay, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khối đất sét. Những ngón tay cô di chuyển một cách thành thạo, biến khối đất vô tri thành một chiếc bình có hình dáng mềm mại. Cô đang “diễn” vai một người phụ nữ tìm kiếm sự bình yên, một tâm hồn nghệ sĩ. Và cô diễn rất đạt.
“Thật nực cười. Họ nhìn mình và nghĩ rằng mình sâu sắc, tĩnh tại. Họ không biết rằng bên trong mình trống rỗng. Sự tĩnh tại này không phải là bình yên, nó là sự nhàm chán.*
Cô đã trở thành kẻ toàn năng trong thế giới của chính mình. Công việc, các mối quan hệ xã hội, sự ngưỡng mộ của đàn ông… cô có thể điều khiển mọi thứ. Nhưng sự toàn năng đó đi kèm với một cái giá: không còn gì bất ngờ, không còn gì thách thức.
Trong lúc chờ mẻ gốm khô, Ngân lấy điện thoại ra. Cô lướt qua các nhóm chat công việc, rồi dừng lại ở một nhóm xã hội: “Chân Đi”, câu lạc bộ trekking mà dạo gần đây cô hay tham gia. Nó là một cách để cô thoát khỏi không khí giả tạo của thành phố.
Một tin nhắn mới hiện lên, từ một admin của nhóm. “Cuối tháng này có ai máu đi cung Tà Năng – Phan Dũng không? Cung trekking đẹp nhất Việt Nam, nhưng cũng là một trong những cung hardcore nhất. Yêu cầu thể lực tốt.”
Một vài tin nhắn hưởng ứng hiện lên, nhưng đa phần là những lời e ngại. “Nghe nói cung này mệt lắm.”, “Dạo này em không tập thể dục, sợ không theo nổi.”
Ngân nhìn ra ngoài cửa sổ xưởng gốm. Cô cần một thứ gì đó khác. Một cơn mưa. Một ngọn núi. Một thử thách. Một trò chơi mới.
Ngón tay cô lướt trên màn hình, soạn một tin nhắn.
*Bắt đầu nào. Mồi câu cũ, nhưng cá thì lúc nào cũng mới.*
Cô bấm gửi. Tin nhắn hiện lên trên nhóm chat: “Tiếc quá, em cũng muốn đi mà nghe mọi người nói sợ quá. Em yếu lắm, sợ không theo được mọi người đâu…”.
Một câu chữ ngây thơ, đầy vẻ yếu đuối. Một lời mời gọi được ngụy trang hoàn hảo.
Hiệu ứng gần như ngay lập tức.
Màn hình điện thoại liên tục sáng lên.
Một tài khoản tên “Tùng Bùi”, avatar là hình một chàng trai đang gồng bắp tay trên đỉnh núi, trả lời đầu tiên: “Ôi chị Ngân đi thì lo gì ạ! Cung này có khó mấy thì bọn em cũng lo được cho chị. Chị cứ đi đi, có em vác balo cho!”.
Một tài khoản khác, “Minh Lê”, avatar là hình chụp trong một quán bar sang trọng: “Haha, chị Ngân mà yếu thì ai khỏe nữa. Chị đừng nghe giang hồ đồn bậy. Đi cho vui chị ơi, có em khuấy động không khí!”.
Và rồi những người khác cũng hùa theo. “Chị Ngân đi thì team mình đi thôi!”, “Đúng đó, có các anh trai khỏe mạnh lo rồi, chị sợ gì!”.
Sự ngần ngại của cả nhóm chat đã vỡ tan chỉ vì một câu nói của cô. Những con cá đã đớp câu một cách nhiệt tình. Cô đã biến một cuộc thảo luận về thể lực thành một sân khấu để những con đực thể hiện bản năng anh hùng của chúng.
Ngân đọc những dòng tin nhắn đó. Cô không cảm thấy vui, cũng không cảm thấy được quan tâm. Cô chỉ cảm thấy quyền lực của mình, một thứ quyền lực tẻ nhạt.
Cô tắt điện thoại, đặt nó xuống bàn. Mẻ gốm của cô đã được lấy ra. Chiếc bình hoàn hảo, không một tì vết. Một người phụ nữ ngồi cạnh trầm trồ: “Ngân khéo tay thật đấy. Chiếc bình của em trông có hồn ghê.”.
Ngân chỉ mỉm cười. “Cảm ơn chị.”
Cô nhìn chiếc bình. Nó đẹp. Nó cân đối. Và nó trống rỗng. Giống hệt như cô lúc này.
Cô đã quá giỏi trong việc điều khiển cảm xúc của người khác. Cô biết phải nói gì, làm gì để đạt được thứ mình muốn. Cô đã chinh phục được Michael, thuần hóa được “con quái vật” Alex. Giờ đây, việc thao túng những “em trai” này còn dễ hơn cả việc nặn một chiếc bình gốm.
Nhưng chiến thắng một cuộc chơi mà bạn đã biết trước kết quả thì có gì vui?
Sự toàn năng thật sự rất nhàm chán. Ngân đứng dậy, thu dọn đồ đạc, tạm biệt mọi người. Cô bước ra khỏi xưởng gốm, trở lại với cái nắng vô vị của Hà Nội, trong lòng là một câu hỏi không có lời đáp:
Khi nào thì một cơn bão thực sự mới kéo đến?
