Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
Thành ngồi trong văn phòng, cả buổi chiều lòng dạ rối bời, không tập trung làm việc được. Đầu óc anh cứ luẩn quẩn nghĩ về chuyện tối nay Ngọc Anh một mình đi mừng sinh nhật ba chồng. Anh tự hỏi không biết hai người họ sẽ làm gì, nói chuyện gì với nhau.
Khó khăn lắm mới đến giờ tan làm, Thành định nhắn tin hỏi Ngọc Anh đã gặp ba chưa, nhưng lại thôi. Anh không muốn làm phiền thế giới riêng của hai người họ tối nay, sợ Ngọc Anh giận lại không đi nữa thì phiền. Thay vào đó, anh gọi điện cho mẹ vợ là bà Diễm, nói không cần đón bé Bông, anh sẽ đón con thẳng từ nhà trẻ về nhà ngoại.
Bà Diễm đang nấu ăn trong bếp, nghe vậy thì vui vẻ đồng ý. Thành lái xe đến nhà trẻ đón bé Bông rồi đưa con về nhà bà Diễm.
Cửa mở, bà Diễm mặc chiếc đầm dài ôm sát người màu xám nhạt, tôn lên vóc dáng cao ráo với những đường cong gợi cảm, đặc biệt là vòng một đầy đặn dường như còn nảy nở hơn cả Ngọc Anh. Bà niềm nở chào đón Thành. Bé Bông thấy bà ngoại liền lao vào lòng bà. Thành nhìn dáng người của mẹ vợ không khác Ngọc Anh là mấy, bất giác lại nghĩ đến cảnh vợ mình đang ở cùng ba chồng trong một khách sạn nào đó.
“Thành, con vào nhà đi chứ, đứng ngây ra đó làm gì?” Bà Diễm thấy Thành đứng tần ngần ngoài cửa liền giục.
Thành bước vào nhà, hỏi thăm sức khỏe ba vợ. Ông Hùng vẫn nằm trong phòng, sức khỏe có vẻ yếu đi. Thành vào thăm ông một lát rồi ra ngoài. Bà Diễm bận rộn trong bếp, còn bé Bông chơi trong phòng khách.
Thành vào phòng ba vợ, đỡ ông ngồi dậy. Ông Hùng hỏi thăm Ngọc Anh sao không đến. Thành lại nói dối là Ngọc Anh bận việc công ty, trong lòng lại nghĩ đến chuyện vợ đang “bận” mừng sinh nhật ba chồng với mối quan hệ không bình thường của họ. Nhìn ba vợ nằm trên giường, rồi nghĩ đến cảnh vợ mình đang ở bên ba chồng, lòng Thành rối bời, không biết nên thương cảm cho ba vợ hay ghen tị với ba mình.
Ông Hùng tỏ vẻ không vui khi nghe Ngọc Anh không đến, còn trách móc con gái không quan tâm. Thành lại phải lựa lời an ủi, nói đỡ cho vợ. Ông Hùng lại quay sang trách ba của Thành sao lâu rồi không đến thăm ông. Thành thầm nghĩ ba vợ dạo này sao đổi tính, hay cằn nhằn, có lẽ do nằm bệnh lâu ngày nên sinh cáu kỉnh.
Đúng lúc đó, bà Diễm bưng cơm vào cho ông Hùng. Bà nói Thành ra ăn cơm trước. Thành thấy ba vợ đã có cơm ăn liền yên tâm theo mẹ vợ ra phòng ăn. Trên bàn bày toàn những món Thành thích, anh vui vẻ khen mẹ vợ nấu ăn ngon hơn cả Ngọc Anh. Bà Diễm nghe vậy thì cười vui, nói rằng Ngọc Anh nấu ăn cũng là do bà dạy. Thành lại nịnh thêm, khen bà Diễm “gừng càng già càng cay”, ý nói kỹ thuật nấu ăn, nhưng cũng không quên khen bà trẻ đẹp. Bà Diễm nghe khen thì mặt thoáng đỏ, có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại vui.
Thành hỏi thăm chuyện chăm sóc ông Hùng, tỏ ý ái ngại vì bà Diễm vất vả. Bà Diễm thở dài, nói ông Hùng ngày càng yếu, lại còn cố chấp không chịu đi bệnh viện. Bà than phiền ông Hùng dạo này tính tình càng lúc càng khó chịu, hay cáu gắt. Thành tỏ vẻ thông cảm với nỗi khổ của mẹ vợ.
Thấy không khí có vẻ trùng xuống, bà Diễm chủ động lái sang chuyện khác. Thành chợt nảy ra ý định tối nay ngủ lại nhà mẹ vợ để tiện chăm sóc ông Hùng, cũng là cái cớ để không phải về nhà đối mặt với sự trống vắng và những suy nghĩ về Ngọc Anh và ba mình. Anh ngỏ lời với bà Diễm.
Bà Diễm nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng khi nghe lý do Thành muốn ở lại để chăm sóc ba vợ thì bà thở phào nhẹ nhõm và đồng ý. Bà còn định gọi điện báo cho Ngọc Anh, nhưng Thành vội ngăn lại, nói lát nữa sẽ tự nhắn tin cho vợ, vì anh biết giờ này Ngọc Anh đang “bận”.
Ăn cơm xong, bà Diễm dọn dẹp, còn Thành ra phòng khách chơi với bé Bông. Bà Diễm nói tối nay Thành cứ ngủ ở phòng cũ của Ngọc Anh, rồi bà đi chuẩn bị chăn nệm.
Thành đang chơi với con gái thì đột nhiên buồn tiểu. Anh dặn con chơi một mình rồi đi về phía nhà vệ sinh cuối hành lang. Đến cửa, anh cứ thế đẩy cửa bước vào…
“Á…” Tiếng hét thất thanh của bà Diễm vang lên từ bên trong.
“Á…” Thành cũng hét lên kinh hãi! Anh sững sờ nhìn thấy bà Diễm đang đứng tắm trong nhà vệ sinh, hoàn toàn khoả thân, lại còn quay mặt về phía anh. Bị bất ngờ, bà hét lên một tiếng, quên cả che đi những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể, mặt mày hoảng hốt nhìn Thành.
Thành như chết đứng, mắt dán chặt vào cơ thể trần trụi trắng nõn của mẹ vợ, đầu óc trống rỗng!
“Mau đóng cửa lại cho tôi…” Bà Diễm là người hoàn hồn trước, thấy Thành đứng ngây người ở cửa, cả gương mặt thanh tú lập tức đỏ bừng, bà vội dùng hai tay che ngực và vùng tam giác phía dưới bụng, quát lên!
Thành lúc này mới bừng tỉnh, hồn bay phách lạc, trong đầu chỉ còn hai chữ “Xong rồi, xong rồi!”. Anh vội vàng đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại! Đứng chết trân ngoài cửa không biết phải làm sao, không ngờ mẹ vợ lại đang tắm trong đó? Phen này xong thật rồi!
Thành toàn thân tê dại quay về phòng khách, cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế sofa. Lòng thầm nghĩ sao lại gặp phải chuyện khó xử thế này, lát nữa mẹ vợ ra ngoài, biết đối mặt với bà thế nào đây? Chẳng phải sẽ xấu hổ chết đi được sao?
Lại nghĩ không biết bà Diễm có giận không? Lúc này chắc bà vừa giận vừa xấu hổ lắm, ra khỏi nhà vệ sinh có mắng mình không?
Lòng Thành càng lúc càng căng thẳng và sợ hãi, có chút đứng ngồi không yên! Nhưng lại nghĩ bà Diễm cũng thật là, tắm trong nhà vệ sinh sao không khoá trái cửa lại chứ?
Trong đầu Thành lại bất giác hiện lên hình ảnh cơ thể trắng nõn mịn màng của mẹ vợ. Trời ạ, mẹ vợ đã ngoài năm mươi rồi, mà vóc dáng không hề thay đổi, vẫn đầy đặn quyến rũ. Đặc biệt là làn da bà, trắng hơn tuyết, mịn như ngọc. Hai bầu vú trắng nõn của bà còn đầy đặn, nở nang hơn cả Ngọc Anh. Nhất là vùng tam giác dưới bụng bà, đám lông mu rậm rạp đen nhánh còn um tùm hơn cả của Ngọc Anh. Trời ạ, Thành nghĩ thôi đã thấy mặt nóng ran tim đập, vì anh thích nhất là phụ nữ có lông mu rậm rạp, đám lông mu rậm rạp ở vùng tam giác của mẹ vợ đúng là gu của anh!
Nghĩ tới nghĩ lui, “cái đó” trong quần Thành lại tự dưng dựng đứng lên. Trời ạ, sao mình lại có phản ứng như vậy với mẹ vợ chứ? Mình đang xúc phạm mẹ vợ sao, mình còn là người không vậy? Bà ấy là mẹ vợ mình mà? Nghĩ đến đây, Thành đưa tay tát mạnh vào mặt mình một cái, mới tỉnh táo lại được. Nhưng tiếp theo lại là sự hoảng sợ và bất an, cả trái tim đập loạn xạ, trong đầu chỉ nghĩ: làm sao đối mặt với mẹ vợ đây?
Đang lúc lòng dạ không yên, Thành nghe thấy tiếng động trong hành lang, biết là bà Diễm đã tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh. Lập tức anh căng thẳng đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Mẹ vợ có giận không? Có mắng mình không? Có nghĩ mình vừa rồi cố ý không? Xong rồi, hình tượng tốt đẹp mình gây dựng trước mặt mẹ vợ bấy lâu nay coi như tan thành mây khói!
Cả trái tim Thành như thắt lại, nghe tiếng dép bà Diễm đi về phía phòng khách, anh căng thẳng đến nín thở, nào dám ngẩng đầu nhìn bà, chỉ biết cúi gằm mặt, như đứa trẻ phạm lỗi lớn chờ người lớn mắng!
Nhưng chỉ nghe tiếng bước chân bà Diễm đi thẳng về phía ban công trước phòng khách. Thành theo bản năng ngẩng đầu liếc trộm bóng lưng bà đang đi về phía ban công. Chỉ thấy bà Diễm mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay ngắn quần bằng lụa màu xanh nhạt mỏng manh. Nhìn từ phía sau, vóc dáng bà yêu kiều cao ráo, lồi lõm quyến rũ, không thua gì Ngọc Anh, bởi vì trên người bà toát ra một vẻ đẹp đằm thắm mà Ngọc Anh không có được! Mà đôi cánh tay ngọc lộ ra khỏi bộ đồ ngủ ngắn tay tròn trịa trắng nõn như ngó sen, đôi chân dài lộ ra khi mặc quần đùi thon thả đều đặn, trắng mịn mượt mà, trên đôi đùi trắng nõn tròn trịa đầy đặn không có một chút tì vết nào, còn đôi bắp chân thẳng tắp trắng nõn mịn màng. Bà Diễm thường mặc đồ khá kín đáo, Thành bình thường rất khó thấy bà mặc quần đùi, nếu không phải tối nay ngủ lại nhà mẹ vợ, anh tuyệt đối không có cơ hội nhìn thấy bà mặc đồ ngủ ngắn, mà còn được chiêm ngưỡng đôi chân dài trắng nõn mịn màng quyến rũ lộ ra của bà.
Hai tay bà Diễm bưng một cái thau, Thành biết trong thau là quần áo lót và quần áo ngoài bà vừa thay ra khi tắm, chuẩn bị ra ban công giặt! Nhưng anh có chút thắc mắc, sao mẹ vợ không trách mắng mình? Mà lại bưng thau đi thẳng ra ban công vậy?
