Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
Ngọc Anh đang nằm ngủ say trên ghế sofa trong phòng bệnh, cũng không biết ngủ đến mấy giờ rồi, đột nhiên bị ông Lương gọi dậy. Liền vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sofa. Thấy trong phòng bệnh không thấy bóng dáng chồng đâu, chỉ có một mình ông Lương nằm trên giường bệnh. Lập tức liền hỏi ông Lương: “Ba ơi, Thành đâu rồi ạ?”
“Ngọc Anh ơi, Thành thấy con đang ngủ, không nỡ gọi con dậy, muốn để con ngủ thêm một lát nữa. Cho nên ba liền bảo nó về trước rồi! Nó ngày mai không phải còn phải đi làm sao? Sợ về muộn sẽ ảnh hưởng đến việc đi làm ngày mai của nó!” Ông Lương nằm trên giường bệnh nói với Ngọc Anh.
Ngọc Anh nghe vậy vội vàng cầm điện thoại lên xem một cái, lập tức liền giật mình một cái. Mình một giấc này lại ngủ đến mười hai giờ rồi. Liền vội vàng ngẩng đầu nhìn chai nước muối phía trên giường bệnh, thấy đã không còn nước muối nữa rồi, liền lại hỏi ông Lương: “Ba ơi, nước muối truyền xong lúc nào vậy ạ?”
“Được một lúc rồi. Là ba bấm nút gọi đầu giường để y tá qua rút ra đó!” Ông Lương nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, xin lỗi ba, con… con ban nãy ngủ quên mất rồi…” Ngọc Anh có chút ngại ngùng nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, người phải xin lỗi là ba mới đúng. Để con ở đây chịu khổ như vậy. Ba chỉ mong sao lập tức liền xuất viện được thôi, để con bớt đi chút khổ cực!” Ông Lương vô cùng tự trách nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, ba tuyệt đối đừng nói như vậy. Con làm con cháu chăm sóc ba là chuyện nên làm mà!” Ngọc Anh vội nói với ông Lương.
“Ngọc… Ngọc Anh ơi… Ba… ba muốn đi tiểu rồi…” Ông Lương có lẽ đã nhịn tiểu rất lâu rồi. Thật sự là không nhịn được nữa rồi mới gọi Ngọc Anh dậy. Lúc này liền mặt đầy lúng túng, rồi ngập ngừng nói với Ngọc Anh.
“Ồ, biết rồi ạ!” Ngọc Anh nghe vậy mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa đi vào nhà vệ sinh. Cũng biết được nguyên nhân ban nãy ông Lương gọi cô dậy rồi. Chỉ một lát sau, Ngọc Anh liền từ trong nhà vệ sinh cầm một cái bô ra đến bên giường bệnh ông Lương. Rồi liền vén chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương lên. Lại đỏ mặt kéo quần đùi lớn của ông Lương xuống. Lập tức chỉ thấy vật khổng lồ giữa hai chân ông Lương liền lộ ra trước mắt. Lông mu vì phẫu thuật mà cạo trọc trông nhẵn bóng. Dương vật cũng trông đặc biệt to lớn và khiến người ta chú ý! Cũng không biết nguyên nhân gì, Ngọc Anh vừa nhìn thấy dương vật to lớn này giữa hai chân ông Lương, liền bất giác có phản ứng sinh lý trên cơ thể. Cho nên liền cảm thấy trên người có chút nóng ran. Hai mắt đẹp như thể bị dương vật khổng lồ này hút chặt lấy vậy. Lại quên mất giúp ông Lương đi tiểu.
“Ngọc Anh ơi, ba gấp muốn tè ra rồi. Con… con có thể nhanh lên một chút không…” Ông Lương có lẽ quả thật sắp không nhịn được nữa rồi. Lại thấy hai mắt xinh đẹp của Ngọc Anh nhìn chằm chằm vào phần dưới của ông xem, mà không đem cái bô trong tay cô đặt vào phần dưới của mình. Cho nên liền mặt đầy lúng túng thúc giục Ngọc Anh.
“Ồ!” Ngọc Anh nghe vậy mới biết mình ban nãy thất thần rồi. Lập tức mặt đỏ bừng. Vội vàng đem miệng bô đối diện với dương vật ông Lương. Lại đưa tay kia ra cầm lấy dương vật nhét vào miệng bô. Rồi liền xấu hổ nhỏ giọng nói với ông Lương: “Ba ơi, ba có thể tè rồi…” Lúc này Ngọc Anh mặt đỏ bừng, một tay cầm bô, mà miệng bô lại nhét một dương vật đàn ông. Cô lớn đến vậy vẫn là lần đầu tiên làm loại việc này đó. Cho nên tỏ ra đặc biệt xấu hổ. Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
Nhưng qua một lúc lâu sau, lại không có chút động tĩnh nào cả. Cho nên liền theo bản năng quay mặt lại nhìn ông Lương. Thấy mặt già ông đã nín đến đỏ bừng. Liền hỏi ông: “Ba ơi, ba không phải gấp muốn tè sao? Sao không tè ra vậy ạ?”
“Ngọc Anh ơi, ba có lẽ không quen đi tiểu như vậy. Con… con có thể dùng tay vịn lấy cái đó của ba không…” Ông Lương nghe lời Ngọc Anh nói xong, lại mặt đầy lúng túng nói với Ngọc Anh.
Ngọc Anh nghe vậy hít một hơi lạnh. Nhưng cũng rất hiểu cho ông Lương. Bởi vì đàn ông đi tiểu đều là dùng tay vịn lấy cái đó mà tè. Có lẽ là quen rồi. Đột nhiên không có tay vịn lấy, liền sẽ không tè ra được. Lúc này Ngọc Anh mặt đỏ bừng. Rồi cắn môi dưới. Liền đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn còn lại qua. Lại dùng đầu ngón tay ngọc ngà nhọn nhọn vịn lấy dương vật. Rồi liền vội vàng quay mặt sang một bên đi. Ngại ngùng không dám nhìn ông Lương đi tiểu.
Đột nhiên cảm thấy thân dương vật mình đang vịn lấy một trận phình lên. Rồi liền nghe thấy tiếng nước tiểu rào rào. Ngọc Anh lập tức liền nhíu chặt mày, nín thở. Bởi vì một mùi khai nước tiểu vô cùng khó ngửi xộc vào mũi! Có lẽ ông Lương thật sự đã nhịn rất lâu rồi. Tiếng rào rào trong bô tròn một phút mới dần dần ngừng lại.
“Ba ơi, xong chưa ạ?” Ngọc Anh xấu hổ hỏi ông Lương.
“Xong rồi, Ngọc Anh ơi, cảm ơn con!” Ông Lương vẫn nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh.
Ngọc Anh nghe vậy không nói gì. Liền quay mặt lại nhìn phần dưới cơ thể ông Lương. Rồi liền lấy bô ra. Lại đi vào nhà vệ sinh! Khoảng hai phút, Ngọc Anh liền từ nhà vệ sinh ra. Giúp ông Lương kéo quần đùi lớn lên, đắp chăn lại. Liền nói với ông Lương: “Ba ơi, bây giờ nước muối cũng hết rồi, nước tiểu cũng tè rồi. Ba cứ yên tâm ngủ một giấc đi ạ!”
“Ừm, có chút buồn ngủ rồi!” Ông Lương nửa đêm trên không ngủ. Lúc này nhịn tiểu lâu như vậy cũng tè rồi. Cho nên cả người đều cảm thấy thoải mái. Liền thật sự rất muốn ngủ rồi! Cho nên nói xong liền nhắm mắt lại!
Ngọc Anh thấy vậy liền giúp ông sắp xếp lại chăn một chút xong. Liền lại quay lại ghế sofa ngồi xuống. Nửa đêm trên đã ngủ rồi. Bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có nữa rồi. Cho nên liền lấy điện thoại ra tùy tiện lướt xem. Khoảng mười mấy phút sau, thấy ông Lương truyền ra tiếng ngáy nhẹ đều đều. Biết ông đã ngủ say rồi. Trong lòng cũng bớt đi chút xấu hổ! Sau đó cũng bất giác thiếp đi…
Cũng không biết ngủ đến mấy giờ rồi, Ngọc Anh đột nhiên bị tiếng rên rỉ đau khổ của ông Lương làm cho tỉnh giấc. Vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sofa. Rồi đến bên giường bệnh. Thấy ông Lương mặt đầy đau khổ, một tay nắm chặt ga giường, tay kia ôm lấy vết thương trên bụng! Miệng thỉnh thoảng kêu lên: “Ái ôi… Đau quá… Đau quá à… Ừm…”
“Ba ơi…” Ngọc Anh thấy vậy giật mình một cái, vội vàng gọi một tiếng!
“Ngọc Anh ơi, sao vậy à, vết thương của ba đột nhiên rất đau rồi, trước kia không đau đâu mà. Con mau gọi y tá đến xem cho ba đi, đau chết mất… Ái ôi…” Ông Lương mặt đầy đau khổ nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, là kim giảm đau bị rút ra rồi, cho nên vết thương của ba sẽ cảm thấy đau đớn đó. Ba cố gắng nhịn một chút đi nhé. Nếu đều dựa vào kim giảm đau, vết thương của ba sẽ rất khó lành đó!” Ngọc Anh vội vàng giải thích nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, vết thương của ba thật sự đau lắm đó. Con vẫn nên gọi y tá đến tiêm lại kim giảm đau cho ba đi. Ba… ba đau thật sự không chịu nổi nữa rồi… Ái ôi… Đau chết mất…” Ông Lương lại mặt mày đau khổ nói với Ngọc Anh. Hơn nữa đau đến mức trên trán đều đổ mồ hôi lạnh rồi!
Ngọc Anh thấy vậy cũng hoảng hốt. Vội vàng quay người chạy ra khỏi phòng bệnh, ở quầy y tá gọi y tá đến. Y tá vừa nhìn thấy ông Lương đau khổ như vậy, trước tiên là nhíu mày. Rồi miệng liền lẩm bẩm một mình nói một câu: “Chắc sẽ không đau đớn như vậy đâu. Rốt cuộc là chuyện gì đây chứ?”
“Y tá ơi, có cần tiêm lại kim giảm đau cho ba tôi không ạ?” Ngọc Anh đứng bên cạnh y tá hỏi cô.
“Không được đâu ạ. Bác sĩ điều trị dặn dò qua rồi. Tôi không dám tự ý tiêm kim giảm đau cho bệnh nhân đâu ạ. Ông ơi, ông cứ nhịn một chút đi nhé! Không sao đâu!” Y tá nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Ông Lương thấy vậy liền sốt ruột nói với Ngọc Anh: “Ngọc Anh ơi, vậy ba đau đớn như vậy, làm sao bây giờ ạ?”
Y tá đều không có cách nào rồi, tôi còn có cách nào nữa chứ? Ngọc Anh nghe vậy trong lòng thầm nghĩ! Rồi liền nói với ông Lương: “Ba ơi, ba cứ nhịn một chút đi ạ!”
“Ngọc Anh ơi, vết thương của ba thật sự rất đau đó chứ. Quả thật không nhịn được nữa rồi. Ái ôi… Làm sao bây giờ ạ… Đau chết tôi rồi…” Ông Lương mặt đầy đau khổ kêu lên… Ông Lương nằm trên giường đau khổ như vậy, miệng còn không ngừng kêu lên. Cả trái tim Ngọc Anh đều thắt lại. Sốt ruột đến mức cô đều không biết phải làm sao nữa rồi. Lấy điện thoại ra xem, bây giờ là hơn hai giờ sáng. Phải làm sao đây chứ? Cho nên đều không biết phải làm sao rồi. Tâm trạng cũng theo đó nặng nề.
“Ngọc… Ngọc Anh ơi…” Ông Lương đột nhiên gọi tên Ngọc Anh.
“Ba ơi…” Ngọc Anh vội vàng nhìn ông Lương đáp một tiếng.
“Ngọc Anh ơi, vết thương của ba thật sự rất đau đó…” Ông Lương lại vô cùng đau khổ nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, vậy làm sao bây giờ ạ? Ba… ba thật sự đau đến mức không nhịn được nữa sao ạ?” Ngọc Anh thấy ông Lương đau khổ như vậy, thật sự là không đành lòng rồi. Liền nói với giọng căng thẳng hỏi ông Lương.
“Thật sự không nhịn được nữa rồi. Nhưng Ngọc Anh ơi, ba lại có một cách, có lẽ có thể làm cho vết thương của ba giảm bớt đau đớn…” Ông Lương đột nhiên nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh.
“Ba ơi, ba có cách gì ạ, mau nói đi ạ!” Ngọc Anh vừa nghe, lập tức liền vô cùng vui mừng hỏi ông Lương.
“Ngọc Anh ơi… Ba ngại ngùng không dám nói ra miệng đâu…” Ông Lương lại nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh.
“Ba ơi, ba đều đau đến mức như vậy rồi. Còn có gì ngại ngùng nữa chứ ạ. Mau nói đi ạ!” Ngọc Anh nghe vậy vô cùng sốt ruột nói với ông Lương. Chỉ thiếu nước dậm chân rồi!
“Ngọc… Ngọc Anh ơi, ba nói rồi con không được tức giận đó nha. Con nếu không đồng ý, cứ xem như ba chưa nói gì nhé!” Ông Lương lại nói với giọng vừa lúng túng vừa rụt rè, hơn nữa còn mang theo đau khổ với Ngọc Anh!
“Ba ơi, ba rốt cuộc muốn nói gì vậy ạ? Chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn trên vết thương của ba, ba bảo làm gì cũng được hết ạ!” Ngọc Anh vội nói với ông Lương. Bởi vì nhìn ông Lương đau khổ như vậy, Ngọc Anh trong lòng thật sự rất khó chịu. Cứ như vậy mà đến sáng, mình chẳng phải sẽ bị giày vò đến sáng sao?
“Ngọc… Ngọc Anh ơi… Con… con có thể cởi quần áo con ra… để ba nhìn cơ thể con… Ba liền sẽ tập trung sự chú ý vào cơ thể con rồi… cũng sẽ quên đi đau đớn trên vết thương rồi…” Ông Lương ngập ngừng cuối cùng cũng nói ra!
Ngọc Anh nghe vậy mặt liền “Soạt” một tiếng đỏ bừng. Ông Lương lại nghĩ ra ý tưởng tồi tệ này. Nhưng thật sự đừng nói, đều nói nhan sắc có thể thay cơm. Thật ra đây cũng là cùng một đạo lý. Trong thời kỳ chiến tranh Nga, đội y tế thiếu thuốc giảm đau. Bác sĩ và y tá nhìn bộ dạng đau khổ của các chiến sĩ bị thương. Sau đó nữ bác sĩ trưởng nhóm dẫn đầu cởi hết quần áo trên người ra cho các chiến sĩ bị thương không dùng thuốc giảm đau làm phẫu thuật. Sau đó các nữ y tá cũng lần lượt cởi hết quần áo. Các chiến sĩ bị thương nhìn những thân thể trần trụi trắng như tuyết này, lại quên mất đau đớn trên vết thương! Chuyện này Ngọc Anh đã đọc qua trên sách, cũng là chuyện có thật! Không ngờ ông Lương một người nông dân thật thà, lại cũng nghĩ ra được cách này!
Ngọc Anh tuy cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng đây thật sự là cách hay. Lại thấy bộ dạng mặt đầy đau khổ của ông Lương. Còn dùng ánh mắt năn nỉ và mong đợi nhìn mình. Trong ánh mắt thậm chí còn lộ vẻ đáng thương! Ngọc Anh cắn môi dưới, trong lòng nghĩ thầm ông Lương là vì cứu bé Bông mới bị thương nặng. Bây giờ vết thương đau đớn như vậy. Mình nếu ngay cả yêu cầu này của ông cũng không làm được, vậy còn là người sao? Vả lại cơ thể mình ông Lương cũng đã xem qua rồi! Cho nên Ngọc Anh nghĩ đến đây, liền im lặng không nói gì quay người đến bên cửa phòng bệnh. Đưa tay đóng cửa lại. Vì lý do an toàn, hơn nữa còn khóa trái lại! Rồi mặt đầy e lệ quay lại bên giường bệnh!
Ông Lương thấy Ngọc Anh đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn mặt đầy e lệ. Liền biết Ngọc Anh đã đồng ý yêu cầu của ông rồi. Lập tức gương mặt liền lộ vẻ vui mừng. Lại có chút quên mất đau đớn trên vết thương rồi!
Ngọc Anh không nói gì. Chỉ là mặt ngày càng đỏ hơn. Rồi cắn môi dưới xong, liền mặt đầy e lệ đưa tay lên cởi từng nút áo ngủ một… Khi Ngọc Anh cởi hết nút áo trên áo ngủ, cởi áo ngủ xuống. Hai mắt ông Lương liền nhìn thẳng vào phần trên cơ thể nửa trần của Ngọc Anh xem. Đồng thời thật sự đã có chút quên mất đau đớn trên vết thương rồi! Chỉ thấy phần trên cơ thể Ngọc Anh ngoài một chiếc áo ngực ra, những phần da thịt trắng như ngọc khác liền toàn bộ lồ lộ trong mắt ông Lương. Da thịt trên người cô trắng như tuyết, mịn màng tinh tế, hơn nữa còn giàu sức sống!
Ngọc Anh xấu hổ ngước mắt liếc nhìn ông Lương đang nằm trên giường bệnh một cái. Thấy vẻ đau khổ trên mặt ông đã chuyển thành vẻ tham lam. Lập tức trong lòng vui mừng. Ý tưởng tồi tệ nhan sắc giảm đau này của ông Lương thật sự là có hiệu quả! Rồi liền lại e lệ cắn môi dưới xong, liền cởi cả quần ngủ xuống nữa! Lập tức chỉ thấy hai bắp đùi trắng lớn thon dài cân đối liền lộ ra trong mắt ông Lương. Một chiếc quần lót ren nhỏ màu xanh nước biển cũng toàn bộ lộ ra. Mắt ông Lương lập tức liền từ phần trên cơ thể Ngọc Anh chuyển xuống hai bắp đùi trắng lớn phần dưới cơ thể Ngọc Anh. Không thể nghi ngờ, ông Lương là đặc biệt thích hai chân ngọc trắng như tuyết của Ngọc Anh! Cho nên hai mắt đều sắp tóe ra lửa rồi!
Ngọc Anh mặt đầy e lệ. Thấy hai mắt ông Lương tham lam nhìn chằm chằm vào cơ thể nửa trần của mình xem như vậy. May mắn là cơ thể mình đã bị ông Lương nhìn thấy qua không ít lần rồi. Nếu không sẽ bị xấu hổ đến mức không còn chỗ dung thân rồi! Vốn định hỏi một chút vết thương của ông Lương còn đau không? Nhưng nghĩ lại vẫn nên nhịn không hỏi rồi. Đã ông Lương đã bị cơ thể mình mê hoặc rồi. Cũng quên mất đau đớn trên vết thương rồi. Mình nếu hỏi một cái, vậy chẳng phải lại khiến ông Lương nhớ lại đau đớn trên vết thương sao?
“Ba ơi… Cứ… cứ như vậy được chưa ạ?” Trên người Ngọc Anh chỉ còn lại một chiếc áo ngực và một chiếc quần lót nhỏ rồi. Những phần da thịt trắng như ngọc khác và hai bắp đùi trắng lớn thon dài cân đối đều toàn bộ lồ lộ trong không khí phòng bệnh. Lồ lộ trong mắt ông Lương. Cảm thấy ông Lương đã bị thân thể nửa trần quyến rũ của mình mê hoặc rồi. Cũng quên mất đau đớn trên vết thương rồi. Cô đương nhiên không còn hy vọng cởi nốt chiếc áo ngực và quần lót duy nhất trên người xuống nữa rồi! Cho nên liền xấu hổ hỏi ông Lương.
“Ngọc… Ngọc Anh ơi… Con… con vẫn nên cởi hết ra đi…” Ông Lương đã kích động đến mức ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp rồi!
Ngọc Anh nghe xong nghĩ thầm chỉ cần có thể khiến ông Lương quên đi đau đớn trên vết thương, cởi ra nữa cũng không sao. Dù sao bầu ngực và chỗ kín giữa hai chân mình đều đã bị ông Lương xem qua rồi. Lại nghĩ đến ông Lương là vì cứu bé Bông mới bị thương nặng! Nghĩ đến đây, Ngọc Anh liền đưa tay cởi cả áo ngực xuống nữa. Lập tức chỉ thấy hai bầu ngực cao vút căng đầy trên ngực cô liền lồ lộ ra! Hai núm vú màu nâu đỏ quyến rũ trên đỉnh hai bầu ngực trắng nõn! Hai bầu ngực căng đầy trắng nõn quyến rũ trên ngực Ngọc Anh tạo thành một phong cảnh đẹp rực rỡ! Lúc này hai mắt ông Lương đều bận không xuể rồi. Nhưng cuối cùng vẫn nhìn chằm chằm vào hai bầu vú đầy đặn quyến rũ trước ngực Ngọc Anh xem……
