Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân

Chương 21 : Tín Hiệu Ngầm



Chương 15: Tín Hiệu Ngầm

Năm giờ chiều thứ Năm.

Văn phòng bắt đầu thưa người, chỉ còn lại những nhân viên mẫn cán nhất hoặc những kẻ bị deadline dí sát nút. Ánh đèn huỳnh quang trắng toát, lạnh lẽo. Tiếng điều hòa kêu vù vù đều đều, hòa cùng tiếng gõ phím lách cách và mùi giấy tờ, mùi cà phê nguội. Một không khí mệt mỏi và uể oải của một ngày làm việc sắp kết thúc.

Ngân vẫn ngồi ở bàn làm việc, mắt dán vào màn hình, nhưng tâm trí cô đã không còn ở đó. Sau những thành công rực rỡ trong “phòng thí nghiệm”, một sự tự tin mới, một sự táo tợn đã nảy mầm trong cô. Cô cảm thấy một sự bồn chồn, một cơn ngứa ngáy thể xác không thể gãi được. Cô chán ngấy sự an toàn. Cô muốn chơi. Cô liếc nhìn đồng hồ, rồi liếc về phía phòng họp nơi Alex đang bị giam cầm.

Cánh cửa phòng họp bật mở. Alex bước ra, trông như một người lính vừa thoát khỏi một trận chiến kéo dài ba tiếng. Cà vạt nới lỏng, áo sơ mi hơi nhăn, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi và chán nản.

Anh đi ngang qua bàn làm việc của Ngân, định gật đầu chào cô một cách xã giao rồi về chỗ của mình. Nhưng ánh mắt họ giao nhau.

Anh mong đợi một ánh nhìn đồng cảm, chia sẻ sự mệt mỏi. Nhưng không. Anh thấy trong mắt cô có một cái gì đó khác lạ. Một tia sáng tinh nghịch, đầy ẩn ý, một lời mời gọi câm lặng.

Ngân không nói gì. Cô chỉ khẽ nhếch mép cười, một nụ cười đầy khiêu khích. Rồi ánh mắt cô liếc nhanh về phía cuối hành lang, nơi có cái nhà kho chứa đồ văn phòng phẩm cũ, một nơi u tối và gần như không ai để ý tới.

Rồi cô đứng dậy, cầm một tập tài liệu, và thong thả đi về hướng đó, dáng đi khoan thai như một con mèo đang đi dạo.

“Cái nhìn đó là sao nhỉ?” Alex nghĩ thầm, não anh vẫn còn đang ì ạch sau cuộc họp. “Sao lại đi về phía nhà kho?”

Anh hoàn toàn không hiểu. Nhưng sự mệt mỏi trong anh đột nhiên bị thay thế bởi một sự tò mò mãnh liệt. Anh do dự một giây, nhìn quanh văn phòng gần như trống không, rồi cũng đứng dậy, bước theo cô.

Ở cuối hành lang, Ngân khẽ mỉm cười một mình khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. “Em biết anh sẽ đi theo mà, chú gấu bự của em.”

Alex đi vào hành lang vắng, vẫn chưa biết rằng mình sắp bước vào một cái bẫy đã được giăng sẵn.

Nhà kho chật chội, thiếu ánh sáng, chỉ có một bóng đèn vàng yếu ớt treo lơ lửng trên trần nhà, hắt xuống những cái bóng méo mó. Không khí đặc quánh mùi bụi giấy và ẩm mốc. Những kệ sắt cao chất đầy những thùng giấy, những chiếc máy in cũ hỏng, tạo thành những góc khuất như một mê cung.

Ngân đã đứng đợi sẵn trong một góc tối nhất.

Alex bước vào, ngơ ngác nhìn quanh. “Ngân?” anh thì thầm. “Em ở đâu…”

Ngay khi anh vừa bước qua cửa, Ngân từ phía sau lao tới. Cô nhanh như một con báo. Một tay cô bịt chặt miệng anh, tay kia đóng sầm cửa lại. Tiếng khóa “cạch” một tiếng khô khốc, vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một bản án.

Alex giật bắn mình, định phản ứng lại bằng sức mạnh của mình, nhưng anh hoàn toàn bị bất ngờ. Ngân đã nhanh chóng đẩy anh ép sát vào một chồng thùng giấy. Cô đặt ngón tay trỏ lên môi mình, ra hiệu im lặng tuyệt đối.

Ánh mắt cô không còn vẻ hiền lành, dễ thương hàng ngày. Nó tối sầm lại, đầy ham muốn và quyền lực.

“Em điên rồi à?” Alex cố gắng nói qua kẽ tay cô, giọng đầy hoảng hốt và bị bóp nghẹt. “Chúng ta đang ở công ty đấy!”

Ngân không trả lời. Cô chỉ nhìn anh, một nụ cười chiến thắng từ từ nở trên môi. Cô từ từ bỏ tay khỏi miệng anh, nhưng ánh mắt vẫn ra lệnh cho anh phải im lặng.

Rồi, cô từ từ quỳ xuống trước mặt anh.

Alex sững sờ, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh bị dồn vào thế bị động, và một cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích tột độ bắt đầu dâng lên trong huyết quản.

Không khí đặc quánh mùi bụi giấy và sự dâm đãng tội lỗi.

Ngân không một chút do dự, bàn tay cô dứt khoát kéo khóa quần của Alex. Dương vật khổng lồ của anh nảy ra, vẫn còn mềm sau một ngày làm việc mệt mỏi. Khi cô cúi đầu xuống, Alex bất chợt nhận ra. Anh hoảng hốt.

“Khoan, Ngân, đừng…” anh thì thầm, giọng đầy khẩn thiết. “Anh… anh chưa rửa…”

Nhưng Ngân hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói. Cô không những không thấy khó chịu, mà ngược lại, cô còn say mê cái mùi đàn ông nồng đậm, cái mùi mồ hôi và da thịt của riêng anh sau một ngày dài. Đó là một mùi hương nguyên thủy, trần trụi, và nó kích thích cô đến điên dại.

Cô nhìn nó, rồi nhìn lên anh, một ánh nhìn thách thức. Cô dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng, rồi cúi xuống, hít một hơi thật sâu trước khi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên phần quy đầu.

Dương vật anh giật mạnh, và cương lên nhanh chóng trong lòng bàn tay cô, một sự phản bội lại ý chí của chủ nhân nó. Lời phản đối của anh chết nghẹn trong cổ họng, thay vào đó là một tiếng rên bị dồn nén.

Cô ngậm lấy nó. Miệng cô ấm nóng, ướt át. Cô bắt đầu bú mút một cách mạnh bạo, đói khát. Nó không phải là một màn dạo đầu dịu dàng, nó là một sự chiếm đoạt, một sự khẳng định quyền lực tuyệt đối.

Tiếng “ụt ụt” ướt át vang lên trong không gian tĩnh lặng của nhà kho, hòa cùng tiếng thở dốc bị dồn nén của Alex. Anh phải cắn chặt răng để không phát ra tiếng rên. Lưỡi cô điêu luyện, quấn lấy thân dương vật, rồi lại tập trung mút mạnh vào phần đầu. Một tay cô luồn vào trong quần anh, mân mê hai hòn dái đang căng cứng, khiến anh run lên. Anh phải bám chặt vào kệ sắt bên cạnh để đứng vững.

“Chúa ơi… em Ngân này…” anh nghĩ thầm, tâm trí quay cuồng. “Em  đang bú cu cho mình… ngay trong nhà kho công ty… Thật điên rồ… nhưng… sướng quá… không được rên to…”

Cô cảm nhận được anh sắp xuất tinh qua nhịp run rẩy của cơ thể anh. Cô không dừng lại. Ngược lại, cô càng tăng tốc, ngậm sâu hơn, mạnh bạo hơn, như muốn rút cạn anh.

Alex không thể chịu đựng nổi nữa. Anh gầm lên một tiếng bị bóp nghẹt, hông giật mạnh vài cái, rồi phun ra toàn bộ dòng tinh nóng hổi của mình vào sâu trong cổ họng cô.

Không khí trong nhà kho đặc quánh mùi tinh dịch nồng nặc hòa cùng mùi bụi giấy. Alex vẫn đang thở dốc, dựa vào kệ sắt, hai chân run rẩy.

Ngân không nhổ ra.

Cô từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Alex, người vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ. Rồi, với một cử động nuốt nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực, cô nuốt trọn tất cả. Một hành động đầy thách thức. Một sợi chỉ nước bọt trong suốt vẫn còn nối giữa mép môi cô và đầu dương vật của anh.

Cô đứng dậy, dùng mu bàn tay quệt nhẹ mép môi một cách thản nhiên, như thể vừa uống xong một ly nước. Cô ghé sát vào tai Alex.

“Sạc pin xong rồi đấy,” cô thì thầm, hơi thở ấm nóng của cô phả vào tai anh. “Em đi làm việc tiếp đây.”

Cô không nhìn lại.

Cô đi đến cửa, cẩn thận mở hé ra, nhìn xem có ai không. Hành lang vắng tanh. Cô lách người ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại, rồi bình thản bước về phía bàn làm việc của mình, như thể cô chỉ vừa đi lấy một tập tài liệu bị bỏ quên.

Alex bị bỏ lại một mình trong nhà kho tối tăm, ẩm mốc.

Anh phải mất vài phút mới có thể định thần lại. Anh nhìn xuống cái quần còn chưa kéo khóa, cảm giác sỉ nhục, ngạc nhiên, và một cơn ham muốn còn lớn hơn cả trước đó đang bùng lên dữ dội. Anh đã bị cô chơi đùa, bị biến thành một công cụ để thỏa mãn cơn đói bất chợt của cô, rồi bị vứt bỏ lại.

Anh biết, trò chơi của họ đã hoàn toàn thay đổi. Anh không còn là người dẫn dắt nữa. Và anh biết, anh phải lấy lại quyền kiểm soát.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...