Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Lấy Chồng Quyền Thế

Ngư Ca

Lấy Chồng Quyền Thế

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Bạn đang đọc Lấy Chồng Quyền Thế – Chương 1: Máu hồng nở rộ Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Ngư Ca

Trạng thái: Hoàn thành

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp Vợ chồng Ngôn tình Truyện sex nhẹ nhàng

Danh sách chương (1000)

Chương 421: Biến Thái Tự Yêu Mình Quá độ Chương 422: Càng Nhìn Càng Ngứa Mắt Chương 423: Chiêu Trò Lạt Mềm Buộc Chặt Chương 424: Nguy Hiểm Cận Kề Chương 425: Đánh Anh Cần Có Lý Do Sao? Chương 426: Dạ Xoa Cái To Gan Quá! Chương 427: Thiển Thiển, Có Thể Ra Ngoài Không? Chương 428: Một đêm Hẹn Hò Chương 429: Ai Bảo Anh Nghe Lén Tôi Nói Chuyện? Chương 430: Lạc Vào Cảnh Giới Kỳ Lạ Chương 431: Nhập Vai Chương 432: Đóng Máy Chương 433: Đóng Máy (2) Chương 434: Có Quỷ Mới Tin Chương 435: Tôi Dẫn Cô đi Thuê Phòng Chương 436: Cảm ơn Anh Ta đã ưu ái Chương 437: Cảm Thấy động Lòng Chương 438: Lương Tri Của Anh Bị Chó ăn Rồi Sao? Chương 439: Tiểu Cao Tử, Là Cậu Sao? Chương 440: Người Chết Có Thể Thấy Rõ Chân Tướng Hơn Lúc Còn Sống Chương 441: Trước Tiên Anh ấy Là Quân Nhân Chương 442: Tôi Không Tin Anh ấy đã Chết Chương 443: Tai Họa Ngập đầu Chương 444: Hoàn Thành Di Nguyện Của Nó Chương 445: Đuổi Khỏi Thành để Chương 446: Mang Thai Chương 447: Bẩm Sinh đã Vậy Rồi, Chị ước Ao Cũng Không được đâu Chương 448: Vậy Sao Chú ấy Lại Chết? Chương 449: Thiên Vị Con Hoang Chương 450: Gì Mà Con Hoang? Chương 451: Cả Nhà đoàn Tụ Chỉ Là Giấc Mơ Chương 452: Di Vật Mất Tích Chương 453: Bà Nhìn Con Gái Tốt Mà Bà Dạy Dỗ Kìa Chương 454: Anh Tốt Như Vậy, Bảo Em Làm Sao Quên được Chương 455: Không Chồng Thì Có Thể Tìm Chương 456: Buổi Xem Mắt Trá Hình Chương 457: Buổi Xem Mắt Trá Hình Chương 458: Chẳng Lẽ Chú Thích Mẹ Cháu? Chương 459: Cưới Một được Hai Chương 460: Cho Tôi Một Cơ Hội được Không? Chương 461: Tôi Chưa Bao Giờ Yêu Cầu Chương 462: Đến Trong Giấc Mộng Chương 463: Họ đã Trở Lại? Chương 464: Tại Sao Không đến Tìm Cô? Chương 465: Sao Có Thể Phá Hoại Hạnh Phúc Của Cô Chứ? Chương 466: Anh Ta Chưa Từng đến Tìm Tớ Chương 467: Tự Lấy đá đè Chân Mình Chương 468: Thuốc Của ông Nội Bị đánh Tráo Chương 469: Anh Bớt Tính Kế Tôi Là Tôi Cảm ơn Anh Rồi Chương 470: Một Mình Tớ Không Chống đỡ Nổi Chương 471: Bị Cho Vào Sổ đen Chương 472: Biệt Thự Họ Lâm đổi Chủ Chương 473: Bọn Họ Hẹn Hò Thật Sao? Chương 474: Cả Nhà Cậu Mất Cân Bằng Nội Tiết Chương 475: Nói Dối Trẻ Con Mà Là Tốt Sao? Chương 476: Chú Tiểu Mã Chương 477: Tình địch Nguy Hiểm Chương 478: Tôi Không Còn Là Tôi Của Trước Kia Nữa Chương 479: Đâm Vào Tim Cô Chương 480: Anh Làm Xong Hết Tất Cả

Chương 1: Biến Thái Tự Yêu Mình Quá độ


Bạn đang đọc Lấy Chồng Quyền Thế – Chương 1: Máu hồng nở rộ

Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng.

Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di.

Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi.

Là bác ruột của cô đấy.

Nhẽ ra cô nên để phòng họ.

Cô hận.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động.

Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài.

Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng.

Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn tạp, mùi rượu, mùi nước hoa, mùi thuốc lá, cả mùi của gã đàn ông kia… Mùi vị khiến người ta buồn nôn.

Toàn thân nhức mỏi rã rời, nhất là giữa hai chân, khẽ cử động là đau rát như xé thịt.

Gã đàn ông vẫn ngủ say, đưa lưng về phía cô. Ánh sáng yếu ớt làm cô chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ. Hơi thở của gã trầm ổn, nghe kĩ mới thấy.Lão già dơ dáy, đợi cậu Thiển tôi nghỉ ngơi lấy sức, nhất định sẽ khiến ông hối hận.

Lâm Thiển khẽ khàng vén chăn, chậm rãi trượt xuống giường, nhặt đống quần áo dưới đất, run rẩy mặc vào. Bất chấp bộ quần áo đã rách, cô phải nhân cơ hội chạy trốn trước khi gã tỉnh lại.

Đúng vậy, chạy trốn!

Thật không ngờ, khi cô vừa mới đứng lên tính chạy ra cửa thì đùi phải mềm nhũn, cả người qụy xuống.

“Bịch” một tiếng, tay cô và phải thứ gì đó, là chiếc thắt lưng kim loại trên lưng quần của gã rơi xuống đất.

Gã đàn ông bị đánh thức, chống hai tay dậy.

Lâm Thiển luống cuống, tay phải cầm thắt lưng, tay trái ôm quần, đập mạnh vào gáy của gã.

“A…” Gã rên rỉ, nằm lăn xuống đất.

Lâm Thiển không suy nghĩ nhiều, vứt chiếc quần, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Nhất định phải trốn!

Sắc trời sáng rõ, Lý Bất Ngôn nhân chuồng phòng ông chủ nhưng không ai trả lời. Cậu ta đành quét thẻ đi thẳng vào.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Lý Bất Ngôn hoảng hốt: “Thủ trưởng, thủ trưởng, anh sao vậy?”

“Ui…” Lông mày Cố Thành Kiêu cau chặt, cả đêm say rượu, vừa mê man vừa đau nhức, đầu như bị thứ gì đó đập trúng.Lý Bất Ngôn đường đường là một người đàn ông cao lớn mà sợ sắp phát khóc: “Thủ trưởng, may mà anh không sao. Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Đêm qua thủ trưởng uống rượu, lúc cậu ta tiễn đến cửa phòng, thủ trưởng vẫn tỉnh táo, bảo cậu ta về sớm nghỉ ngơi. Biết vậy, cậu đã đưa thủ trưởng vào nhà, đảm bảo an toàn mới rời đi.

Lý Bất Ngôn đỡ Cố Thành Kiêu ngồi xuống. Cố Thành Kiêu nhìn vết máu trên gối, cảm giác bến tại cũng có, sờ ra phía sau thì thấy đau nhức.

Nhìn lại chiếc quần của mình trên tay Lý Bất Ngôn, mặt anh lập tức đen sì, ai lấy quần quất lên đầu anh vậy?

Lý Bất Ngôn cẩn thận quan sát dây lưng, viên đá quý Hắc Diệu cũng dính máu. Cậu ta không thể tưởng tượng nổi: “Không thể nào, là anh tự đánh mình à?”

Cổ Thành Kiêu lườm anh ta: “Tôi không ngốc!”. Anh lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, trên tấm vải trắng nhuộm một vết đỏ thẫm, quả nhiên!

Đoán có kẻ tấn công, Lý Bất Ngôn vội nói: “Thủ trưởng, tôi sẽ lập tức liên lạc với bệnh viện và cảnh sát”

Tại bệnh viện, trong phòng VIP, Cố Thành Kiêu chỉnh trang đứng lặng trước cửa sổ. Vóc dáng cao lớn ưu nhã thẳng tắp, mày rậm mắt sáng, nét mặt bình thản trầm ổn, mi tâm chuyên chú và đường hoàng. Chiều cao gần 1m90, thân hình cao quý phi phàm, đủ để nhìn bao quát cả đám đông.

Anh nhớ rõ chuyện tối qua, chút rượu ấy không làm anh say mất lý trí. Lúc anh cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, bỗng phát hiện một thiếu niên áo trắng nằm trên giường. Ánh trăng sáng chiểu rõ người thiếu niên, một gương mặt thanh tú chết người.

Cổ Thành Kiêu lập tức nổi giận, giường của anh con mẹ nó không ai được phép đụng vào, huống hồ là một thiếu niên lạ. Vì không gần gũi người đẹp, rất nhiều người tung tin anh ở quân đội lâu ngày nên thích đàn ông. Lúc đó, anh đã hơi hoảng, thậm chí nghi ngờ mình thật sự có vấn đề.

Anh túm chặt cổ áo tên nhóc kia, định dùng hành động thực tế chứng minh mình không thích đàn ông.

Nhưng… mềm quá!

Anh chết sững như bị điện giật.Ở khoảng cách gần, anh thấy rõ không phải thiếu niên, mà là thiếu nữ, một thiếu nữ với mùi thơm tươi mát, xúc cảm tuyệt vời khiến người ta mơ màng.

Không biết do rượu hay do muốn chứng minh giới tính của mình, lửa giận trong lòng anh thoáng biến thành dục vọng, buông lỏng cảnh giác, từng bước nhích lại gần cô bé.

Nghĩ tới đây, Cố Thành Kiêu nhíu mày. Gương mặt điềm tĩnh càng thêm giận dữ, sự kiềm chế của mình sao kém vậy?

Lúc làm nhiệm vụ, không phải không có phụ nữ, chân dài, loli đều đủ cả nhưng anh chỉ chơi bời một chút rồi dừng lại. Nhưng riêng cô nàng tomboy đêm qua, dù là cơ thể trẻ trung hay tư thế nửa chống cự nửa nghênh đón đều phù hợp khẩu vị của anh.

Tiếng bước chân vội vàng cắt đứt suy nghĩ của Cố Thành Kiêu, Lý Bất Ngôn vui vẻ cầm bản báo cáo, nói: “Thủ trưởng, gáy của anh chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, cơ thể cũng không có tổn thương khác”

Cố Thành Kiêu lạnh lùng: “Do cậu lo lắng, tôi đã bảo không sao?

Lý Bất Ngôn thấp thỏm: “Thủ trưởng, chuyện của anh là chuyện lớn, sao có thể chậm trễ? May mà kiểm tra kĩ, nếu không không biết trong máu của anh còn có thành phần Liễu Diệp Xuân”

“Liễu Diệp Xuân?”

“Vâng, đó là một loại thuốc… kích thích”

“Lắm lời, đương nhiên tôi biết!” Mắt Cố Thành Kiêu tối sầm đi, rốt cuộc là ai đã giở trò? Anh hỏi: “Cậu điều tra được chưa?”

Lý Bất Ngôn: “Đã tra được, kết quả DNA và tài liệu cá nhân của cô ấy đều ở đây”

Cố Thành Kiêu nhận tài liệu đọc qua, cặp mắt sắc bén đột nhiên nheo lại: “Cậu chắc chắn là cô ấy?”

“Chắc chắn”

Thủ trưởng à, có phải cô ấy hay không ngại không biết sao?!


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...