Mẹ, chị gái, bạn học và những người dì của tôi
Chương 11 : Ngọc Thiện theo Quỳnh Như tới một góc khuất, nghi hoặc nhìn cô…
Phần 11
Ngọc Thiện theo Quỳnh Như tới một góc khuất, nghi hoặc nhìn cô…
Quỳnh Như hai tay chắp sau lưng, híp mắt làm nũng: “Lại gần chút đi, đứng xa thế, sợ tao ăn thịt mày à…”
Ngọc Thiện gãi đầu, cười ngố, bước tới hai bước…
“Gần nữa!” Quỳnh Như lườm…
Ngọc Thiện tiến thêm hai bước, gần như dính sát cô…
Sau chuyện lần trước, nó đã bớt căng thẳng, nhưng tim vẫn đập thình thịch…
“Nhắm mắt lại!” Ngọc Thiện thấy cô hơi ngượng, mặt đỏ đáng yêu, ngoan ngoãn nhắm mắt…
“Không được mở nhé…” Nó gật đầu, lát sau cảm nhận đôi tay nhỏ đặt lên eo mình, một thân hình lồi lõm dán vào người, cặp ngực vượt xa bạn cùng lứa chạm vào ngực nó. Ngọc Thiện khẽ run, mắt hé một khe, thấy Quỳnh Như nhắm mắt, lông mi dài rung rung, môi hồng chậm rãi tiến gần mặt nó…
Ngọc Thiện mở mắt, nhìn gương mặt mịn như da em bé, mũi cao, môi hồng, mắt ánh tia đỏ, thở gấp, tay nhẹ đặt lên eo thon của cô, hơi nghiêng đầu…
“Ư…” Quỳnh Như thấy lạ, mở to mắt, nhận ra mình hôn trúng môi nó, mà nó còn nhìn chằm chằm, kêu lên, vội rời môi, đỏ mặt cúi đầu, rồi ngẩng lên lườm yêu: “Mày cố ý đúng không…”
“Ừ, tao cố ý…” Ngọc Thiện ôm chặt eo cô, gật đầu đồng tình…
“Mày… đồ lưu manh, thả tao ra… Tao… chỉ muốn khen mày biểu hiện vừa nãy, đừng nghĩ bậy nhé…” Quỳnh Như cảm giác miệng mình cũng ngốc đi…
Ngọc Thiện ôm thân hình yểu điệu, vuốt ve lưng cô, mê mẩn, mắt ánh đỏ, nói: “Vậy khen thêm lần nữa được không?”
Ngọc Thiện đột nhiên cả gan, làm Quỳnh Như thấy yếu ớt, tay chống ngực nó, né hơi thở nóng bỏng, thở hổn hển: “Ư… mày được voi đòi tiên…”
“Vì vừa nãy tao chưa cảm nhận kỹ…” Ngọc Thiện thở gấp, vuốt ve lưng cô…
“Xì… tay mày đàng hoàng chút, hừ, người ta chỉ muốn hôn má mày, mày chiếm tiện nghi mà chưa tính sổ đấy…”
“Lát tính luôn…” Ngọc Thiện nói, hôn lên môi hồng của cô…
“Không được… ư…” Quỳnh Như mở to mắt, thẹn thùng nhìn nó…
Bốn mắt giao nhau, hơi thở quấn quýt như thuốc kích tình, càng lúc càng gấp…
Ngọc Thiện hít sâu, từ từ thè lưỡi, chạm vào răng cô…
“Không… ư…” Quỳnh Như quên mất, lưỡi nó đã chạm răng, cô mở miệng nói, tạo cơ hội cho nó xâm nhập…
Mềm, thơm, ngọt ngào, đầu óc Ngọc Thiện trống rỗng…
Đây là cảm giác hôn sao?
Lưỡi nó xâm nhập miệng Quỳnh Như, cuốn lấy lưỡi cô đang né tránh, như uống rượu lâu năm, điên cuồng mút, nuốt nước bọt thơm tho…
“Ư… ư…” Quỳnh Như bị hành động mạnh bạo làm ngạt thở, đập lưng nó liên tục…
Nhận ra cô khó chịu, Ngọc Thiện chậm lại, nhưng không rời môi cô…
Quỳnh Như hé mắt, thấy nó cười mãn nguyện, lườm cháy mắt, đẩy nhẹ ngực nó, ra hiệu thả ra…
Nhưng lần đầu hôn, nó đâu chịu buông, đúng tuổi mê mẩn, Ngọc Thiện nhắm mắt, giả vờ không thấy ánh mắt và hành động của cô, trêu lưỡi cô…
“Ư… ư…” Quỳnh Như vùng một lúc, thấy không thoát được, bất lực lườm, nhắm mắt lại…
“Chụt… chụt… chụt…”
“Sùm sụp… ực…”
“Ư…”
Dần dần, cả hai quên hết xung quanh, mê mải hôn sâu. Tay Quỳnh Như đặt lên vai nó, cả hai đều lần đầu hôn, lưỡi vụng về quấn nhau, răng thường va chạm. Mỗi lần răng chạm, cả hai mở mắt nhìn nhau, rồi nhắm lại, tiếp tục khám phá bí ẩn của nụ hôn…
“Tao đi vệ sinh, mấy người nói chuyện đi…” Phương Uyên thấy hai người đi hơn mười phút chưa về, nghi hoặc, hơi căng thẳng không thừa nhận, nói với hai thằng bạn đang hào hứng nói game, rồi vội đi…
Phương Uyên theo hướng hai người đi, chậm rãi tìm…
“Chụt chụt chụt…”
“Hừ ư… hà hà…”
Ở góc khuất, Phương Uyên áp sát tường, dù chưa trải qua, nhưng nhận ra ngay họ đang hôn, lòng chua xót, không biết vì sao. Ngọc Thiện đâu phải bạn trai cô, nhưng cơ thể phản ứng kỳ lạ…
Biết không nên, nhưng cô không kìm được, lén nhìn ra, thấy hai người ôm chặt…
Cả hai nhắm mắt, Ngọc Thiện đứng thẳng, Quỳnh Như kiễng chân, ôm vai nó, môi răng quấn quýt, làm Phương Uyên chân mềm nhũn, mắt ánh vẻ vừa ngưỡng mộ vừa khao khát…
Lâu sau, hai người tách môi…
“Ực…”
“Hà… hà… mày… đồ biến thái, uống nước bọt người ta…”
“Biến thái thì biến thái, tao còn muốn uống, ngọt lắm…” Ngọc Thiện lại hôn môi Quỳnh Như…
“Chụt chụt chụt…”
“Hừ ư, ư…”
“Hà… mày hút lưỡi người ta tê hết…”
“Vậy anh nhẹ thôi…”
“Chụt chụt chụt… ư…”
“Mày ngốc quá, răng cứ đụng tao…”
“Tao lần đầu mà…”
“Hừ… ai biết có phải không, người ta mới lần đầu…”
“Dối là cún con…”
“Pfft… cún con Ngọc Thiện… hì hì…”
“Ư… thôi mà, lưỡi tao tê thật…”
“Lần cuối, chụt chụt chụt…”
“Ư, ghét, đừng để nước bọt vào miệng người ta…”
“Có sao đâu, tao uống của mày rồi…”
“Tao không muốn! Ư ư… chẳng phải nói lần cuối à?”
“Giờ mới là lần cuối…”
Phương Uyên dựa góc tường, mặt đỏ, che miệng, nén tiếng thở gấp, hai chân dài run rẩy như muốn ngã, dồn sức vịn tường, chậm rãi rời đi…
“A-I, Phương Uyên, thấy hai đứa nó đâu không? Đi gần nửa tiếng rồi…” Tấn Kiệt thấy Phương Uyên về, hỏi…
“Không, không thấy…” Phương Uyên nhớ cảnh vừa nãy, lại đỏ mặt…
“Sao mặt mày đỏ thế?” Tấn Kiệt nghi hoặc…
“Chắc… đi vội quá…” Phương Uyên đang nói…
Ngọc Thiện và Quỳnh Như từ bên cạnh đi ra…
“Đệt, hai người hôn hít lâu vãi…” Tấn Kiệt thấy cả hai, hét lên…
Ngọc Thiện cười mãn nguyện, không để ý Tấn Kiệt, Quỳnh Như mặt còn đỏ, lườm Tấn Kiệt, đi ngang Ngọc Thiện véo mạnh eo nó, rồi kéo Phương Uyên chạy mất…
Ngọc Thiện xoa eo, mặt thỏa mãn…
“Đệt, Văn Tấn, nhìn cái mặt xuân tình nhộn nhạo kìa, nói không có gì ai tin?” Tấn Kiệt nói, va Văn Tấn, không ngờ mình to xác, làm Văn Tấn không kịp phòng ngã ngồi bệt…
“Đệt, thằng mập, chết với tao…”
“Haha, mày nhỏ con, đấu với ông mập sao nổi…”
…
Buổi chiều học, Ngọc Thiện cứ nhớ môi hồng và lưỡi mềm của Quỳnh Như, thất thần mấy lần, bị thầy cô phát hiện, gọi tên phê bình, trong đó có cô Lan Hương…
Nó ngượng đỏ mặt, nghĩ không lạ mẹ cấm yêu ở cấp ba…
Tiết cuối, nó nhận tin Telegram từ Quỳnh Như…
{Hôm nay còn tới nhà cô Lan Hương học thêm không?} Sau khi hôn hít, cả hai trò chuyện, nhắc tới học thêm, Quỳnh Như đã hơi ghen, Ngọc Thiện thấy buồn cười, không để tâm, không ngờ giờ cô nhắn…
Cảm giác yêu đầu làm Ngọc Thiện lòng đầy ắp, tim thỉnh thoảng rung lên, nhìn tin, cười trộm, nhắn lại: {Ừ, học hai tiếng…} {Cô Lan Hương xinh thế, không được nhìn lung tung nhé…} Ngọc Thiện không ngờ Quỳnh Như ghen thế, định tuyên bố chủ quyền à? Không nhắn lại, cứ nhìn lưng cô…
Quỳnh Như đợi mãi không thấy hồi âm, quay lại, thấy nó nhìn mình chằm chằm, còn nháy mắt, lòng như nai chạy, đập thình thịch, lườm yêu, giơ nắm đấm cảnh cáo…
Tương tác của cả hai thu hút Phương Uyên, cô quay nhìn Ngọc Thiện, thấy mắt nó chỉ có Quỳnh Như, lòng chùn xuống, nhớ lời cô bạn trưa nay, mình giữ kẽ quá sao?
Buổi học chiều kết thúc, Ngọc Thiện và Quỳnh Như lén nhìn nhau, như có ăn ý, chậm rãi thu dọn sách…
“Quỳnh Như, hôm nay sao chậm thế? Tớ không đợi đâu…” Phương Uyên thấy bạn chậm chạp, nghi hoặc…
“Ờ, cậu đi trước đi, tớ… tìm cái này…” Quỳnh Như cúi đầu giả vờ tìm…
Phương Uyên nghi hoặc nhìn cô, vô tình liếc thấy Ngọc Thiện bình thường chạy nhanh nhất giờ cũng chậm chạp ngồi yên, đỏ mặt, nhổ nước bọt, đeo cặp đi ra…
Ngọc Thiện cũng đuổi hai thằng bạn, lát sau, lớp chỉ còn hai người ngồi trước sau…
Ngọc Thiện lòng nóng lên, đứng dậy, đi tới, đứng sau cô…
Quỳnh Như nghe tiếng bước chân, khẽ run, mặt đỏ, từ từ, tiếng bước dừng sau lưng, sự e thẹn khiến cô đeo cặp đứng dậy, cúi đầu nói nhỏ: “Em đi đây…”
Ngọc Thiện ôm eo cô, mắt nóng bỏng nhìn: “Đợi chút, anh muốn khen em…”
“Khen? Khen gì?” Quỳnh Như mở to mắt quyến rũ, nghi hoặc nhìn nó…
“Khen em học nghiêm túc!” Ngọc Thiện cười đểu, kề trán cô…
“Xì… cần anh khen…”
Ngọc Thiện ôm mặt Quỳnh Như, hôn mạnh môi cô, lúc cô ngạc nhiên hé miệng, lưỡi lập tức luồn vào, cuốn lấy lưỡi cô trêu đùa…
“Chụt chụt chụt…”
Lâu sau, môi rời, một sợi chỉ bạc trong suốt nối môi hai người…
Quỳnh Như cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Khen xong chưa? Em đi đây…”
“Chưa, khen một lần chưa đủ…”
“Hừ ư…”
“Chụt chụt chụt…”
“Ư, cái gì, cấn em khó chịu…” Quỳnh Như đẩy nhẹ nó, cúi xuống, thấy chỗ háng nó nhô cao, “A…” kêu lên, đẩy mạnh nó, che mặt đỏ chạy mất…
Ngọc Thiện nhìn cô chạy, cười đứng tại chỗ, liếm môi…
“Đệt!” Nhớ lại một lúc, nó chợt nhớ phải đi học thêm, vội lấy cặp, chạy dài…
Đẩy xe tới cổng, thấy cô Lan Hương đợi, nó cười ngượng…
Cô Lan Hương liếc, đạp xe đi…
Ngọc Thiện vội đuổi theo…
Trong phòng khách, ly nước để trên bàn, cả hai ngồi cạnh nhau…
“Hôm nay sao thế, học mà tâm trí đâu đâu?” Cô Lan Hương trừng mắt hỏi…
Ngọc Thiện không thể nói vì yêu, cười ngượng: “Chắc tối ngủ không ngon…”
“Sắp thi rồi, đừng nghĩ thi cuối kỳ không quan trọng!”
“Dạ, em biết rồi…”
“Hôm nay cô giảng…”
“Dạ…”
Nhưng vài phút, “Hà… hà…” Ngọc Thiện thở gấp, mắt không kìm được liếc ngực cô, nó tự véo đùi, lòng đầy nghi hoặc. Hôm nay với Quỳnh Như không thế, sao với cô Lan Hương lại không kiểm soát được?
Cô Lan Hương bất lực đặt bút, lườm: “Cô thật không biết em nghĩ gì cả ngày…”
Ngọc Thiện xấu hổ cúi đầu, không nói…
Cô Lan Hương thở dài, nắm tay nó, nhẹ giọng: “Không được nghĩ bậy, còn vài ngày là thi!”
Ngọc Thiện ngẩng phắt đầu, như trẻ con được đồ chơi, cười vui, gật mạnh…
Cô Lan Hương vừa bực vừa buồn cười, lườm, giả vờ giật tay, làm nũng: “Nói, có phải giả bộ không?”
Ngọc Thiện kéo tay cô đặt lên đùi, ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay mịn, cười lắc đầu…
Hành động làm cô Lan Hương đỏ mặt, khẽ cào mu tay nó, mắng: “Không được động bậy…”
Ngọc Thiện như không nghe, tiếp tục xoa nhẹ…
Cô Lan Hương nhớ cảnh tối qua nó đợi thang máy, lòng rung động, tay mất sức, mắt liếc thấy háng nó nhô cao, hoảng loạn quay nhìn sách, che giấu: “Học tiếp!”
Cả hai học, nhưng đều thiếu tập trung. Ngọc Thiện để ý mặt cô đỏ hồng, hơi thở gấp, hít sâu, cả gan kéo tay cô từ từ tới háng mình…
“Câu này năm nay dễ ra thi…” Cô Lan Hương nói mà không tập trung, nhận ra hành động của nó, lòng hoảng, ngón tay chỉ sách co lại…
Cô không dám quay đầu, cảm giác tay mình gần háng nó, cố dừng lại, không để nó tiếp tục, cào mạnh tay nó cảnh cáo…
Ngọc Thiện ngẩn ra, thất vọng, nhưng phát hiện làm nó vui ngay: cô giật tay nhẹ, nhưng không rút ra, vẫn để nó nắm…
Nhận ra điều này, Ngọc Thiện lòng nóng rực, cả gan kéo tay cô tới gần…
Cô Lan Hương không ngờ đã cảnh cáo mà nó còn dám, hoang mang, trong lúc ngẩn ra…
“A…”
Tiếng rên run rẩy của Ngọc Thiện làm cô giật mình, nhận ra tay mình bị nó đặt lên cục u dữ tợn ở háng…
Cô Lan Hương đỏ mặt, giật tay mạnh, nhưng nó nắm chặt, không những không rút được, còn bị nó kéo sục con cặc vài cái…
“Hà… hà…” Phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của cả hai…
“Bạch…” Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào, đóng sầm cửa…
Không khí lập tức mập mờ…
Cô Lan Hương tay trái chống bàn, đầu ngón tay trắng bệch, đỡ cơ thể mềm nhũn…
Cả hai sát nhau…
Ngọc Thiện ngửi mùi hương cô, mắt đỏ rực, thở gấp, đặt bút tay phải, đổi tay trái nắm tay cô, kéo sục con cặc qua lớp quần, tay trái chậm rãi trườn lên eo thon…
“Hừ ư…” Eo nhạy cảm bị ôm, cô Lan Hương run mạnh, kêu yêu kiều, mềm nhũn tựa vào lòng nó…
Tiếng kêu đốt cháy dục vọng Ngọc Thiện, tay phải kéo nhanh dây lưng, nhấc mông, tụt quần, con cặc to lớn đập “bạch” vào bụng, vang tiếng trầm…
“A…” Cô Lan Hương nghe tiếng, nhìn sang, lại thấy con cặc dữ tợn, kêu khẽ, vội quay đi…
Ngọc Thiện vội kéo tay cô nắm con cặc, sục mạnh…
“A…” Ngọc Thiện run nhẹ, thở dài sướng tận hồn…
Cô Lan Hương vô lực nằm trong lòng nó, nghiêng đầu thở hổn hển…
Cảm giác tay mềm làm mắt nó đỏ hơn, tay trái xoa mạnh eo và bụng phẳng cô, không thỏa mãn, từ từ trườn lên trên…
“Không được… thế này…” Ngọc Thiện thở dài thất vọng, khi tay gần chạm ngực khủng của cô, bị cô nắm lại…
Cô Lan Hương bị hơi thở đàn ông của nó làm đỏ mặt, cơ thể vô lực, nghe tiếng thở thất vọng, mặt thoáng dịu dàng, nhẹ bóp tay nó, đặt lại eo mình, cắn môi, do dự, tay phải nắm con cặc chủ động sục hai cái…
