Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Lấy Chồng Quyền Thế

Ngư Ca

Lấy Chồng Quyền Thế

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Bạn đang đọc Lấy Chồng Quyền Thế – Chương 1: Máu hồng nở rộ Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Ngư Ca

Trạng thái: Hoàn thành

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp Vợ chồng Ngôn tình Truyện sex nhẹ nhàng

Danh sách chương (1000)

Chương 241: Anh Dự định Cưới Chị ấy Sao? Chương 242: Sau Này đừng Liên Lạc Nữa Chương 243: Hình Tượng Sụp đổ Chương 244: Có Nó Thì Không Có Con, Có Con Thì Không Có Nó Chương 245: Bà Mẹ Chồng Thích Kiếm Chuyện Chương 246: Lỗ Tai Cũng Muốn Mang Thai Chương 247: Xem Anh Trừng Trị Em Thế Nào! Chương 248: Không Có Quan Hệ Máu Mủ Thì Sao? Chương 249: Hoa Thiên Minh Này Tuyệt đối Có Vấn đề Chương 250: Ổ Vàng ổ Bạc Cũng Không Bằng ổ Chó Của Mình Chương 251: Yêu đương Cũng Chẳng Dễ Dàng Chương 252: Gặp được Hoa đào Trong đời Chương 253: Đàn ông Ghen Chương 254: Đừng Thách Thức Giới Hạn Cuối Cùng Của Chú Chương 255: Không Ai Có Thể Thay Thế Lâm Thiển Chương 256: Kỹ Nữ Tâm Cơ Rất Thủ đoạn Chương 257: Cùng Ngắm Mưa Sao Băng Chương 258: Làm Tốt Lắm, Vợ Lính! Chương 259: Có Quan Hệ Gì Mà Không Muốn Cho Người Khác Biết? Chương 260: Sức Chiến đấu Của Dung Tử Khâm Chương 261: Trong Mắt Tôi Tất Cả đàn ông Khác đều Là Cặn Bã Chương 262: Cháu Không Có Sĩ Diện Sao Thím Hai? Chương 263: Bà Chờ Thằng Chất Trai Ra đời Chương 264: Tắt đèn Thì Ai Chẳng Giống Nhau Chương 265: Lâm Thị Trở Tại Thành Thắng Chương 266: Tống đình Uy Chịu đòn Nhận Tội Chương 267: Quan Trọng Là Dáng Vẻ Xinh đẹp Chương 268: Không Ngờ Anh Ta Lại Yêu Lâm Du Chương 269: Em Bằng Lòng Gả Cho Anh Không? Chương 270: Thì Ra Con Ruột Và Con Nuôi Sẽ Có Sự Khác Biệt Chương 271: Thủ đoạn Rửa Tiền Chương 272: Em Không Biết Anh Là Lang Vương Sao? Chương 273: Làm Chuyện đàng Hoàng Chương 274: Anh Không Làm Em Thỏa Mãn à? Chương 275: Người đẹp, Tối Nay Có Hẹn Ai Chưa? Chương 276: Đàn ông Lên Cơn Ghen Chương 277: Anh Muốn Chương 278: Anh đẹp Trai Anh Có Quyền Chương 279: Bước Ngoặt Chương 280: Muốn Chết Thì Cùng Chết Chương 281: Phạm Dương Mộc Xuất Hiện Chương 282: Giết Người Diệt Khẩu Chương 283: Kẻ Thù Diệt Thân Chương 284: Không Ngừng Nhắc đến Chuyện Sinh Con Chương 285: Ba Cậu Bé Là Anh Hùng Chương 286: Gả Cho Người đàn ông Không Cho ăn Cơm Chương 287: Chị ấy Là Chị Họ Của Anh Chương 288: Đàn ông đẹp Trai Hơn Chồng Em Vẫn Chưa Ra đời Chương 289: Phụ Nữ Nào Cũng Giống Nhau Chương 290: Chỉ Muốn Làm Anh Ngày Càng Yêu Em Hơn Chương 291: Phải Sĩ Diện Khi Gặp Lại Chương 292: Em đừng Lộn Xộn Chương 293: Em Là Con Bé Vong ấn Phủ Nghĩa Chương 294: Buộc Vào Thắt Lưng Mang đi Cùng Chương 295: Thả Dây Dài, Câu Cá Lớn Chương 296: Không Thể Cãi Lại Chương 297: Muốn đền Mạng Chương 298: Phim Truyền Hình Cũng Chưa Dám Làm Như Thế Chương 299: Phiên Bản Giới Hạn Toàn Cầu Chương 300: Phòng Cháy, Phòng Trộm, Phòng Bạn Th N

Chương 1: Anh Dự định Cưới Chị ấy Sao?


Bạn đang đọc Lấy Chồng Quyền Thế – Chương 1: Máu hồng nở rộ

Khi gã đàn ông đó áp xuống, Lâm Thiển có cảm giác nhưng tay chân không còn sức lực để phản kháng.

Cơn đau tê tái khiến cô sống không bằng chết. Sự trong sạch gìn giữ suốt 20 năm đã bị lão già ghê tởm cướp di.

Ông bác vì tiền đã bán cổ cho một lão già hom hem 50 tuổi.

Là bác ruột của cô đấy.

Nhẽ ra cô nên để phòng họ.

Cô hận.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thiển dần có ý thức, mở mắt ra. Bên ngoài trời đã sáng, cô nhúc nhích ngón tay, đã có thể cử động.

Lâm Thiển chống cơ thể tàn tạ ngồi dậy, mái tóc ngắn gọn gàng giờ rũ rượi che mắt. Cô vô thức vén tóc trên trán, khẽ ngửa đầu, lộ ra khuôn cằm thon gọn hơi vểnh ra bao quanh đường cong hàm dưới mềm mại, gương mặt trắng nõn hài hòa tự nhiên. Tóc ngắn ngang tai, cần cổ đẹp đẽ, dưới ánh sáng mỏng manh, đẹp như một thiếu niên, à không, như một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài.

Lâm Thiển lấy chăn quấn kín ngực mình, dưới lớp chăn mỏng là cơ thể mịn màng.

Trong căn phòng u ám, đôi mắt bồ đào sáng ngời của cô đảo một vòng. Nơi đây tràn ngập mùi hỗn tạp, mùi rượu, mùi nước hoa, mùi thuốc lá, cả mùi của gã đàn ông kia… Mùi vị khiến người ta buồn nôn.

Toàn thân nhức mỏi rã rời, nhất là giữa hai chân, khẽ cử động là đau rát như xé thịt.

Gã đàn ông vẫn ngủ say, đưa lưng về phía cô. Ánh sáng yếu ớt làm cô chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ. Hơi thở của gã trầm ổn, nghe kĩ mới thấy.Lão già dơ dáy, đợi cậu Thiển tôi nghỉ ngơi lấy sức, nhất định sẽ khiến ông hối hận.

Lâm Thiển khẽ khàng vén chăn, chậm rãi trượt xuống giường, nhặt đống quần áo dưới đất, run rẩy mặc vào. Bất chấp bộ quần áo đã rách, cô phải nhân cơ hội chạy trốn trước khi gã tỉnh lại.

Đúng vậy, chạy trốn!

Thật không ngờ, khi cô vừa mới đứng lên tính chạy ra cửa thì đùi phải mềm nhũn, cả người qụy xuống.

“Bịch” một tiếng, tay cô và phải thứ gì đó, là chiếc thắt lưng kim loại trên lưng quần của gã rơi xuống đất.

Gã đàn ông bị đánh thức, chống hai tay dậy.

Lâm Thiển luống cuống, tay phải cầm thắt lưng, tay trái ôm quần, đập mạnh vào gáy của gã.

“A…” Gã rên rỉ, nằm lăn xuống đất.

Lâm Thiển không suy nghĩ nhiều, vứt chiếc quần, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Nhất định phải trốn!

Sắc trời sáng rõ, Lý Bất Ngôn nhân chuồng phòng ông chủ nhưng không ai trả lời. Cậu ta đành quét thẻ đi thẳng vào.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Lý Bất Ngôn hoảng hốt: “Thủ trưởng, thủ trưởng, anh sao vậy?”

“Ui…” Lông mày Cố Thành Kiêu cau chặt, cả đêm say rượu, vừa mê man vừa đau nhức, đầu như bị thứ gì đó đập trúng.Lý Bất Ngôn đường đường là một người đàn ông cao lớn mà sợ sắp phát khóc: “Thủ trưởng, may mà anh không sao. Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Đêm qua thủ trưởng uống rượu, lúc cậu ta tiễn đến cửa phòng, thủ trưởng vẫn tỉnh táo, bảo cậu ta về sớm nghỉ ngơi. Biết vậy, cậu đã đưa thủ trưởng vào nhà, đảm bảo an toàn mới rời đi.

Lý Bất Ngôn đỡ Cố Thành Kiêu ngồi xuống. Cố Thành Kiêu nhìn vết máu trên gối, cảm giác bến tại cũng có, sờ ra phía sau thì thấy đau nhức.

Nhìn lại chiếc quần của mình trên tay Lý Bất Ngôn, mặt anh lập tức đen sì, ai lấy quần quất lên đầu anh vậy?

Lý Bất Ngôn cẩn thận quan sát dây lưng, viên đá quý Hắc Diệu cũng dính máu. Cậu ta không thể tưởng tượng nổi: “Không thể nào, là anh tự đánh mình à?”

Cổ Thành Kiêu lườm anh ta: “Tôi không ngốc!”. Anh lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, trên tấm vải trắng nhuộm một vết đỏ thẫm, quả nhiên!

Đoán có kẻ tấn công, Lý Bất Ngôn vội nói: “Thủ trưởng, tôi sẽ lập tức liên lạc với bệnh viện và cảnh sát”

Tại bệnh viện, trong phòng VIP, Cố Thành Kiêu chỉnh trang đứng lặng trước cửa sổ. Vóc dáng cao lớn ưu nhã thẳng tắp, mày rậm mắt sáng, nét mặt bình thản trầm ổn, mi tâm chuyên chú và đường hoàng. Chiều cao gần 1m90, thân hình cao quý phi phàm, đủ để nhìn bao quát cả đám đông.

Anh nhớ rõ chuyện tối qua, chút rượu ấy không làm anh say mất lý trí. Lúc anh cởi quần áo chuẩn bị đi tắm, bỗng phát hiện một thiếu niên áo trắng nằm trên giường. Ánh trăng sáng chiểu rõ người thiếu niên, một gương mặt thanh tú chết người.

Cổ Thành Kiêu lập tức nổi giận, giường của anh con mẹ nó không ai được phép đụng vào, huống hồ là một thiếu niên lạ. Vì không gần gũi người đẹp, rất nhiều người tung tin anh ở quân đội lâu ngày nên thích đàn ông. Lúc đó, anh đã hơi hoảng, thậm chí nghi ngờ mình thật sự có vấn đề.

Anh túm chặt cổ áo tên nhóc kia, định dùng hành động thực tế chứng minh mình không thích đàn ông.

Nhưng… mềm quá!

Anh chết sững như bị điện giật.Ở khoảng cách gần, anh thấy rõ không phải thiếu niên, mà là thiếu nữ, một thiếu nữ với mùi thơm tươi mát, xúc cảm tuyệt vời khiến người ta mơ màng.

Không biết do rượu hay do muốn chứng minh giới tính của mình, lửa giận trong lòng anh thoáng biến thành dục vọng, buông lỏng cảnh giác, từng bước nhích lại gần cô bé.

Nghĩ tới đây, Cố Thành Kiêu nhíu mày. Gương mặt điềm tĩnh càng thêm giận dữ, sự kiềm chế của mình sao kém vậy?

Lúc làm nhiệm vụ, không phải không có phụ nữ, chân dài, loli đều đủ cả nhưng anh chỉ chơi bời một chút rồi dừng lại. Nhưng riêng cô nàng tomboy đêm qua, dù là cơ thể trẻ trung hay tư thế nửa chống cự nửa nghênh đón đều phù hợp khẩu vị của anh.

Tiếng bước chân vội vàng cắt đứt suy nghĩ của Cố Thành Kiêu, Lý Bất Ngôn vui vẻ cầm bản báo cáo, nói: “Thủ trưởng, gáy của anh chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, cơ thể cũng không có tổn thương khác”

Cố Thành Kiêu lạnh lùng: “Do cậu lo lắng, tôi đã bảo không sao?

Lý Bất Ngôn thấp thỏm: “Thủ trưởng, chuyện của anh là chuyện lớn, sao có thể chậm trễ? May mà kiểm tra kĩ, nếu không không biết trong máu của anh còn có thành phần Liễu Diệp Xuân”

“Liễu Diệp Xuân?”

“Vâng, đó là một loại thuốc… kích thích”

“Lắm lời, đương nhiên tôi biết!” Mắt Cố Thành Kiêu tối sầm đi, rốt cuộc là ai đã giở trò? Anh hỏi: “Cậu điều tra được chưa?”

Lý Bất Ngôn: “Đã tra được, kết quả DNA và tài liệu cá nhân của cô ấy đều ở đây”

Cố Thành Kiêu nhận tài liệu đọc qua, cặp mắt sắc bén đột nhiên nheo lại: “Cậu chắc chắn là cô ấy?”

“Chắc chắn”

Thủ trưởng à, có phải cô ấy hay không ngại không biết sao?!


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...