Mê Cung Của Con Nai – Tuổi 22 của Ngân
Chương 10 : Chàng Khổng Lồ Ở Hiệu Sách
Chương 8: Chàng Khổng Lồ Ở Hiệu Sách
Dự án tìm kiếm “đối tác” của Ngân tưởng chừng sẽ kéo dài, nhưng ứng cử viên lại xuất hiện vào một lúc cô không ngờ tới nhất, ở một nơi cô hoàn toàn không có ý định săn mồi.
Đó là một chiều Chủ Nhật lười biếng tại một hiệu sách ngoại văn lớn. Không khí yên tĩnh, chỉ có mùi giấy mới và tiếng sột soạt nhẹ nhàng của những trang sách được lật giở. Ngân đến đây để tìm sự bình yên sau một tuần làm việc căng thẳng, để trốn vào thế giới của những con chữ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi form rộng màu trắng và quần jeans, đeo kính cận, trông giống một cô sinh viên hơn là một trưởng phòng marketing đang toan tính một kế hoạch táo bạo.
Cô đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình thì một tiếng “rầm” vang lên, phá vỡ sự im lặng trang nghiêm. Mọi người trong hiệu sách đều giật mình ngoái nhìn. Ngay cạnh chỗ Ngân đang đứng, một chồng sách dày cộp vừa đổ sập xuống từ trên kệ cao nhất.
Thủ phạm là một gã người nước ngoài nổi bật vì thân hình quá khổ. Anh ta cao phải trên mét chín, vai rộng như một cái cửa, bắp tay to như đùi người bình thường. Nhưng trái ngược với thân hình khổng lồ đó là một khuôn mặt hiền lành, cặp kính dày cộp và một vẻ mặt lơ ngơ, rụt rè như một cậu bé vừa làm vỡ lọ hoa của mẹ.
Anh ta luống cuống, mặt đỏ bừng lên. Anh vội vã cúi xuống nhặt sách, cái lưng to lớn gập lại một cách khó nhọc, miệng liên tục lí nhí xin lỗi bằng tiếng Anh.
“Oh my god, I’m so sorry! So sorry! I’m so clumsy.” (Trời ơi, tôi xin lỗi! Xin lỗi cô! Tôi vụng về quá.)
Ngân bật cười. Sự tương phản giữa thân hình khổng lồ và thái độ tội lỗi của anh ta quá đỗi dễ thương. Cô đặt cuốn sách đang đọc dở xuống.
“It’s okay. Let me help you.” (Không sao đâu. Để em giúp anh.)
Họ cùng nhau nhặt những cuốn sách vương vãi. Ngân liếc nhìn tên của chúng: toàn về thuật toán và cấu trúc dữ liệu, những thứ khô khan và phức tạp.
“Anh là kỹ sư phần mềm à?” cô hỏi bằng tiếng Việt.
Anh chàng khổng lồ ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn cô. “Ồ, em nói tiếng Việt à? Đúng vậy, anh là kỹ sư. Còn em?”
“Một gã khổng lồ hiền lành. Dễ thương thật,” Ngân nghĩ thầm. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu cô. “Một người nước ngoài… có lẽ sẽ cởi mở hơn trong chuyện đó. Thân hình to lớn… không biết ‘chỗ đó’ có to không nhỉ? Và vẻ mặt này… trông có vẻ kiên nhẫn. Có lẽ nào…”
Cuộc trò chuyện của họ kéo dài hơn một tiếng, ngay giữa lối đi của hiệu sách, mặc cho những ánh nhìn tò mò của người khác. Anh tên Alex, mới chuyển đến Hà Nội làm việc được vài tháng. Anh thông minh, nói chuyện có duyên nhưng lại có chút gì đó ngượng ngùng, không giống những gã Tây ba lô sành sỏi mà cô từng gặp.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Alex ngập ngừng xin số điện thoại của Ngân.
Ngân, cảm thấy một sự an toàn và dễ chịu lạ thường, đã đồng ý ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô cho số điện thoại mà không có một chút phòng bị, không có một chút toan tính nào.
Hoặc có lẽ, sự toan tính của cô đã chạy ngầm trong vô thức ngay từ khoảnh khắc cô nhìn thấy sự tương phản đáng yêu của anh. Ứng cử viên sáng giá nhất đã xuất hiện.
