Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
Anh vừa căng thẳng nhìn chằm chằm vào camera giám sát xem, vừa dỏng tai lên nghe Ngọc Anh rốt cuộc sẽ nói gì với ông Lương.
“Ba ơi… Sức khỏe ba rất cường tráng. Lần này hài lòng chưa ạ?” Ngọc Anh có lẽ là do quá xấu hổ phải không. Cho nên liền quay lưng về phía ông Lương nói ra. Mặt Ngọc Anh đang hướng về phía camera bên này. Anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt trên mặt cô. Thấy cô nghe lời ông Lương nói xong, mặt liền ngày càng đỏ hơn. Rồi cắn môi dưới xong, liền xấu hổ nói ra!
“Ngọc… Ngọc Anh ơi, con nói thật sao ạ? Sức khỏe ba còn rất cường tráng sao ạ?” Ông Lương nghe vậy gương mặt lập tức liền lóe lên một tia vui mừng. Rồi rất kích động lại hỏi Ngọc Anh.
“Lừa ba làm gì chứ? Ba mỗi lần đều như vậy… như vậy…” Ngọc Anh nghe vậy nói đến cuối cùng lại đỏ mặt. Ngại ngùng không nói ra miệng được!
“Ngọc… Ngọc Anh ơi, con nói đi ạ!” Ông Lương nghe vậy lập tức liền vô cùng tha thiết muốn Ngọc Anh nói ra! Anh nghe lời Ngọc Anh nói, tâm trạng cũng giống như ông Lương vậy. Cũng vô cùng tha thiết muốn để Ngọc Anh nói ra.
“Ba… ba mỗi lần đều lợi hại như vậy. Ái da, không nói nữa. Ba ơi, ba tự mình trong lòng rõ ràng mà!” Ngọc Anh nói xong liền xấu hổ đi về phía cửa phòng bệnh. Rồi thân hình cao ráo yểu điệu của cô liền biến mất khỏi màn hình camera giám sát…
Anh nghe lời Ngọc Anh nói, gương mặt lập tức lại hiện lên vẻ vui mừng. Quay mặt nhìn về hướng cửa phòng bệnh! Còn anh nghe xong lại vô cùng phấn khích. Ngọc Anh ngày càng quen nói chuyện với ông Lương rồi. Hơn nữa thấy bộ dạng xấu hổ của cô, anh trong lòng liền bất giác phấn khích…
Anh không biết Ngọc Anh là đến nhà vệ sinh ở cửa phòng bệnh hay là đi ra ngoài phòng bệnh rồi. Bởi vì trong camera giám sát không nhìn thấy được vị trí cửa. Khoảng mấy phút sau, Ngọc Anh vẫn chưa xuất hiện trong camera giám sát. Anh đoán rằng cô có lẽ đến hành lang bên ngoài phòng bệnh ngồi rồi. Bởi vì ở trong phòng bệnh cùng ông Lương sẽ ngại ngùng! Cho nên anh liền lại bắt đầu làm việc trên máy tính. Nhưng mắt anh đều thỉnh thoảng nhìn một chút màn hình camera giám sát trên điện thoại.
Khoảng hơn bốn mươi phút sau, bóng dáng cao ráo yểu điệu của Ngọc Anh đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh.
“Ngọc Anh ơi, con đi đâu vậy?” Ông Lương thấy Ngọc Anh vào phòng bệnh, liền vội vàng hỏi cô.
“Ngồi ở bên ngoài đó ạ! Ba ơi, ba khát nước không ạ?” Chỉ thấy Ngọc Anh đến trước giường bệnh ông Lương. Vừa nói vừa hỏi ông Lương.
“Không khát nước đâu. Ba ban nãy đều rồi. Con nếu còn không đến nữa, ba có lẽ sắp tè ra giường rồi!” Mặt già ông Lương vẫn mang theo chút vẻ lúng túng nói với Ngọc Anh.
“Ai bảo ba không đứng đắn chứ? Nhịn chết cũng đáng đời!” Ngọc Anh nghe vậy mặt đỏ bừng. Hơn nữa còn nói với giọng hả hê với ông Lương đang nằm trên giường bệnh.
“Ái da, ba nếu đem cái đó rồi. Sau này ai đến thỏa mãn con chứ?” Ông Lương thật sự ngày càng không đứng đắn rồi. Lại dám nói với Ngọc Anh như vậy. Anh nghe vậy lập tức liền lại phấn khích. Cũng không ngờ ông Lương nói chuyện lại táo bạo như vậy!
“Ai cần ba thỏa mãn chứ? Con còn không phải thấy ba đáng thương mới… mới cho ba đó chứ…” Ngọc Anh nghe lời ông Lương nói lại không hề tức giận. Hơn nữa còn nói với giọng xấu hổ và nũng nịu với ông Lương. Điều này khiến anh cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Ngọc Anh đối với ông Lương là ngày càng chiều chuộng rồi! Anh chỉ có thể xem trong camera giám sát. Cho nên hoàn toàn không biết trong lòng cô rốt cuộc nghĩ thế nào?
“Ngọc Anh ơi, coi như là con thương hại ba đi được rồi. Bây giờ ba thật sự sắp không nhịn được nữa rồi. Con mau đi lấy bô đến đi ạ. Nếu tè ra rồi, còn không phải là con dọn dẹp sao?” Ông Lương có lẽ thật sự sắp không nhịn được nữa rồi. Thấy cả mặt già ông đều đến đỏ bừng rồi.
Ngọc Anh có lẽ là nghe lời ông Lương nói câu cuối cùng phải không. Sợ ông Lương thật sự không nhịn được tè ra giường rồi. Vậy bản thân cô thật sự liền phiền phức rồi. Cho nên liền vội vàng quay người biến mất khỏi màn hình camera giám sát rồi. Rất nhanh tay cô cầm bô lại xuất hiện trong màn hình camera giám sát! Thấy cô đến trước giường bệnh ông Lương. Đưa tay vén chiếc chăn đang đắp trên phần dưới cơ thể ông Lương lên. Rồi liền kéo quần đùi lớn của ông Lương xuống. Lập tức trong lòng liền giật mình một cái. Bởi vì cô nhìn thấy phần dưới cơ thể trần trụi của ông Lương. Vật giữa hai chân không dựng đứng lên kia đều lớn hơn một chút so với của một số đàn ông lúc dựng đứng lên! Ngọc Anh cắn môi dưới xong, liền đưa tay nắm lấy dương vật giữa hai chân ông Lương nhét vào miệng bô. Có lẽ là có kinh nghiệm trước đó rồi. Cho nên lòng bàn tay không hề rời khỏi dương vật. Mà là vịn lấy để ông Lương đi tiểu!
Rất nhanh, một trận tiếng nước tiểu rào rào từ trong bô truyền ra. Có thể thấy ông Lương thật sự đã nhịn rất lâu rồi! Mà Ngọc Anh lại nhíu mày quay mặt sang một bên! Tiếng rào rào tròn một phút mới dần dần ngừng lại!
“Chẳng uống nước gì cả, cũng không ăn cơm. Lấy đâu ra nhiều nước tiểu như vậy chứ?” Ngọc Anh nhíu mày trách móc nói.
“Nhiều nước muối truyền xuống như vậy. Không phải đều biến thành nước tiểu sao!” Ông Lương nghe vậy liền nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh nhíu mày. Không hề để ý đến lời ông Lương nói nữa. Liền lấy bô từ khoảng giữa hai chân ông Lương ra. Rồi liền cầm bô quay người một cái. Định đi vào nhà vệ sinh. Nhưng lại bị ông Lương gọi lại: “Ngọc Anh ơi, con đợi một lát. Trước tiên kéo quần đùi lớn của ba lên đã chứ!”
“Con đem bô vào nhà vệ sinh trước đã! Quay lại rồi giúp ba kéo lên!” Ngọc Anh vừa nói vừa đi về phía nhà vệ sinh ở cửa.
“Ngọc Anh ơi, con vẫn nên giúp ba kéo quần lên trước đi nhé. Vạn nhất y tá vào nhìn thấy thì làm sao ạ?” Ông Lương thấy vậy liền vội nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, mặt ba dày như vậy. Lại không đứng đắn. Còn sợ bị y tá nhìn thấy sao ạ? Khà khà…” Ngọc Anh nghe vậy liền không nhịn được cười duyên nói với ông Lương. Rồi liền chỉ biết đi về phía nhà vệ sinh ở cửa.
“Ái da, những y tá đó đều là các cô gái trẻ đó. Nhìn thấy thì làm sao ạ!” Ông Lương thấy vậy miệng liền làu bàu nói.
Anh trong camera giám sát thấy thân hình Ngọc Anh biến mất khỏi màn hình. Nhưng nhìn ông Lương nằm trên giường bệnh lại có chút hài hước. Chăn đắp phần trên cơ thể ông. Mà phần dưới cơ thể lại trần trụi. Chẳng trách ông Lương lại muốn Ngọc Anh trước tiên giúp ông kéo quần đùi lớn lên chứ? Ngọc Anh có lẽ cũng là cố ý không giúp ông Lương kéo quần đùi lớn của ông lên. Bởi vì sự không đứng đắn của ông Lương khiến Ngọc Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó xử. Cho nên cố ý muốn trả thù ông Lương một chút! Bởi vì anh quá hiểu tính cách Ngọc Anh rồi. Cô chưa bao giờ chịu thua đâu! Lần này chỉ có khổ ông Lương rồi! Cứ thế trần trụi phần dưới cơ thể nằm trên giường bệnh!
Cũng không biết Ngọc Anh là cố ý hay là ở trong nhà vệ sinh thật sự có việc. Anh thấy tròn năm sáu phút sau mới thấy thân hình cô xuất hiện trong phòng bệnh.
“Sao lại lâu như vậy ạ?” Ông Lương thấy Ngọc Anh đến. Trước tiên là mặt một trận vui mừng. Rồi liền nói với giọng trách móc hỏi Ngọc Anh.
“Bô không cần rửa sạch sao ạ?” Ngọc Anh nghe vậy liền hỏi ngược lại một câu.
“Ồ, Ngọc Anh ơi. Vậy mau chóng giúp ba kéo quần lên đi ạ. Ban nãy đều lúng túng chết đi được!” Ông Lương có chút vội vàng nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh nghe vậy mới đem chiếc quần đùi lớn đang treo trên hai bắp đùi gầy gò của ông Lương kéo lên. Vật giữa hai chân kia liền bị che đi. Rồi liền kéo chăn lên đắp lên phần dưới cơ thể ông Lương! Ông Lương thấy vậy mới thở phào một hơi. Rồi liền nói với giọng cảm kích với Ngọc Anh: “Ngọc Anh ơi, cảm ơn con!”
“Không cần cảm ơn đâu. Con vốn dĩ ở đây chăm sóc ba mà! Ba ơi, chỉ cần ba sớm ngày hồi phục sức khỏe. Con liền rất vui mừng rồi?” Ngọc Anh vô cùng chính thức nói với ông Lương. Nhưng ông Lương lại không đứng đắn: “Ngọc Anh ơi, ba ngược lại muốn sức khỏe hồi phục chậm một chút đó chứ? Ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa đó chứ, hehe!”
“Ba ơi, ba lời này ý gì vậy?” Lời nói của ông Lương ngay cả Ngọc Anh là nữ tiến sĩ cũng nghe không hiểu rồi. Càng đừng nói đến anh rồi! Cho nên anh lại dỏng tai lên nghe ông Lương rốt cuộc sẽ trả lời lời Ngọc Anh nói thế nào.
“Ngọc Anh ơi, sức khỏe ba nếu hồi phục nhanh rồi. Xuất viện rồi con liền không thể ở bên cạnh ba nữa rồi!” Ông Lương không giống như nói đùa nói với Ngọc Anh.
“Ba… ba… ba lại không đứng đắn rồi! Thiệt tình!” Ngọc Anh nghe vậy gương mặt tinh tế lập tức liền đỏ ửng lên một chút. Rồi liền nói với giọng trách móc với ông Lương rồi!
“Ngọc Anh ơi, ba đây không phải là không đứng đắn đâu chứ. Ba nói là lời thật lòng đó. Ba liền muốn ở bên cạnh con nhiều hơn đó!” Ông Lương nghe vậy lại rất nghiêm túc nói với Ngọc Anh.
Ngọc Anh nghe lời ông Lương nói xong, mặt lại nóng lên một chút. Rồi cắn môi dưới suy nghĩ một lát xong liền nhỏ giọng nói với ông Lương: “Ba ơi, ba xuất viện rồi ở nhà chúng ta không phải vẫn ở bên nhau sao ạ?”
“Vậy hoàn toàn không giống nhau đâu. Con mỗi lần ăn cơm xong liền về phòng không bao giờ ra ngoài nữa. Hơn nữa Thành đều còn ở nhà nữa mà…” Ông Lương lập tức phủ quyết lời Ngọc Anh nói.
Ngọc Anh nghe vậy lại sững người. Lại lần nữa cắn môi dưới suy nghĩ một lát xong liền nói với giọng xấu hổ nhỏ nhẹ: “Ba ơi, đợi ba xuất viện rồi nói sau nhé!”
“Ngọc Anh ơi, ý con là ba xuất viện rồi con còn có thể ở bên cạnh ba sao?” Ông Lương nghe vậy gương mặt lập tức liền lóe lên một tia vui mừng. Rồi liền hỏi Ngọc Anh.
Anh xem đến đây, trong lòng cũng theo đó căng thẳng. Ngọc Anh muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ sẽ giống như lời ông Lương nói vậy. Đợi ông Lương xuất viện rồi cô còn sẽ ở bên cạnh ông Lương sao? Vậy anh chồng này biết làm sao? Cho nên lúc này anh trong lòng lại căng thẳng lại bất an. Nhưng sâu trong tâm hồn anh vẫn cảm thấy vô cùng kích thích và phấn khích. Nếu Ngọc Anh thật sự làm như vậy, anh cũng vô cùng sẵn lòng cuốn chăn nhường chỗ!
“Ba ơi, mỗi chủ nhật con không phải đều ở nhà sao ạ?” Ngọc Anh cuối cùng cũng nói ra.
“Nhưng Thành cũng ở nhà mà. Ngọc Anh ơi, ba chính là muốn có thể một mình ở bên cạnh con thôi mà!” Ông Lương nghe vậy lại phủ quyết lời Ngọc Anh nói!
“Ba ơi, ba yên tâm đi. Mỗi chủ nhật con đều sẽ đuổi Thành đi. Ba lần này tổng hài lòng rồi chứ!” Ngọc Anh nói xong, có lẽ là do quá xấu hổ phải không. Liền vội vàng quay người đi về phía cửa. Rồi thân hình cao ráo yểu điệu của cô lại biến mất khỏi màn hình camera giám sát…
Ông Lương nghe lời Ngọc Anh nói xong, lại thấy cô xấu hổ quay người rời khỏi phòng bệnh. Trước tiên là sững người. Rồi gương mặt liền lập tức lộ vẻ vui mừng. Hướng về phía cửa phòng bệnh gọi một tiếng: “Ngọc Anh ơi…” Nhưng Ngọc Anh có lẽ đã đi ra khỏi phòng rồi. Lại ra hành lang bên ngoài phòng bệnh ngồi rồi.
Anh nghe xong mới thở phào một hơi. Lời Ngọc Anh cuối cùng nói với ông Lương cũng không phải bí mật gì. Đây là anh cùng cô thương lượng xong rồi. Hơn nữa còn là anh đề nghị ra mỗi chủ nhật anh sẽ chủ động dẫn bé Bông ra ngoài chơi một ngày! Cố ý để Ngọc Anh và ông Lương có cơ hội ở riêng với nhau. Lúc này anh một chút cũng không cảm thấy bất ngờ. Ngược lại còn có chút cảm giác thất vọng. Vốn tưởng Ngọc Anh sẽ đợi ông Lương xuất viện xong giấu anh lén lút ở bên cạnh ông Lương chứ.
Lúc này anh từ màn hình camera giám sát nhìn thấy vẻ mặt trên mặt ông Lương là vô cùng vui mừng. Một lát lại chuyển thành phấn khích. Lại sau đó lại hiện lên thần sắc hạnh phúc! Hạnh phúc của ông Lương đổi lại là sự đau khổ của anh. Nhưng anh cũng không xem như là đau khổ. Nên nói là đau khổ và kích thích cùng tồn tại đi! Anh thấy trong phòng bệnh lại chỉ còn lại một mình ông Lương cô đơn nằm trên giường bệnh. Trong lòng lại có chút trách móc Ngọc Anh sao không ở trong phòng bệnh ở bên cạnh ông Lương chứ? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt trên mặt ông Lương không hề cô đơn. Ngược lại còn có chút phấn khích và hạnh phúc. Cũng liền đem ý định trách móc Ngọc Anh ném ra sau đầu rồi! Rồi anh lại tập trung tinh thần vào công việc…
Lần này Ngọc Anh ở bên ngoài ở lại thời gian tương đối dài. Khoảng đến hơn tám giờ tối, thân hình cao ráo yểu điệu của cô mới xuất hiện trong phòng bệnh. Anh thấy cô vào phòng bệnh xong không hề đến bên giường xem ông Lương một chút. Mà là trực tiếp đến trước tủ quần áo. Rồi mở cửa tủ ra. Lại từ trong tủ quần áo lấy ra đồ lót và một bộ đồ ngủ của cô. Rồi thân hình cô liền biến mất khỏi màn hình camera giám sát. Anh đoán rằng cô là vào nhà vệ sinh bên cạnh cửa tắm rửa! Còn ông Lương hình như là ngủ rồi. Bởi vì Ngọc Anh vào lấy quần áo lúc đó, ông Lương nằm trên giường một chút phản ứng cũng không có.
Khoảng mười mấy phút sau, chỉ thấy Ngọc Anh trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím xuất hiện trong phòng bệnh. Áo ngủ là ngắn tay. Để lộ hai cánh tay trắng nõn như ngó sen. Còn quần ngủ là kiểu dài. Đem hai chân đẹp thon dài cân đối của cô đều che kín lại! Anh thấy cô vào phòng bệnh xong, liền từ trong tủ quần áo ôm chăn ra đặt lên ghế sofa trải ra. Anh đoán cô là muốn đi ngủ rồi! Nhưng Ngọc Anh trải xong chăn trên ghế sofa xong, liền quay mặt lại nhìn ông Lương đang nằm trên giường bệnh một cái. Có lẽ thấy ông Lương ngủ rồi. Mới quay người lại đi về phía cửa! Chỉ một lát sau, anh liền nghe thấy từ trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng giặt quần áo khe khẽ.
Ngọc Anh giặt xong quần áo từ nhà vệ sinh ra xong. Thấy ông Lương vẫn còn đang ngủ. Cô liền ngồi xuống ghế sofa. Lấy điện thoại ra khoảng xem đến mười giờ. Liền lại quay mặt lại nhìn ông Lương còn đang ngủ trên giường bệnh một cái. Rồi có lẽ cũng buồn ngủ rồi. Liền tắt đèn lớn trong phòng bệnh đi. Chỉ bật đèn ngủ ở cửa phòng! Rồi liền mặc đồ ngủ nằm xuống ghế sofa.
Anh thấy vậy có chút thất vọng. Chẳng lẽ tối nay Ngọc Anh và ông Lương cứ bình an vô sự trải qua như vậy sao? Xem ra sẽ như vậy rồi! Cho nên anh liền tắt máy tính. Cũng không trông mong tối nay Ngọc Anh và ông Lương sẽ có chuyện gì khiến anh cảm thấy bất ngờ nữa rồi! Lên giường xong, anh tắt đèn trong phòng đi. Nhưng vẫn không bỏ cuộc cầm điện thoại lên xem camera giám sát. Chỉ thấy ông Lương nằm trên giường bệnh đều phát ra tiếng ngáy nhẹ rồi! Còn Ngọc Anh đem thân hình cao ráo yểu điệu của cô cuộn tròn trên ghế sofa. Trên người đắp chăn. Hình như cũng ngủ rồi vậy! Nhưng anh nhìn thấy ông Lương và Ngọc Anh cùng ngủ chung một phòng. Trong lòng liền bất giác có chút phấn khích nhỏ! Đây là cơ hội tốt biết bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ họ thật sự sẽ một giấc ngủ đến sáng?
Anh cố gắng chống đỡ đến hơn mười một giờ. Mở đôi mắt có chút mệt mỏi ra xem điện thoại đặt bên đầu giường một cái. Màn hình camera giám sát vẫn giống hệt như trước đó! Sau đó anh liền không còn chống đỡ được nữa rồi. Nếu bị Chu Công để mắt tới, bất kỳ ai trên thế giới này cũng không thể nào thoát được. Cho nên liền bất giác thiếp đi. Ngay cả camera giám sát trên điện thoại đang mở cũng quên tắt đi!
Khi anh tỉnh lại lúc đó, trời đã hơi tờ mờ sáng rồi. Anh theo thói quen đưa tay ra tìm bên gối. Cầm điện thoại lên muốn xem bây giờ mấy giờ rồi. Mới biết điện thoại hết pin tự động tắt máy rồi! Đồng thời cũng nhớ lại tối qua camera giám sát trên điện thoại luôn mở. Chẳng trách lại hao hết pin rồi. Anh lại vội vàng quay mặt lại nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. Đã là sáu rưỡi rồi. Lập tức liền vội vàng lật người xuống giường. Vào nhà vệ sinh vội vàng đánh răng rửa mặt. Bởi vì tối qua không đến bệnh viện thăm ông Lương. Buổi sáng nhất định phải đến bệnh viện xem ông Lương một chút! Anh ở trong nhà vệ sinh vội vàng đánh răng rửa mặt xong ra ngoài. Liền vội vàng mặc quần áo dài vào. Rồi đem chiếc điện thoại đặt ở đầu giường cầm lên nhét vào túi quần. Lại từ trên ổ cứng máy tính rút USB ra đặt vào túi xách! Liền cầm túi xách vội vàng ra khỏi cửa nhà.
Anh sợ bữa sáng bên ngoài bệnh viện không sạch sẽ. Cho nên liền ở một quán ăn sáng tầng một khu dân cư mình ở mà mình tương đối tin tưởng mua hai phần bữa sáng. Bởi vì anh muốn đến bệnh viện sớm một chút. Cho nên cũng không có thời gian ngồi ở quán ăn sáng ăn trước! Lên xe xong, anh liền lái về hướng bệnh viện nhân dân thành phố. Trong lòng vẫn còn đang nghĩ tối qua Ngọc Anh và ông Lương ở phòng bệnh bệnh viện chẳng lẽ thật sự không xảy ra chuyện gì khiến mình cảm thấy bất ngờ, cảm thấy kích thích và phấn khích sao? Anh nghĩ nghĩ xong cảm thấy rất thất vọng…
“Vậy… vậy ba nếu muốn… muốn đi tiểu thì làm sao ạ?” Anh nghe vậy liền hỏi Ngọc Anh.
“Dùng bô hứng chứ sao!” Ngọc Anh thuận miệng nói một câu.
“Ồ, như vậy chẳng phải lại làm em vất vả rồi sao?” Anh miệng nói như vậy, trong lòng lại bất giác có chút phấn khích nhỏ. Bởi vì nhớ lại cảnh tượng Ngọc Anh giúp ba hứng nước tiểu!
“Vậy có cách nào đâu? Ba cứ đòi rút ra mà!” Ngọc Anh thuận miệng nói.
“Như vậy cũng tốt. Cái đó cắm ở đó chắc chắn rất khó chịu!” Anh nói.
“Thành ơi, con đến rồi……” Giọng ông Lương đột nhiên truyền vào tai anh. Anh vội vàng nhìn ông Lương. Thấy ông đã mở mắt ra đang nhìn anh. Gương mặt lộ vẻ hiền từ. Anh liền vội vàng quan tâm hỏi ông Lương: “Ba ơi, ba tỉnh rồi à. Cảm thấy đỡ hơn hôm qua chút nào chưa ạ?”
“Ừm, đỡ hơn rồi. Thành ơi, con sao lại đến sớm như vậy chứ? Ba bây giờ không sao rồi. Con còn phải đi làm. Không cần đến thăm ba đâu. Như vậy chạy đi chạy lại cũng phiền phức lắm!” Ông Lương nói với giọng yêu thương với anh.
“Ba ơi, ba đều bị thương như vậy rồi. Con vốn dĩ nên ngày đêm ở bên cạnh ba mới đúng. Nhưng công ty không thể xin nghỉ dài hạn được. Cho nên chỉ có thể nhân lúc sớm đến thăm ba thôi!” Anh nói với giọng áy náy với ông Lương!
“Thành ơi, ba lần này xảy ra chuyện như vậy. Để hai vợ chồng con như vậy… Ba, ba trong lòng thật sự rất…”
“Ba ơi, ba đừng nói nữa. Đây đều là việc chúng con nên làm. Ba bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, hồi phục sức khỏe tốt. Con và Ngọc Anh liền vui mừng hơn bất cứ thứ gì rồi!” Anh vội vàng ngăn ông Lương nói tiếp! Quan tâm nói với ông.
“Ba biết rồi. Ba đều chỉ mong sao hôm nay liền xuất viện được thôi!” Ông Lương nói với giọng sốt ruột với anh.
“Ba ơi, ba gấp cũng vô ích thôi. Bị thương nặng như vậy, ít nhất còn phải một tuần nữa mới có thể xuất viện được đó. Ba cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi nhé!” Lúc này Ngọc Anh cũng đến bên giường bệnh nói với ông Lương.
Rồi họ liền có một câu không một câu cùng ông Lương nói chuyện phiếm. Anh phát hiện lời Ngọc Anh nói với ông Lương nhiều hơn trước kia rất nhiều. Trong lòng cũng vui mừng. Như vậy có lợi cho sự phát triển sau này của cô và ông Lương.
Khoảng đến tám giờ, anh liền rời khỏi phòng bệnh của ông Lương. Vốn định lấy điện thoại ra mở camera giám sát xem một chút sau khi anh rời khỏi phòng bệnh Ngọc Anh và ông Lương sẽ nói những chủ đề gì. Nhưng nghĩ lại sợ ảnh hưởng đến việc lái xe. Cho nên liền bỏ ý định này rồi. Vả lại sáng sớm như vậy, ước chừng họ cũng sẽ không có chuyện gì khiến anh cảm thấy vui mừng xảy ra!
Đến văn phòng công ty, anh vội vàng lấy điện thoại ra mở camera giám sát lên. Lại điều chỉnh ra camera giám sát trong phòng bệnh của ông Lương ở bệnh viện. Hình ảnh giám sát trên điện thoại rất rõ nét. Vị trí camera lỗ kim anh lén đặt cũng vô cùng tốt. Vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ phòng bệnh! Chỉ thấy Ngọc Anh đang đứng trước giường bệnh ông Lương nói với ông Lương: “Ba ơi, con bây giờ đem vỏ chăn của ba tháo ra. Lát nữa nhân viên vệ sinh qua lấy vỏ chăn mới!”
“Ngọc Anh ơi, vỏ chăn này mới đắp hai ngày thôi. Không cần giặt chứ!” Ông Lương nói với Ngọc Anh.
“Còn không cần giặt? Ba đêm qua đem cái đó đều bắn lên vỏ chăn rồi. Không sợ bẩn sao?” Ngọc Anh nói với giọng bực bội với ông Lương!
“Ba… ba cũng không phải cố ý mà… Ý ba là sợ làm phiền con mà…” Ông Lương nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh.
“Ai bảo ba suy nghĩ lung tung chứ? Bây giờ biết sợ phiền con rồi sao?” Ngọc Anh nói với giọng trách móc lườm ông Lương một cái.
Anh xem đến đây, cả trái tim đều phấn khích. Ông Lương đêm qua chắc chắn là bắn ra rồi. Nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì? Nếu tối qua ở bệnh viện đặt xong camera lỗ kim liền biết hết mọi chuyện rồi! Nhưng nghĩ lại một chút, đêm qua anh ngủ rồi, cũng không xem camera giám sát được! Ngọc Anh chắc chắn biết ông Lương đêm qua bắn ra rồi. Nếu không cô cũng sẽ không nói với ông Lương như vậy. Vậy ông Lương bị thương nặng như vậy, lại vừa mới làm xong phẫu thuật. Ông tự mình thủ dâm đó chắc chắn là không thể nào. Trừ phi chính là Ngọc Anh giúp ông Lương thủ dâm! Nhưng anh vẫn luôn nghĩ không thông. Ông Lương đều như vậy rồi, vật giữa hai chân đó sao lại cứng lên được chứ? Ngọc Anh ban nãy không phải đã nói với ông Lương một câu “Ai bảo ba suy nghĩ lung tung chứ” sao? Có lẽ là ông Lương đã nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi, mới suy nghĩ lung tung! Vậy chính là nhìn thấy Ngọc Anh cái gì rồi? Anh trong đầu luôn suy nghĩ. Nhưng vẫn suy nghĩ không ra kết quả.
Nhưng có một điểm Ngọc Anh chắc chắn là đã nói dối anh, giấu giếm sự thật. Anh buổi sáng hỏi Ngọc Anh ông Lương đêm qua có sao không. Ngọc Anh lại nói với anh không sao. Nếu anh không xem camera giám sát ban nãy, cũng không thể nào biết được ông Lương tối qua thật sự có chuyện rồi. Hơn nữa còn không phải chuyện bình thường? Nhưng Ngọc Anh giấu anh, anh trong lòng lại cảm thấy vô cùng kích thích và phấn khích. Nếu Ngọc Anh cái gì cũng nói cho anh biết, ngược lại cảm thấy không đủ kích thích! Anh chính là muốn nội tâm Ngọc Anh giấu giếm anh một số bí mật của cô và ông Lương!
Anh lại tiếp tục bắt đầu xem camera giám sát trên điện thoại. Thấy thân hình cao ráo yểu điệu của Ngọc Anh đứng trước giường bệnh ông Lương, đem vỏ chăn đắp trên người ông Lương tháo ra. Rồi liền cầm lấy vỏ chăn ném ra cửa phòng bệnh. Lát nữa nhân viên vệ sinh sẽ qua lấy đi! Rồi lại quay lại trước giường bệnh đem chiếc chăn không có vỏ đắp lên người ông Lương. Anh thấy ông Lương lúc Ngọc Anh tháo vỏ chăn, ông luôn im lặng không nói gì nhìn chằm chằm vào Ngọc Anh xem. Anh không biết ông Lương trong lòng đang nghĩ gì? Lại thấy Ngọc Anh đắp chăn xong, liền quay người đi ra cửa. Rồi màn hình camera giám sát liền mất đi bóng dáng cao ráo yểu điệu của Ngọc Anh. Bởi vì camera lỗ kim của anh chính là đặt ở cửa thoát khí điều hòa ở cửa! Mọi thứ bên ngoài cửa đều không nằm trong phạm vi giám sát!
Anh xem mấy phút xong, không thấy Ngọc Anh quay lại phòng bệnh. Liền đặt điện thoại bên cạnh máy tính. Vừa bắt đầu làm việc trên máy tính. Như vậy chỉ cần trong phòng bệnh có tình huống gì, anh cũng sẽ nhìn thấy ngay lập tức! Điều này thật sự quá tiện lợi rồi. Vừa có thể giám sát được nhất cử nhất động của Ngọc Anh và ông Lương. Hơn nữa còn có thể giám sát được tình hình ông Lương nằm trên giường bệnh. Điều này cũng khiến anh yên tâm không ít!
Khoảng mười mấy phút sau, anh liền thấy Ngọc Anh cầm một chiếc vỏ chăn sạch sẽ vào phòng bệnh. Rồi đem vỏ chăn lồng vào chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương. Vừa mới đắp lại chăn xong thì, liền thấy y tá vào truyền dịch cho ông Lương. Anh nghe Ngọc Anh hỏi y tá hôm nay có mấy chai nước muối? Y tá nói có năm chai! Rồi y tá treo nước muối cho ông Lương xong liền dặn dò Ngọc Anh phải chú ý đến nước muối, truyền xong rồi phải kịp thời thông báo cho y tá. Y tá rời đi xong, anh thấy Ngọc Anh xem xét nước muối phía trên của ông Lương. Rồi liền ngồi xuống ghế sofa lấy điện thoại ra không biết đang xem gì?
Anh thấy cũng không có chuyện gì khiến anh cảm thấy phấn khích xảy ra. Cũng liền bắt đầu làm việc…
Đến buổi trưa, anh thấy trong màn hình camera giám sát điện thoại cũng không xảy ra chuyện gì. Ngọc Anh chính là rất bình thường chăm sóc ông Lương!
“Ba ơi, con ra ngoài ăn cơm trước. Nước muối vừa mới thay xong. Con về ngay đây!” Đột nhiên anh nghe thấy Ngọc Anh nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, con cứ yên tâm đi đi. Nhưng mà…” Ông Lương nói nửa câu liền không nói nữa.
“Ba ơi, nhưng mà cái gì ạ?” Ngọc Anh theo bản năng hỏi.
“Con vừa nói đến ăn cơm, ba cũng cảm thấy muốn ăn rồi!” Ông Lương nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, ba bây giờ đang trong thời gian nhịn ăn. Không thể ăn cơm được đâu ạ. Lát nữa con hỏi y tá xem, ba lúc nào có thể ăn cơm!” Ngọc Anh nói với ông Lương!
“Ừm, ba cảm thấy trên người không có gì khó chịu rồi. Chắc có thể ăn cơm rồi!” Ông Lương nhìn Ngọc Anh nói.
“Vậy cũng phải bác sĩ nói mới được tính! Con đi ăn trước đây!” Ngọc Anh nói xong đang định quay người rời khỏi phòng bệnh thì, liền bị ông Lương gọi lại: “Ngọc Anh ơi, con… con có thể…”
Ngọc Anh nghe vậy liền quay người lại hỏi ông Lương: “Ba ơi, ba muốn nói gì ạ?”
“Ngọc Anh ơi, ba… ba muốn đi tiểu rồi…” Ông Lương nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh.
Anh nghe vậy lập tức liền có chút phấn khích. Muốn xem xem Ngọc Anh rốt cuộc là làm sao giúp ông Lương hứng nước tiểu. Cho nên liền bỏ công việc xuống. Nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình camera giám sát trên điện thoại xem! Ngọc Anh nghe xong mặt đỏ bừng. Rồi liền im lặng không nói gì quay người vào nhà vệ sinh lấy ra một cái bô đến bên giường bệnh ông Lương. Lại vén chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương lên. Anh xem không rõ lắm. Bởi vì Ngọc Anh đang quay lưng về phía anh. Cho nên Ngọc Anh làm sao đem bô đặt vào khoảng giữa hai chân ông Lương hứng nước tiểu, xem đều không nhìn thấy được.
Đột nhiên anh nghe thấy ông Lương nói với Ngọc Anh: “Ngọc Anh ơi, không tè ra được… Con… con vẫn nên dùng tay vịn lấy của ba đi…”
“Đừng nói nữa, biết rồi!” Ngọc Anh vội vàng ngăn lời ông Lương định nói ra! Rồi thấy cô đưa tay kia qua. Nhưng chỉ tiếc là bị cơ thể cô che khuất rồi. Anh cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng anh nghe xong cũng có chút hiểu ra rồi. Ông Lương chắc chắn là bảo Ngọc Anh giúp ông vịn lấy dương vật đi tiểu rồi. Anh cũng liền bất giác phấn khích. Nghĩ đến ngón tay ngọc ngà như hành tây của Ngọc Anh vịn lấy dương vật ông Lương giúp ông Lương hứng nước tiểu. Lập tức phấn khích đến mức cả người không nhịn được run lên một cái!
