Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Hằng Tâm

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

“Diệp Phong, chúng ta mau rời khỏi đây. Ở đây chẳng những chẳng kiếm chác được gì mà còn là nơi đại hung, mạch tượng phong thủy bên ngoài đúng là gạt...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Hằng Tâm

Trạng thái: Hoàn thành

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp Truyện xuyên không Truyện dâm hiệp Bạn bè

Danh sách chương (240)

Chương 121: Độc Kế,ma Tộc Dư Nghiệt,đông Bắc Cầu Viên Chương 122: Lưu Manh Dữ Giáo Hoàng Chương 123: Cự Long Nhận Tử,đột Nhiên Đáo Lai Đích Tam Cổ Thế Lực Chương 124: Lưu Manh Hầu Tử,oa Nang Giáo Hoàng,ma Thú Vương Giả Chương 125: Long Vương Dữ Lưu Manh Liên Minh,thánh Ma Thị Xá? Chương 126: Quang Ám Đồng Thể,cổ Quái Cự Long Chương 127: Cung Đình Dâm Lạc, Thê Mỹ Thục Nữ Ý Ngoại Th Chương 128: Ác Xúc, Các Hoài Quỷ Thai Đích Giao Dịch Chương 129: Võ Thuật Học Viện, Cầu Trợ Đặc Sứ Chương 130: Tòng Kim Dĩ Hậu, Nghịch Ngã Giả Tử! Chương 131: Khô Lâu Thành Viên, Tam Quốc Cử Động, Khuyến Thu Chương 132: Oanh Tạc Hoàng Cung, Cự Bức Kỵ Sĩ, Siêu Cấp Cường Giả Chương 133: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu, Nhất Định Hủy Diệt Chương 134: Dương Uy Đại Lục, Mở Rộng Biên Chế, Nghỉ Dưỡng Chương 135: Thần Quang,dâm Đãng Nam Nữ,nhất Ngược Nhất Gian Chương 136: Vì Tranh Thần Khí, Cường Giả Tụ Tập Chương 137: Địa Để Lăng Mộ、liệt Diễm Sáo Trang Dữ Hỏa Diễm Viên Vương Chương 138: Chánh Khí Cảm Ứng,đại Quy Bổn Đế Quốc Chương 139: Dâm Đãng Đích Lưu Manh,thánh Kiếm Dữ Thánh Chương 140: Nhất Viên Chiến Quần Cường,hỗn Loạn Đại Đồ Sát Chương 141: Hỗn Loạn Chiến Huốn , Sát, Sát, Sát Chương 142: Quy Giả Hiêu Trương Đăng Tràng Tư Lược Đoàn Kinh Địch Chương 143: Lưu Manh Đại Hoạch Toàn Thắng, Chúng Cường Úc Muộn Cậ Chương 144: Chưng Khí Chiến Hạm,phù Không Dâm Thiên Sử Chương 145: Hổ Kình Chiến Sĩ, Mỹ Nhân Ngư Công Chúa Chương 146: Hiệp Trì Công Chúa,thừa Long Ngự Nữ Đích Sắc Lan Chương 147: Sắc Lang Suýt Thành Thái Giám, Ma Tộc Quang L Chương 148: Chủ Suất Tụ Tập, Các Hoài Tâm Tư Chương 149: Súc Sanh Dữ Tiện Hóa,giả Công Dữ Chân Công Chương 150: Hầu Tử Miểu Cự Long,ngoan Cường Đích Ma Tộc Chương 151: Lưu Manh Kinh Ma Tộc,hoàn Mĩ Đích Chiến Tích Chương 152: Ám Hắc Đại Ma Vương, Dâm Đãng Tiểu Tiếu Thoại Chương 153: Hắc Ám Hàng Lâm, Quang Minh Quyến Luyến Chương 154: Giáo Hoàng Thật Lực, La Kiệt Thảm Tử Chương 155: Giáo Hoàng Bại, Sáo Trang Hiện, Kinh Đại Lục, Hà Chương 156: Lưu Manh Vs Ma Vương Chương 157: Đại Tiểu Lưu Manh, Kích Bại Ma Vương Chương 158: Kinh Biến, Ma Thối, Vô Thị Thần Tượng Trình Dâm Uy Chương 159: Chư Quốc Chiến Loạn, Mất Mưu, Đẳng Khán Hảo Hí Chương 160: Vô Tình Hoàng Tử, Âm Hiểm Chủ Giáo, Giảo Ho Chương 161: Chủ Giáo Hoàng Tử Vi Giáo Đình, Tiêu Sá Chương 162: Huyền Băng, Đại Địa Hiển Thần Quang Chương 163: Đại Hốt Du, Pháo Chế Nữ Vương Chương 164: Ma Giới, Thần Giới, Long Ưng Kỵ Sĩ Chương 165: Quang Minh Liệt Diễm Tề Đăng Tràng, Phu Thê Liên Thủ Chương 166: Thánh Kiếm Ma Kiếm, Tru Cửu Đầu Chương 167: Phong Thu Khánh Chúc, Ngập Ngập Khả Nguy Đích Dực Nh& Chương 168: Tạp Tư Đặc Lộ, Độc Kế Đa Đoan Chương 169: Sái Lưu Manh Đích Gian Trá Công Tước Chương 170: Dẫn Mỹ Nữ Thánh Khiết Tới Chốn Phong Nguyệt Chương 171: Liên Minh Bạch Hồ Mỹ Nhân, Thưởng Tễ Xích Lõa Th Chương 172: Chiến Huống Nguy Cơ, Lưu Manh Giá Đóa Chương 173: Đả Kiếp Liên Quân, Âm Hiểm Độc Kế Chương 174: Liên Hoàn, Phản Kích, Điên Cuồng, Chém Giết Chương 175: Vị Tri Truyện Tống Quyển Trục, Kinh Biến Cùng Thắng Lợi Chương 176: Vị Tri Địa Cảnh, Thần Khí Thất Linh Chương 177: Thế Giới Tối Nguy Hiểm, Tối Phục Tạp Đích Sanh Linh Tụ Tập Địa Chương 178: Thảo Chi Dị Năng, Hắc Hùng Dị Năng Chương 179: Lưu Manh Kiếm Tru Hắc Hùng, Hảo Tiếu Dữ Mỹ Đào Ly Chương 180: Cổ Quái Tổ Hợp, Thất Sắc Linh Châu

Chương 1: Độc Kế,ma Tộc Dư Nghiệt,đông Bắc Cầu Viên


“Diệp Phong, chúng ta mau rời khỏi đây. Ở đây chẳng những chẳng kiếm chác được gì mà còn là nơi đại hung, mạch tượng phong thủy bên ngoài đúng là gạt người.”

Cổ mộ thạch thất tĩnh lặng tối đen, Phong Thủy Bán Điếu Tử Giang Minh dùng ánh sáng đèn pin quan sát bố trí xung quanh và những điêu khắc trên vách tường. Miệng liên tục thúc giục Diệp Phong rời đi.

Hai bên hành lang thạch thất đều có những tượng điêu khắc lính gác, thân cao gần bằng người thường, dung mạo không giống nhau, điêu khắc sống động như thật.

Diệp Phong ngậm thuốc lá, đang cân nhắc xem làm sao mang số tượng binh sĩ nặng nề này ra ngoài. Nghe Giang Minh nói rõ ràng hơi sửng sốt, liền hỏi lại: “Phong Thủy Bảo Địa thế nào lại biến thành Đại Hung Chi Địa? Cửa đá phía trước lại có thể không có chút vật bồi táng sao?”

“Loại Phong Thủy này ta nhất thời không thể nói cho ngươi hiểu rõ được, tóm lại cái mộ này rất quỷ dị. Theo quy mô của nó mà xét, vật bồi táng nhất định không ít, nhưng đến bây giờ ngay cả một cơ quan chúng ta cũng không phát hiện ra. Ta thấy không lôi thôi dài dòng nữa, tốt nhất là mau rời khỏi đây!” Giang Minh đáp lại, thân hình mập ú vì nóng vội mà hơi run lên.

Diệp Phong nghe bảo chắc chắn có vật bồi táng, mỉm cười yên tâm, chỉ vào thanh trường kiếm màu đen dài bốn xích sau lưng, cười hắc hắc nói : “Không có cơ quan là tốt còn yêu ma quỷ quái đều là truyền thuyết, không có thât. Vả lại dù là có thật đi nữa, ta cũng có thể tiêu diệt bọn chúng, chúng ta vất vả cực nhọc băng qua rừng rú nguyên thủy trong dãy Đại Hưng An để tìm mộ cổ không phải là vì những vật bồi táng sao? Đừng nghĩ đến yêu ma quỷ quái, nghĩ đến từ nay về sau phát tài phát lộc, ở nhà sang, ngủ với người đẹp, ngồi ôtô đúng là cuộc đời sung sướng.”

“Mặc dù yêu ma quỷ quái chỉ là truyền thuyết, nhưng có lẽ chúng ta cẩn thận vẫn hơn. Nằm trong khu rừng nguyên thủy này còn có hai tòa mộ cổ, chúng ta đổi một đi.” So với tài phú, Giang Minh có lẽ coi trọng mạng sống hơn, hắn tin rằng phong thủy bí thuật tổ tiên truyền lại không hề sai, nếu không bọn hắn đã chẳng tìm thấy được cổ mộ.

“Gan lớn làm được việc lớn, gan nhỏ làm tiểu quỷ. Ngươi không thể giống loại gan bé đó chứ? Hơn nữa không phải hai ngôi mộ đó ngươi thấy không lớn bằng cái này sao? Muốn trộm thì trộm cái lớn, làm một lần là hòa vốn, trở về hưởng thụ nhân sinh, ta không thể cữ làm kẻ đào trộm mộ mãi được. Đi nhanh lên, vào thêm một gian thạch thất nữa xem thử.”

Diệp Phong tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn, không đợi Giang Minh mở miệng nói, lại tiến bước về phía thạch môn đằng trước. Mặt cười gian trá, trong lòng khẳng định tên tiểu quỷ nhát gan Giang Minh không dám tự ý ly khai, chỉ có thể cùng vào với hắn. Đối với yêu ma quỷ quái từ trước tới giờ hắn vốn chẳng tin.

Giang Minh hiện giờ có cảm giác muốn khóc, thấm trách bản thân sao lại cùng tên vô lại không sợ trời không sợ đất này đi đào trộm mộ. Vậy chẳng phải mang cái mạng nhỏ này ra làm trò cười sao?

Bất quá cảm khái vẫn hoàn cảm khái, hắn có lẽ nên nhanh chân theo sau Diệp Phong. Bởi vì muốn rời khỏi cổ mộ, hắn phải vượt qua một hành lang âm u tối đen như mực, tự hắn rời đi thì hắn không đủ dũng cảm.

Diệp Phong là sinh viên năm 3 đại học kinh tế. Gia tộc nhiều đời truyền lại một bộ kiếm thuật cổ. Từ sáu tuổi hắn đã bị gia gia hắn bắt buộc học kiếm thuật, thổ nạp luyện khí.

Thời cổ, mỗi đời Diệp gia đều là kiếm khách nổi danh. Bất quá hiện giờ khoa học kĩ thuật hiện đại, kiếm thuật không còn phong quang như trước, người nhà họ Diệp làm việc đều rất thấp kém. Đến thế hệ gia gia Diệp Phong, kinh doanh một tiệm ăn, một nhà năm miệng ăn đã có thể coi là chấp nhận được.

Nhưng Diệp Phong từ nhỏ được hun đúc trong thời đại kim tiền, đối với điều kiện sinh hoạt của gia đình rất bất mãn. Hiện giờ hắn đang học đại học, gia đình mỗi tháng đều cho tiền sinh hoạt phí, chỉ đủ chi phí thường nhật, căn bản không dư dả đồng nào.

Vào thời đại này, không có vẻ ngoài cao to đẹp trai, lại không có tiền bạc, mấy cô em xinh đẹp làm sao nguyện ý theo hắn đây? Trước mắt còn không tìm được một bạn gái, nỗi khổ “nam nhân trong trắng” của Diệp Phong, thực sự rất cảm khái.

Mỗi lần nhìn thấy mấy tên đẹp trai hay giàu có cặp kè với các cô em xinh đẹp, tiểu tử này lại thấy khó chịu và hơi ganh ghét. Nếu không phải ngại gia gia hắn cảnh cáo không được tùy tiện gây khó dễ cho người khác, hắn chắc chắn vì tâm tính ganh tỵ này mà kiếm mấy tên đẹp mã hay giàu có không vừa mắt mà tống tiễn chúng vào bệnh viện.

Lại nói, mấy ngày trước tên tiểu bàn tử Giang Minh này, ở trong trường tự khoe khả năng phong thủy của mình lợi hại thế này thế kia, chỗ nào có cổ mộ đều có thể tìm ra, cuối cùng đã thu hút không ít sự chú ý của đám nữ sinh.

Diệp Phong thân là bạn cùng lớp với Giang Minh, hiểu rõ tên tiểu bàn tử này định hấp dẫn sự chú ý của đám nữ sinh. Nhưng khi nghe được hai chữ “cổ mộ” hắn liền nghĩ đến vật bồi táng đi kèm trong mộ.

Bởi vậy tên tiểu tử xấu xa này liền nói với Giang Minh, bán vật bồi táng đi sẽ có vốn cưa cẩm đàn bà, đề nghị Giang Minh cùng hắn đi tìm cổ mộ để đào trộm vật bồi táng.

Thói đời bây giờ, ngoại trừ nội tâm hoặc sinh lý có vấn đề, có rất ít nam nhân không háo sắc. Giang Minh là loại sắc lang hạ cấp có gan thèm mà không có gan tán, vả lại điều kiện gia đình cũng không phải tốt lắm. Nghe Diệp Phong nói tốt đẹp giàu sang gì đó, tên tiểu tử này lập tức động lòng mà đồng ý tham gia.

Lúc đó, theo đề nghị của Giang Minh, hai tên bại loại nhân thời gian được nghỉ, đi tới nguyên thủy sâm lâm ở đông bắc dãy Đại An Hưng, ở vùng đất xa xôi không người, thăm dò tới lui thì phát hiện được ba ngôi mộ cổ. Nơi đang ở hiện giờ chính là ngôi mộ cổ lớn nhất.

“Diệp Phong, lúc ở ngoài cổ mộ, ta thấy ngươi dùng kiếm đối phó với gấu sói thật lợi hại, có điều ngươi khẳng định kiếm thuật có thể đối phó với yêu ma quỷ quái chứ? Sao ta thấy ngươi một chút cũng không sợ ma quỷ vậy?” Đến trước cửa đá, Diệp Phong chuẩn bị đẩy cánh cửa ra, Giang Minh gấp gáp thăm dò.

Ài, tên gan nhỏ đúng là gan nhỏ thật, trên đời này có ma quỷ cái gì chứ? Diệp Phong lắc đầu bất lực, nhưng vẫn quay đầu lại nói với Giang Minh : “Yên tâm, ta tuyệt đối nắm chắc. Còn như ngươi hỏi ta vì sao không sợ quỷ quái, hắc hắc, kỳ thực ta cũng sợ một loại quỷ!”

“Quỷ gì?”

“Quỷ nghèo”

“...” Giang Minh hoàn toàn bị Diệp Phong bỡn cợt đến nỗi không thốt lên lời, tự động lùi lại vài bước, nhắc nhở hắn đẩy cửa cẩn thận cơ quan.

“Rẹet cạch...”

Cùng âm thanh vang lên, cửa đá cao hai mét bị đẩy ra, không thấy xuất hiện bất kỳ cơ quan nào, phía sau cửa đá là một gian thạch thất tối tăm. Khi hai người bọn Diệp Phong chiếu đèn quan sát, ánh mắt liền lộ vẻ giật mình, sau đó là tham lam và sung sướng điên người!

Diện tích thạch thất không lớn, đại khái khoảng 50 mét vuông, mặt đất bị phủ kín với các loại kim ngân châu báu, lấp lánh trong ánh đèn pin mê hoặc lòng người.

Bất quá so với kim ngân châu báu, nổi bật nhất trong thạch thất có lẽ là chiếc quan tài bạch ngọc nằm ở chính giữa, khiến người nhìn vào cảm thấy không ổn, trong không gian thạch thất đen kịt, có vẻ rất quỷ dị. Phía sau quan tài có một bệ thờ, trên mặt có một quyển sách bìa sắt màu đen.

“Ực!” Giang Minh nuốt nước miếng : “Diệp Phong, chúng ta phát rồi, chúng ta phát tài rồi, số kim ngân châu báu này mang ra ngoài, chúng ta xài ba đời cũng không hết.”

“Gan lớn làm được việc lớn, gan nhỏ làm tiểu quỷ. Bây giờ tiểu tử ngươi biết câu nói đó không sai rồi chứ?” Diệp Phong cao hứng cười ha ha, bước vào thạch thất đặt cây bối đao xuống, tay vơ vét châu báu vào túi, không quay đầu đáp lại tiếng gọi của Giang Minh : “Đừng đứng đần người ra đó, chúng ta trước hết lấy một ít ra ngoài. Không thể tưởng tượng lại có nhiều như vậy, đúng là may thấy con mẹ nó!”

Việc này căn bản không cần hắn nhắc, Giang Minh cũng đã theo hắn tiến vào, vừa nghe hắn nói, tay không vẫn không ngừng vơ vét châu báu, miệng cười nói : “Sai quá, ngu quá, biết thế này lẽ ra mang bao lớn hơn”

“Ta thấy tên tiểu tử ngươi mất bò mới lo làm chuồng. Lúc mới tiền vào mộ, ta nghe hình như ngươi nói muốn theo quy củ cái gì đó, mới rồi còn giảng đạo đức , còn không muốn lấy hết hả?” Diệp Phong cười mỉa Giang Minh.

“Đạo đức? Ta với ngươi phải nói rằng : Đạo đức là cái thứ gì? Bao nhiêu tiền một kg?” Bắt đầu vơ vét tài bảo mà không gặp nguy hiểm gì, Giang Minh liền quẳng đạo đức lên chín tầng trời.

“Tiểu tử ngươi học nhanh thật!” Diệp Phong buồn cười nói, đút bối đao vào vỏ, quan sát chiếc quan tài và quyển sách trên bệ thờ, hiếu kỳ bỏ bối đao xuống rồi bước tới.

Quyển sách dài chừng 15 cm, có hình vuông. Trên bìa sách có khắc họa một con rồng phương Đông đang giương nanh múa vuốt.

“Uy uy, tiểu bàn tử, đến đây xem sách gì đây!” Diệp Phong nghi hoặc cầm quyển sách lên, lật trang sách, mở miệng hỏi Giang Minh.

Giang Minh đang làm đầy túi châu báu nghe thấy vậy liền buông bối đao tiến lại, vừa mở miệng muốn nói, quyển sách đột nhiên tỏa ra một cỗ hắc khí, nhanh chóng lan tỏa xung quanh, vây hắn và Diệp Phong vào trong.

Diệp Phong kinh hãi thát sắc, liền muốn ném cuốn sách đi, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, miệng mũi không thể hít thở, chân mềm oặt, toàn thân ngã sập xuống đất.

Còn Giang Minh đã đi sớm hơn hắn một bước, hai mắt trợn ngược nằm trên mặt đất, không còn thở nữa.

Diệp Phong ngã xuống nhìn thấy Giang Minh đã chết, trong đầu thoáng qua một tia hối hận, liền đó thì nhắm mắt đoạn khí.

Vừa lúc đó, phía trên thiết bì thư trong tay hắn đột nhiên xuốn hiện một lỗ đen đường kính nửa mét, phát ra một hấp lực mạnh mẽ quỷ dị, hút quyển sách vào đó, rồi tiêu thất vô tung.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...