Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
Ngọc Anh toàn thân trần truồng chạy vào nhà vệ sinh ở cửa phòng bệnh, vội vàng đóng cửa lại. Nhìn tinh dịch vừa mới bắn ra của ông Lương dính đầy trên tay phải, lại cúi đầu nhìn khoảng giữa hai chân ướt sũng, hơn nữa trên mặt trong hai bắp đùi trắng nõn cũng toàn là dâm thủy, có chút còn men theo mặt trong bắp đùi trắng như tuyết chảy xuống dưới. Lập tức liền xấu hổ mặt đỏ bừng! Trời ạ, mình sao lại bị ngón tay ông Lương làm cho lên đỉnh rồi chứ? Điều này cũng quá xấu hổ rồi phải không? Ngọc Anh đều không dám tưởng tượng tiếp nữa rồi. Vội vàng cầm lấy khăn mặt của mình, làm ướt trong bồn rửa mặt xong bắt đầu lau rửa…
Khoảng mười mấy phút sau, Ngọc Anh vẫn toàn thân trần truồng từ nhà vệ sinh ra. Bởi vì ban nãy vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, quần áo đều còn để lại bên giường bệnh! Thấy mắt ông Lương nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của mình xem, mặt Ngọc Anh liền bất giác đỏ ửng lên! Rồi liền vội vàng đến trước tủ quần áo, từ bên trong tìm ra áo ngực và quần lót! Rồi liền trước mặt ông Lương mặc vào xong, lại ở bên giường bệnh tìm ra bộ đồ ngủ cũng mặc vào xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi!
“Ngọc… Ngọc Anh…” Ông Lương luôn nhìn Ngọc Anh trước mặt ông mặc áo ngực và quần lót vào. Thấy cô mặc bộ đồ ngủ vào xong, mới gọi một tiếng. Nhưng Ngọc Anh không hề để ý đến ông, quay người trực tiếp đi vào nhà vệ sinh. Chỉ một lát sau, liền từ nhà vệ sinh ra, hai tay bưng một cái chậu, đến trước giường bệnh ông Lương. Lại đặt chậu lên ghế. Rồi liền vén chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương lên. Lúc đó liền nhíu mày, rồi mặt đỏ bừng. Bởi vì cô nhìn thấy khoảng giữa hai chân ông Lương một mớ hỗn độn, không thể nhìn nổi! Hơn nữa trên chiếc chăn bị vén lên cũng dính đầy một ít tinh dịch sền sệt màu trắng! Rồi từ trong chậu vắt khô khăn mặt đem phần dưới cơ thể ông Lương lau rửa sạch sẽ xong. Lại dùng khăn mặt đem tinh dịch sền sệt màu trắng trên chăn cũng lau sạch!
“Ba ơi, vết thương còn đau không ạ?” Ngọc Anh im lặng không nói gì làm xong mọi việc, cuối cùng cũng mở miệng hỏi ông Lương một câu!
“So… so với trước đỡ hơn chút rồi. Cảm ơn Ngọc Anh…” Ông Lương nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh! Ngọc Anh đều không biết lời cảm ơn ông Lương nói ra là chỉ cái gì? Là chỉ việc ban nãy mình dùng nhan sắc giảm đau? Hay là nói mình ban nãy đem phần dưới của ông lau rửa sạch sẽ? Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa. Bởi vì ban nãy bị ông Lương dùng ngón tay làm cho lên đỉnh? Bất kể là nội tâm hay ngoại hình, đều cảm thấy vô cùng xấu hổ! Cho nên cũng không để ý đến lời ông Lương nói nữa. Tắt đèn trong phòng bệnh đi. Rồi liền vừa nằm xuống ghế sofa vừa nói với ông Lương một câu: “Ngủ thôi ạ!”
Ông Lương có lẽ cũng biết sự xấu hổ của Ngọc Anh. Cho nên cũng không nói gì thêm nữa. Chỉ là thở dài một hơi! Ngọc Anh nằm trên ghế sofa, sao có thể ngủ được chứ? Nhớ lại cảnh nhan sắc giảm đau ban nãy, nhớ lại bị ngón tay ông Lương làm cho lên đỉnh! Còn nhớ lại mình lại có thể cùng ông Lương ngủ chung một phòng. Tối qua cũng không cảm thấy gì. Bởi vì tối qua đến sáng mình đều luôn chăm sóc đến sáng. Nhưng bây giờ không giống vậy rồi. Đèn phòng bệnh đã tự mình tắt rồi. Mình nằm trên ghế sofa, còn ông Lương liền nằm trên giường bệnh. Lần đầu tiên cùng ông Lương ngủ chung một phòng. Cho nên ngày càng cảm thấy xấu hổ!
Khoảng mười mấy phút sau, nghe thấy trên giường bệnh truyền đến tiếng ngáy nhẹ đều đều của ông Lương. Liền biết ông Lương đã ngủ say rồi. Trong lòng cũng bớt đi chút xấu hổ! Sau đó cũng bất giác thiếp đi…
Sáng hôm sau, Thành chưa đến sáu giờ liền tỉnh rồi. Khi anh mở mắt ra, trong đầu ý nghĩ đầu tiên liền nghĩ đến Ngọc Anh và ông Lương ở bệnh viện. Họ một đêm này rốt cuộc trải qua thế nào. Nếu ở phòng bệnh của ông Lương ở bệnh viện lắp đặt camera giám sát, vậy thì cái gì cũng biết rồi. Cũng không cần anh đoán mò nữa rồi. Anh nghĩ đến đây, liền vội vàng lật người dậy khỏi giường. Vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong liền ra ngoài mặc quần áo vào. Đến ban công bên ngoài, đem camera lỗ kim giấu trên ban công lấy xuống! Rồi liền vội vàng rời khỏi nhà! Lái xe đến bệnh viện. Lại mua cho Ngọc Anh một phần bữa sáng xong liền đến khu nội trú. Lại vào phòng bệnh của ông Lương!
Ông Lương đang nằm trên giường, hình như còn chưa tỉnh lại. Còn Ngọc Anh đang ở trong nhà vệ sinh giặt quần áo! Anh thấy đây chính là cơ hội tốt. Liền ngẩng đầu nhìn lên trên phòng bệnh. Rồi liền tìm một vị trí tương đối kín đáo đem camera lỗ kim đặt vào xong. Tâm trạng căng thẳng mới thả lỏng xuống.
Khi anh vừa đặt xong camera lỗ kim, Ngọc Anh liền từ nhà vệ sinh đi ra. Anh vội nói với cô: “Em yêu, em ban nãy đang giặt quần áo à. Anh mang bữa sáng đến cho em rồi!”
Ngọc Anh lúc nhìn thấy anh, mặt đỏ bừng. Rồi liền nói với anh: “Chồng ơi, anh sao lại đến sớm như vậy chứ? Sao không ở nhà ngủ thêm một lát nữa ạ?”
“Ba đang nằm viện đó. Anh sao còn dám ngủ nướng chứ. Cho nên liền dậy sớm đến đây rồi. Còn nữa chính là cũng lo lắng cho em đó. À đúng rồi, em yêu, tối qua em ngủ có quen không?” Anh vội nói với cô.
“Ở nhà ngủ quen rồi. Đột nhiên ngủ ở bệnh viện, đương nhiên là không quen lắm rồi!” Ngọc Anh nghe lời anh nói, mặt liền bất giác đỏ ửng lên. Rồi nhỏ giọng nói với anh.
“Em yêu, để em phải chịu ấm ức rồi!” Anh nghe xong vô cùng thành khẩn dịu dàng nói với Ngọc Anh!
“Nói gì vậy chứ? Ba còn không phải vì cứu Bông mới bị thương nặng sao? Lại nếu không phải vì cứu Bông, chúng ta làm con cháu cũng nên phải ở bệnh viện chăm sóc ba mà!” Ngọc Anh lườm anh một cái nói. Nhưng lời nói của cô lại vô cùng hiền thục.
“Ừm, em yêu, em nói vô cùng có lý!” Anh gật đầu nói với Ngọc Anh. Rồi lại hỏi cô: “Ba đêm qua đều không có chuyện gì chứ ạ?” Lời nói của anh là thật lòng quan tâm ông Lương. Nhưng Ngọc Anh nghe xong trong lòng lại chấn động một cái. Rồi lại cảm thấy xấu hổ. Bởi vì đêm qua vết thương của ông Lương đau đớn, mình là dùng phương thức nhan sắc giảm đau mới khiến ông Lương quên đi đau đớn trên vết thương. Nhưng chuyện này lại sao dám nói cho anh biết chứ? Cho nên liền nói với giọng có chút không tự nhiên với anh: “Ừm, không có chuyện gì…”
Anh nghe vậy trong lòng vô cùng yên tâm. Liền nói với Ngọc Anh: “Em yêu, ba tiếp theo sẽ ngày một tốt hơn đó. Anh cũng yên tâm không ít rồi. Chỉ là còn phải vất…”
“Thôi được rồi, dừng lại dừng lại, đừng nói nữa!” Chưa đợi anh nói xong, Ngọc Anh liền vội vàng ngăn anh nói tiếp! Anh nghe vậy cười với Ngọc Anh một cái. Rồi lại nói: “Ba ngủ say quá nhỉ. Con không làm phiền ông nữa!” Rồi anh liền ngồi xuống ghế sofa.
Ngọc Anh nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, ông Lương nửa đêm dưới hành hạ như vậy, bây giờ có thể ngủ không say sao? Rồi liền mở bữa sáng ra, bưng lên bắt đầu ăn. Nhưng vừa ăn hai miếng liền hỏi anh: “Chồng ơi, anh ăn chưa?”
“Anh lát nữa đến công ty đi làm lại ra ngoài ăn tạm một chút!” Anh ngẩng đầu nhìn Ngọc Anh nói.
“Vậy anh có thể mua hai phần mang qua đây mà!” Ngọc Anh nói một câu lại bắt đầu ăn. Anh không hề trả lời lại lời Ngọc Anh nói nữa. Bởi vì ánh mắt anh đang nhìn chiếc camera lỗ kim lén lút đặt ở cửa thoát khí điều hòa ở cửa. Cảm thấy vô cùng kín đáo, trong lòng cũng vô cùng yên tâm.
Đợi Ngọc Anh ăn xong bữa sáng, anh lấy điện thoại ra xem giờ, thấy cách giờ đi làm còn một lát nữa. Liền đứng dậy đến bên giường bệnh ông Lương. Đột nhiên phát hiện ống dẫn nước tiểu mềm của ông Lương không còn nữa. Liền hỏi Ngọc Anh: “Em yêu, ống dẫn nước tiểu của ba rút ra rồi sao?”
Ngọc Anh vừa nghe, mặt lập tức liền đỏ ửng lên. Rồi nhỏ giọng nói với anh: “Ừm, ba ông ấy nói cắm vào khó chịu, cứ đòi rút ra. Cho nên em liền gọi y tá đến rút ra rồi!”
