Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân
Chương 18 : C: Dư Âm Của Sự Bình Đẳng
Chương 12.C: Dư Âm Của Sự Bình Đẳng
Cuộc đua khoái lạc nhanh chóng trở nên điên cuồng. Sự bình đẳng của trò chơi biến thành một cuộc tấn công tàn bạo từ cả hai phía.
Ngân, bị kích thích bởi cảm giác quyền lực, bắt đầu bú mút dương vật của Alex một cách mạnh bạo hơn, dùng lưỡi và cổ họng để đẩy anh đến giới hạn. Nhưng cô không biết rằng hành động của mình đã đánh thức một con thú.
Cảm giác miệng lưỡi của Ngân, kết hợp với sự tò mò chưa được thỏa mãn, đã đẩy Alex qua bờ vực của sự kiểm soát. Anh gầm lên một tiếng bị bóp nghẹt. Sự dịu dàng của “cậu học trò” biến mất, thay vào đó là bản năng chiếm hữu của một gã đàn ông khổng lồ.
Hai bàn tay to lớn của anh tìm đến cặp mông tròn trịa của Ngân, bóp mạnh đến mức hằn lại năm dấu tay. Anh dùng sức banh rộng chúng ra, phơi bày hoàn toàn “vùng cấm địa” mà trước đó cô đã ra sức bảo vệ. Và rồi, trong lúc Ngân còn đang sững sờ, lưỡi anh tấn công. Anh không còn liếm nhẹ, anh ngoáy sâu vào lỗ đít nhỏ bé của cô một cách thô bạo, một sự xâm phạm đầy quyền lực.
Ngân giật bắn người, một tiếng “ư” phản đối bị chặn lại trong cổ họng khi hông của Alex bắt đầu thúc. Anh thúc mạnh mẽ và liên tục, dồn dương vật vào sâu trong miệng cô, một nhịp điệu nguyên thủy và không thể ngăn cản. Cô không thể thở, không thể suy nghĩ, toàn bộ thế giới của cô chỉ còn là cảm giác bị lấp đầy đến ngạt thở ở cả hai đầu.
Anh gầm lên một tiếng cuối cùng, hông giật mạnh, rồi phun ra toàn bộ dòng tinh nóng hổi của mình vào sâu trong cổ họng cô.
Cả hai cùng lúc đổ gục xuống giường, một mớ hỗn độn của chân tay và dịch thể. Họ nằm thở hổn hển trong im lặng, không nói được lời nào. Mùi tinh dịch, mùi nước lồn, mùi mồ hôi hòa quyện vào nhau, đặc quánh.
Một lúc sau, Ngân là người bật cười trước. Một tiếng cười sảng khoái, không còn một chút xấu hổ nào.
Alex cũng cười theo, giọng khàn đi vì kiệt sức. “Em… đúng là không thể lường trước được.”
Cô quay sang, hôn nhẹ lên môi anh, một nụ hôn có vị của cả hai. “Để cho anh biết. Lần sau đừng có đi lung tung nữa nhé. Chỉ được đi khi em cho phép thôi.”
Alex cười, vòng tay ôm lấy cô. “Vâng, thưa cô giáo.”
Họ nằm ôm nhau, kiệt sức nhưng vô cùng gắn kết. Sự cố “vùng cấm địa” không làm họ xa cách, mà ngược lại, đã mở ra một cánh cửa cho một mức độ thân mật mới, một sự trần trụi tuyệt đối nơi không còn bí mật hay xấu hổ. Bài học về lưỡi đã kết thúc, và cả hai học viên đều đã “tốt nghiệp” một cách xuất sắc.
