Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
Chỉ một lát sau, Thành liền nghe thấy một trận tiếng nước tiểu rào rào truyền ra, lại thấy Ngọc Anh quay mặt sang một bên. Bởi vì anh biết Ngọc Anh có thói quen sạch sẽ nhẹ, giúp ông Lương hứng nước tiểu như vậy cô chắc chắn sẽ chịu không nổi. Ông Lương có lẽ đã nhịn rất lâu rồi, tiếng rào rào kéo dài đến hơn một phút sau mới dần dần tắt ngấm.
“Ba ơi, xong chưa ạ?” Anh thấy mặt Ngọc Anh vẫn quay sang một bên, hoàn toàn không quay mặt lại liền hỏi ông Lương.
“Xong… xong rồi.” Ông Lương nói với giọng lúng túng.
Ngọc Anh nghe vậy mới quay mặt đi, nhìn cái bô giữa hai chân ông Lương, rồi cẩn thận lấy cái bô từ khoảng giữa hai chân ông Lương ra. Vật kia đang cắm trong miệng bô cũng theo đó ra khỏi miệng bô. Anh thấy Ngọc Anh một tay cầm quai trên bô, một tay kéo quần lót ông Lương lên, rồi liền kéo chăn đắp lên phần dưới cơ thể ông Lương. Rồi liền cầm bô đi vào nhà vệ sinh.
Khoảng năm sáu phút sau, Ngọc Anh mới từ nhà vệ sinh ra nói với ông Lương: “Ba ơi, bây giờ ba nước tiểu cũng đi rồi, con ra ngoài ăn cơm đây.”
“Ngọc Anh ơi, con đi đi.” Ông Lương nói.
Rồi bóng dáng cao ráo quyến rũ của Ngọc Anh liền biến mất khỏi phòng bệnh. Anh biết cô là ra ngoài ăn cơm trưa rồi. Nghĩ thầm ông Lương một mình ở trong phòng bệnh cũng không sao đâu, mà Ngọc Anh đi ăn cơm cũng phải một lúc lâu. Cho nên anh liền nhân lúc này cầm điện thoại tắt camera giám sát đi. Rồi liền vội vàng rời khỏi văn phòng, đến nhà ăn vội vàng ăn cơm trưa xong liền quay lại văn phòng. Lại vội vàng lấy điện thoại ra mở camera giám sát lên. Chỉ thấy trong màn hình camera giám sát hình như Ngọc Anh đi ăn cơm rồi vẫn chưa về. Trong phòng bệnh chỉ có ông Lương nằm trên giường bệnh. Anh nghĩ thầm, ban ngày ban mặt, Ngọc Anh và ông Lương cũng không thể nào làm ra chuyện gì khiến anh cảm thấy kích thích phấn khích được. Xem ra buổi chiều cũng sẽ rất bình thường như buổi sáng thôi. Còn về việc giúp ông Lương hứng nước tiểu, ở bệnh viện cũng xem như là chuyện rất bình thường. Chủ yếu vẫn là buổi tối, lúc đêm khuya tĩnh lặng, nam nữ cô đơn ở chung một phòng, không có chuyện gì xảy ra sao được chứ? Anh nghĩ đến đây, liền muốn ngủ trưa một lát trước, sớm dưỡng đủ tinh thần, biết đâu nửa đêm dưới còn có kịch hay để xem thì sao? Cho nên anh liền dựa vào ghế ông chủ nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa…
Cũng không biết qua bao lâu, anh mở mắt ra, việc đầu tiên liền nhìn vào camera giám sát trên điện thoại đặt trên bàn làm việc. Chỉ thấy ông Lương nằm trên giường, hình như là ngủ rồi. Còn Ngọc Anh ngồi trên ghế sofa, chân phải bắt chéo lên chân trái, mái tóc dài đen nhánh thẳng mượt bên phải vén ra sau tai, để lộ vành tai trắng nõn và chiếc cổ trắng nõn thon dài, cộng thêm thân hình cao ráo yểu điệu của cô, thật sự là khí chất phi phàm, động lòng người. Tay cầm điện thoại không biết đang xem gì? Anh xem giờ dưới tay, đã là hơn một giờ chiều rồi. Ban nãy anh lại ngủ trưa gần hai tiếng rồi. Thấy trong camera giám sát cũng không có tiến triển gì nữa rồi, liền bắt đầu làm việc trên máy tính.
Ngọc Anh và ông Lương trong camera giám sát điện thoại cả buổi chiều đều rất bình thường. Chỉ là đến hơn ba giờ chiều Ngọc Anh giúp ông Lương hứng một lần nước tiểu. Cũng giống như buổi sáng, ông Lương vẫn phải để Ngọc Anh vịn lấy dương vật ông mới tè ra được. Còn kim truyền dịch đến hơn hai giờ chiều liền truyền xong rồi.
Đến lúc anh sắp tan làm, ông Lương nói với Ngọc Anh nói ông bụng rất đói, rất muốn ăn gì đó. Ngọc Anh nghe vậy liền quay người rời khỏi phòng bệnh. Khoảng bốn năm phút sau cô mới quay lại phòng bệnh, mặt hơi đỏ hỏi ông Lương: “Ba ơi, y tá hỏi ba đã đánh rắm chưa ạ?”
“Ồ, buổi sáng đã đánh một cái rồi.” Ông Lương cũng có chút lúng túng nói với Ngọc Anh. Bởi vì mỗi bệnh nhân làm xong phẫu thuật, đều nhất định phải đánh rắm thông khí trước rồi mới có thể bắt đầu ăn uống.
“Ba ơi, vậy ngày mai có thể bắt đầu ăn uống rồi ạ. Ba bây giờ nếu khát nước, cũng có thể uống chút nước lọc rồi.” Ngọc Anh nghe vậy liền nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, vậy tốt quá rồi. Ba luôn khát nước đó.” Ông Lương nghe vậy gương mặt lập tức liền hiện lên vẻ vui mừng.
Ngọc Anh nghe vậy liền rót một ít nước lọc vào cốc. Rồi vô cùng kiên nhẫn dùng hai cái cốc thay phiên nhau đổ nước lọc qua lại. Đợi hai cái cốc thay phiên nhau đổ mười mấy lần xong, thấy nước lọc biến thành nước ấm xong, liền lấy một cái ống hút đặt vào trong nước ấm. Rồi liền bưng đến bên miệng ông Lương. Do vết thương của ông Lương ở bụng, cho nên bây giờ còn chưa thể ngồi dậy được. Chỉ có thể nằm dùng ống hút hút nước lọc.
Anh thấy ông Lương ngày mai có thể ăn uống rồi, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Lại thấy Ngọc Anh cẩn thận chăm sóc ông Lương như vậy, cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. Thấy Ngọc Anh giúp ông Lương uống nước lọc xong liền nói ra ngoài ăn cơm tối rồi. Anh mới thu dọn một chút rời khỏi văn phòng.
Lúc anh ngồi vào trong xe, vốn định lái xe trực tiếp đến bệnh viện. Nhưng anh đột nhiên thay đổi ý định. Bây giờ trong phòng bệnh của ông Lương đã có camera giám sát rồi. Hơn nữa tình trạng của ông Lương cũng tốt hơn hôm qua nhiều rồi. Cho nên anh nghĩ về nhà xem camera giám sát là được rồi. Anh nghĩ đến đây, liền lấy điện thoại ra gọi vào số di động của Ngọc Anh: “Em yêu, em đang làm gì vậy?”
“Chồng ơi, em đang ở bên ngoài ăn gì đó ạ.” Giọng nói ưu mỹ của Ngọc Anh liền từ điện thoại truyền vào tai anh.
“Em yêu, thật sự vất vả cho em rồi.” Anh nghe vậy liền bất giác nói ra với cô. Cô tự nguyện xin nghỉ phép ở bệnh viện ngày đêm chăm sóc ông Lương. Điều này khiến anh trong lòng vô cùng cảm kích. Bây giờ xã hội này có rất ít con dâu sẽ làm như vậy.
“Chồng ơi, không có gì đâu ạ. Đây cũng là việc em nên làm. Anh sau này đừng luôn miệng nói vất vả hai chữ đó nữa.” Ngọc Anh có chút không vui nói với anh.
“Em yêu, biết rồi ạ. Hôm nay ba thế nào rồi? Đỡ hơn chưa ạ?” Anh tuy đã nhìn thấy mọi thứ trong camera giám sát rồi, nhưng đương nhiên phải giả vờ không biết gì hỏi Ngọc Anh.
“Ừm, đỡ nhiều rồi. Chồng ơi, nói cho anh một tin tốt. Ba ngày mai có thể ăn uống rồi. Khà khà.” Ngọc Anh hình như tỏ ra rất vui mừng cười duyên nói cho anh biết.
“Vậy sao? Vậy tốt quá rồi. He he.” Anh nghe vậy cũng nói với giọng vui mừng với cô.
“Chồng ơi, giờ này anh chắc vừa mới tan làm phải không. Vậy anh có đến bệnh viện không ạ?” Ngọc Anh hỏi anh.
“Em yêu, nếu không có chuyện gì thì anh không đến bệnh viện nữa đâu. Sáng mai anh trước khi đi làm liền đến bệnh viện xem xem. Tối nay trên tay còn có công việc tương đối gấp cần làm đó.” Anh nói với Ngọc Anh.
“Ồ, vậy anh không cần đến đây nữa đâu. Dù sao cũng không có chuyện gì. Sức khỏe ba bây giờ là một ngày tốt hơn một ngày rồi. Anh cứ yên tâm về nhà làm công việc của anh đi.” Ngọc Anh nghe vậy vội vàng nói với anh.
“Vậy… Em yêu, vậy anh không đến nữa đâu nhé. Ba liền giao cho em rồi… Anh…” Anh cảm thấy ông Lương bị thương nặng như vậy nằm viện. Tan làm cũng không đến bệnh viện thăm hỏi ông Lương một chút. Trong lòng thật sự cảm thấy rất áy náy. Cho nên lời nói ra với Ngọc Anh đều mang theo giọng áy náy rồi.
“Chồng ơi, không sao đâu ạ. Em đã xin nghỉ phép rồi. Anh đừng làm lỡ công việc nữa. Cứ yên tâm về nhà đi ạ. Em đang ăn cơm đó. Cúp máy trước nhé, tạm biệt.” Ngọc Anh là người thông minh tuyệt đỉnh. Nếu không cũng không phải là nghiên cứu sinh tiến sĩ rồi. Cô đương nhiên có thể nghe ra được lòng áy náy trong giọng nói của anh rồi. Cho nên liền an ủi anh nói.
“Vậy được rồi. Tạm biệt.” Anh nói xong liền thấy Ngọc Anh đã cúp điện thoại rồi. Rồi liền cất điện thoại đi. Lái xe về khu dân cư mình ở. Do anh không biết nấu ăn. Ngay cả món mì sợi đơn giản nhất cũng không biết làm. Cho nên liền ở một quán mì ở cổng khu dân cư ăn một bát mì trứng xong liền về nhà.
Anh vừa về đến nhà chưa được bao lâu, liền nhận được điện thoại mẹ vợ gọi đến. Anh liền vội vàng nhấc máy lên: “Má ơi…” Rồi liền vừa đến phòng khách ngồi xuống ghế sofa. Bởi vì anh biết mỗi lần nói chuyện điện thoại với mẹ vợ đều không phải là chuyện ba lời hai câu.
“Thành à, con đang ở bệnh viện sao?” Mẹ vợ tuy đã năm mươi mấy tuổi rồi. Nhưng giọng nói vẫn rất ưu mỹ. Giống như giọng nói của Ngọc Anh vậy dễ nghe.
“Má ơi, con tối nay không đến bệnh viện đâu ạ. Ngọc Anh nói đến bệnh viện cũng không có chuyện gì. Bảo con đừng đến nữa. Cho nên con tan làm liền về thẳng nhà rồi.” Anh lại đem trách nhiệm không đến bệnh viện đổ lên người Ngọc Anh rồi. Nhưng nói như vậy để mẹ vợ nghe xong cũng sẽ không cho rằng anh không muốn đến bệnh viện.
“Ồ, như vậy cũng tốt. Con ban ngày còn phải đi làm, cũng khá mệt rồi. Đã Ngọc Anh xin nghỉ phép rồi, vậy con cứ yên tâm để nó ở bệnh viện chăm sóc ba con đi.” Mẹ vợ rất thông tình đạt lý nói với anh trong điện thoại.
“Ừm, má ơi. Như vậy quá vất vả cho Ngọc Anh rồi. Con trong lòng thật sự rất áy náy đó chứ…” Anh nói lời thật lòng với mẹ vợ.
“Ngọc Anh là con dâu. Chăm sóc ba chồng cũng là chuyện đương nhiên thôi. Thành ơi, con đừng tự trách nữa. Sau này đối tốt với Ngọc Anh hơn một chút là được rồi.” Mẹ vợ nói với anh trong điện thoại.
“Má ơi, má yên tâm đi ạ. Con nhất định sẽ đối tốt với Ngọc Anh.” Anh lại nói lời thật lòng với mẹ vợ.
“Má tin con sẽ đối tốt với Ngọc Anh mà. Mấy năm nay má đều nhìn thấy trong mắt, ghi nhớ trong lòng. Con đối với Ngọc Anh thật sự là khiến má đều không tìm ra được một chút khuyết điểm nào cả đó. He he.” Mẹ vợ cười vui vẻ nói với anh.
“Má ơi, cảm ơn má. Nhưng con đâu có tốt như má nói vậy đâu ạ?” Anh vội vàng khiêm tốn nói với mẹ vợ.
“Thành ơi, con tốt hay không tốt má trong lòng đều rõ ràng lắm đó. À đúng rồi, ba con bây giờ thế nào rồi? Đỡ hơn chưa ạ?” Mẹ vợ nói xong liền đột nhiên nhớ ra hỏi anh.
“Ừm, đỡ nhiều rồi. Má ơi, con trong điện thoại nghe Ngọc Anh nói ba con ngày mai bắt đầu có thể ăn uống rồi.” Anh có chút vui mừng nói với mẹ vợ.
“Ồ, vậy tốt quá rồi. Chỉ cần bắt đầu ăn uống, vậy sẽ khỏe lại rất nhanh đó. Dù sao người là phải dựa vào lương thực mà. Nước muối chỉ là tạm thời thôi. He he.” Mẹ vợ nghe vậy cũng tỏ ra vui mừng như vậy.
“Ừm, má ơi. Sức khỏe ba vợ con thế nào rồi ạ?” Anh thấy mẹ vợ quan tâm ba anh, cho nên anh cũng phải quan tâm ba vợ một chút rồi.
“Ba con vẫn như cũ thôi. Hai ngày nay đòi đi bệnh viện thăm ba con đó. Thành ơi, con xem sức khỏe ba con đều làm má lo lắng chết đi được rồi. Còn muốn đi bệnh viện thăm ba con nữa. Đều bị má khuyên ở lại rồi.”
“Má ơi, má nói đúng đó. Nhất định đừng để ba vợ con đi bệnh viện thăm ba con rồi. Sức khỏe ông ấy vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy biết làm sao ạ? Vả lại sức khỏe ba con bây giờ một ngày tốt hơn một ngày rồi. Không sao rồi.” Anh vội nói với mẹ vợ.
“Đúng vậy ạ. Cho nên má mới ngăn ông ấy không cho ông ấy đi bệnh viện. Thành ơi, theo lý mà nói ba con xảy ra chuyện lớn như vậy, ba con đáng lẽ phải đến bệnh viện thăm hỏi ba con một chút mới phải. Nhưng sức khỏe ông ấy… thật sự khiến người ta không yên tâm mà…” Mẹ vợ nói với giọng áy náy trong điện thoại với anh.
“Má ơi, không sao không sao đâu ạ. Con đều hiểu mà. À đúng rồi, má ơi…” Anh nói xong liền đột nhiên nhớ lại chuyện lúng túng xảy ra ở bệnh viện hai ngày trước với mẹ vợ. Liền muốn giải thích một chút với mẹ vợ.
“Thành ơi, có chuyện gì con cứ nói đi chứ.” Mẹ vợ nghe vậy liền nói với anh.
“Má ơi, ngày hôm đó ở bệnh viện con… con thật sự không phải cố ý đâu… Má tuyệt đối đừng để trong lòng…” Anh ngập ngừng nói với giọng lúng túng cuối cùng cũng nói ra với mẹ vợ trong điện thoại.
“…” Mẹ vợ nghe vậy trước tiên là im lặng một chút. Rồi liền nói với anh: “Thành ơi, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa. Má không trách con đâu. Con cũng không cần đem chuyện này ghi nhớ trong lòng. Má cúp điện thoại đây.”
“Má ơi…” Anh còn muốn giải thích với mẹ vợ, liền thấy đối phương đã cúp điện thoại rồi. Anh trong lòng lập tức liền nghĩ thầm mẹ vợ là lúng túng ngại ngùng hay là tức giận đây? Nhưng chuyện này cũng chỉ có một mình mẹ vợ bà ấy biết rồi.
Anh từ trên ghế sofa đứng dậy vào phòng riêng của mình. Trước tiên là tắm rửa một cái. Rồi liền cầm điện thoại lên mở camera giám sát phòng bệnh của ông Lương ra. Chỉ thấy ông Lương nằm trên giường bệnh. Trên người đắp chăn màu trắng tinh khiết chuyên dùng của bệnh viện. Còn Ngọc Anh đã ăn xong bữa tối từ bên ngoài về phòng bệnh rồi. Đang cùng một cô y tá nhỏ ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm. Anh vừa đặt điện thoại lên bàn máy tính. Trong lòng vừa nghĩ thầm quan hệ xã giao của Ngọc Anh thật tốt. Lại có thể cùng cô y tá nhỏ nói chuyện phiếm với nhau rồi. Rồi liền đưa tay khởi động máy tính.
“Chị ơi, da chị tốt như vậy, lại trắng nõn lại mịn màng. Là chăm sóc như thế nào vậy ạ? Thật khiến người ta ngưỡng mộ.” Cô y tá nhỏ nói với giọng ngưỡng mộ với Ngọc Anh.
“Khà khà, chị đâu có chăm sóc gì đâu chứ.” Ngọc Anh cười duyên nói với cô y tá nhỏ.
“Chị ơi, chị nói dối phải không. Vậy tại sao da chị lại tốt như vậy chứ?” Cô y tá nhỏ nói với vẻ không tin.
“Chị thật sự không nói dối em đâu mà. Da chị chính là như vậy đó. Khà khà.” Ngọc Anh vừa nói vừa theo bản năng đưa tay lên sờ lên mặt trắng nõn mịn màng của mình một cái.
Anh thấy hai người họ đang nói chuyện phiếm. Chủ đề phụ nữ này anh cũng không có hứng thú nghe. Cho nên liền mở điện thoại ra bắt đầu làm việc. Khoảng bốn năm phút sau, y tá có lẽ có việc rồi, liền rời khỏi phòng. Còn Ngọc Anh đứng dậy đến trước giường bệnh ông Lương xem xét ông Lương xong. Thấy ông Lương nhắm mắt lại như thể là ngủ rồi vậy. Đang định quay người đi thì, liền thấy ông Lương đột nhiên mở mắt ra nói một câu: “Y tá nói không sai.”
“Ba ơi, ba đang nói gì vậy ạ?” Lời nói đột ngột của ông Lương làm Ngọc Anh giật mình một cái. Rồi liền không hiểu hỏi.
“Cô y tá nhỏ nói da con đẹp như vậy mà…” Ông Lương cười nói.
“Ba ơi, ba nói bậy bạ gì đó chứ? Lão già không đứng đắn. Còn nghe trộm chúng con nói chuyện.” Ngọc Anh nghe vậy mặt đỏ bừng. Rồi liền nói với giọng bực bội với ông Lương.
“Hehe, ba đều là người sắp xuống lỗ rồi. Cũng không còn mấy năm không đứng đắn nữa đâu.” Ông Lương lại nói đùa với Ngọc Anh.
Anh đang làm việc trên máy tính. Nghe thấy Ngọc Anh và ông Lương nói chuyện chủ đề này. Lập tức liền có hứng thú. Liền tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào camera giám sát trên điện thoại xem.
“Ba ơi, ba lại nói bậy rồi. Sức khỏe ba cường tráng như vậy. Cách xuống lỗ còn xa lắm đó. Lời này của ba nếu để Thành nghe thấy. Nó không nói ba mới lạ đó chứ?” Ngọc Anh nói với giọng trách móc với ông Lương.
“Ngọc… Ngọc Anh ơi, sức khỏe ba thật sự còn cường tráng như vậy sao ạ?” Ông Lương nghe lời Ngọc Anh nói, lập tức mắt sáng lên. Liền nói với giọng phấn khích hỏi Ngọc Anh.
“Ba hỏi con làm gì chứ? Ba tự mình chẳng lẽ không biết sao ạ?” Ngọc Anh là nữ tiến sĩ. Đương nhiên có thể nghe ra được ông Lương là lời nói có ẩn ý rồi. Lập tức liền bị xấu hổ mặt đỏ ửng lên một chút. Rồi liền nói với giọng xấu hổ hỏi ngược lại ông Lương.
“Ngọc… Ngọc Anh ơi, vậy con cảm thấy sức khỏe ba thế nào?” Ông Lương phấn khích lại hỏi ngược lại Ngọc Anh.
“Con sao biết được chứ ạ?” Ngọc Anh nghe vậy xấu hổ nói một câu.
“Ngọc Anh ơi, con sao lại không biết chứ? Chúng ta không phải đã làm chuyện đó rồi sao? Con trong lòng chắc chắn là biết mà…” Ông Lương nói với giọng kích động truy hỏi Ngọc Anh.
“Ba ơi, ba thật sự ngày càng không đứng đắn rồi. Không muốn nói chuyện với ba nữa…” Khi Ngọc Anh nghe thấy ông Lương nói ra những lời như vậy. Gương mặt cô lập tức liền bị xấu hổ đỏ bừng. Rồi liền vừa xấu hổ nói. Vừa quay người đi. Đem tấm lưng cao ráo yểu điệu kia quay về phía ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi. Con cứ nói đi chứ ạ. Người khác lại không nghe thấy đâu. Con nói cho ba biết đi. Sức khỏe ba thật sự rất cường tráng sao ạ?” Ông Lương vội vàng nói với giọng phấn khích và năn nỉ với Ngọc Anh.
Anh nhìn màn hình trong camera giám sát trên điện thoại. Nghe thấy ông Lương nói với Ngọc Anh như vậy. Lập tức liền bất giác phấn khích. Hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trên camera giám sát. Tai cũng dỏng lên. Muốn nghe xem Ngọc Anh rốt cuộc sẽ nói gì với ông Lương. Nhưng ông Lương hoàn toàn không biết anh lúc này đang ở trong camera giám sát nhìn ông và Ngọc Anh. Ông còn tưởng chỉ có một mình ông và Ngọc Anh hai người thôi chứ?
