Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót

Chương 12



Đầu tiên là hai chân run rẩy, vòng eo tê dại, mềm yếu suy nhược. Sau đó lại thuận theo bản năng của giống đực khi giao phối, dùng sức mạnh chiếm lãnh địa bàn, gân cổ nổi lên, bế người lên đè vào bức tường leo đầy hoa tường vi, dùng gậy thịt thô cứng kinh người cọ vào người cô qua lớp quần đùi dơ dáy.

Diệp Tịch Nhan hô lên một tiếng.

Biết rõ đó là thứ gì mà vẫn còn bị dọa cho nhảy dựng.

Đây là quái vật à, sao mà lớn thế được chứ?

Đúng là thứ đồ chơi trâu bò đầu thai mà.

Anh đè nặng lên người cô hôn đến chết đi sống lại, tra tấn đôi môi non mềm thành quả mật đào sung huyết. Hôn đủ môi rồi anh dừng lại thở hổn hển, sau đó lại hôn lên mặt, lên cổ. Gặm cắn, liếm mút, hàm răng hận sao không mọc trên người cô luôn cho rồi.

Đôi bàn tay thô ráp nắm lấy đôi kiều đồn, xoa nắn, nặn bóp như đang nổi điên.

Đau quá, sướng quá.

Dưới đèn đường mờ nhạt, Diệp Tịch Nhan rướn cao cần cổ thở dài. Đôi mày chau lại, hai mắt nheo nheo, hơi thở nóng rát quay cuồng thành đám sương mù trong đêm tháng tư. Cô đã biết cách khống chế được phản ứng của cơ thể từ lâu, để phòng ngừa cầm thú chơi quá thô bạo sẽ phá hư chính mình. Nhưng sau khi trọng sinh, lần đầu tiên gần gũi với đàn ông, cô vẫn bị Hứa Vong Xuyên chơi tới mất khống chế.

Dưới làn váy nhung dài, bàn tay thô ráp to lớn đang chu du khắp nơi.

Dường như anh biết phải chơi ở đâu nhưng lại không dám động vào đó thật. Động tác ve vuốt lặp đi lặp lại ở bắp đùi trong, mãi tới khi dâm dịch của cô gái thấm ướt quần lót nhỏ tí tách lên tay, anh mới ngẩn người rút ra.

“Diệp Tịch Nhan, sao em lại tiểu lên tay anh?

Cô cắn môi đẩy anh ra.

Mặt đỏ như gấc: “Lưu manh!”

Cơ thể Hứa Vong Xuyên cứng đờ, ngón tay nhẹ vân vê, lôi ra chỉ bác dính nhớp dâm mĩ, lúc này anh mới ngơ ngác nói: “Thì ra không phải nước tiểu à.”

Đây là ái dịch của con gái khi làm tình sao?

Nhưng rõ ràng là anh không chạm vào tiểu huyệt của cô mà. Nhiều nước thật đấy, chân Diệp Tịch Nhan cũng ướt hết cả rồi. Thật muốn cắm gậy thịt vào đâm chọc, làm cô khóc lóc tiểu lên người anh quá.

Muốn quá đi thôi.

Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?

Rõ ràng anh có bạn gái rồi, sao lại còn mất khống chế….

Hứa Vong Xuyên xuất thần nhìn chằm chằm người trong ngực, hầu kết trượt lên trượt xuống.

Đêm nay tựa như một giấc mộng phù hoa.

Hoa khôi đã từng chẳng thèm bố thí cho anh một ánh mắt nay lại chủ động ôm anh, hôn anh, còn ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, dâng cái miệng nhỏ nhắn, mặc cho anh muốn sờ đâu thì sờ.

“Diệp Tịch Nhan, rốt cuộc là em muốn gì?”

Anh không hiểu nổi.

Có vẻ như cô cũng không thích gì anh… Nhưng lại dùng hết khả năng quyến rũ anh phạm sai lầm.

“Hiểu Thi là cô gái tốt, anh không thể phụ lòng cô ấy được.”

“Cô gái tốt? Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, Hứa Vong Xuyên, để anh chia tay với cô ta khó thế cơ à?”

Sau khi hít sâu hai hơi, Diệp Tịch Nhan đứng thẳng người, lau đi chất lỏng lóng lánh trên đùi, sau đó cô làm một việc thực đĩ thõa.

Cởi quần lót màu hồng đào đã ướt đẫm nước xuống, nhét vào túi quần nam sinh.

Cô gạt rơi cánh hoa tường vi màu vàng nhạt trên tường qua một bên, ngẩng cao cằm kiêu hãnh nói: “Anh sờ bẩn rồi, cầm về giặt sạch đi rồi trả lại, nếu không em sẽ mách với Trương Hiểu Thi đó.”

Diệp Tịch Nhan kéo chiếc áo thun nam rộng thùng thình trên người, lại liếc anh một cái rồi mới đóng cửa đi vào. Hứa Vong Xuyên ngồi xổm trước nhà họ Diệp, đứng tới mãi hơn nửa đêm mới đi.

Anh đi lên nhặt hai trăm tệ rơi trên đất lên, gấp thành hình máy bay, ném vào trong vườn hoa.

“Đúng là một tên khó chơi…” Diệp Tịch Nhan tắm rửa xong, điều chỉnh màn hình camera theo dõi trước cửa, nhìn một hồi rồi cười rộ lên. Cười xong rồi lại làm mặt mèo, cắt video Hứa Vong Xuyên đè cô lên tường hôn môi đầy thô bạo, gửi cho Trương Hiểu Thi.

Cô chính là đứa nói lời không giữ lời, thích giở trò đấy.

Làm xong hết thảy Diệp Tịch Nhan kê gối ngủ ngon.

Chỉ chờ thứ hai tới trường học, xem kịch vui.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...