Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
Ngọc Anh đang nằm ngủ say trên ghế sofa trong phòng bệnh, cũng không biết ngủ đến mấy giờ rồi, đột nhiên bị ông Lương gọi dậy. Liền vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sofa. Thấy trong phòng bệnh không thấy bóng dáng chồng đâu, chỉ có một mình ông Lương nằm trên giường bệnh. Lập tức liền hỏi ông Lương: “Ba ơi, Thành đâu rồi ạ?”
“Ngọc Anh ơi, Thành thấy con đang ngủ, không nỡ gọi con dậy, muốn để con ngủ thêm một lát nữa. Cho nên ba liền bảo nó về trước rồi! Nó ngày mai không phải còn phải đi làm sao? Sợ về muộn sẽ ảnh hưởng đến việc đi làm ngày mai của nó!” Ông Lương nằm trên giường bệnh nói với Ngọc Anh.
Ngọc Anh nghe vậy vội vàng cầm điện thoại lên xem một cái, lập tức liền giật mình một cái. Mình một giấc này lại ngủ đến mười hai giờ rồi. Liền vội vàng ngẩng đầu nhìn chai nước muối phía trên giường bệnh, thấy đã không còn nước muối nữa rồi, liền lại hỏi ông Lương: “Ba ơi, nước muối truyền xong lúc nào vậy ạ?”
“Được một lúc rồi. Là ba bấm nút gọi đầu giường để y tá qua rút ra đó!” Ông Lương nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, xin lỗi ba, con… con ban nãy ngủ quên mất rồi…” Ngọc Anh có chút ngại ngùng nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, người phải xin lỗi là ba mới đúng. Để con ở đây chịu khổ như vậy. Ba chỉ mong sao lập tức liền xuất viện được thôi, để con bớt đi chút khổ cực!” Ông Lương vô cùng tự trách nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, ba tuyệt đối đừng nói như vậy. Con làm con cháu chăm sóc ba là chuyện nên làm mà!” Ngọc Anh vội nói với ông Lương.
“Ngọc… Ngọc Anh ơi… Ba… ba muốn đi tiểu rồi…” Ông Lương có lẽ đã nhịn tiểu rất lâu rồi. Thật sự là không nhịn được nữa rồi mới gọi Ngọc Anh dậy. Lúc này liền mặt đầy lúng túng, rồi ngập ngừng nói với Ngọc Anh.
“Ồ, biết rồi ạ!” Ngọc Anh nghe vậy mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa đi vào nhà vệ sinh. Cũng biết được nguyên nhân ban nãy ông Lương gọi cô dậy rồi. Chỉ một lát sau, Ngọc Anh liền từ trong nhà vệ sinh cầm một cái bô ra đến bên giường bệnh ông Lương. Rồi liền vén chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương lên. Lại đỏ mặt kéo quần đùi lớn của ông Lương xuống. Lập tức chỉ thấy vật khổng lồ giữa hai chân ông Lương liền lộ ra trước mắt. Lông mu vì phẫu thuật mà cạo trọc trông nhẵn bóng. Dương vật cũng đặc biệt to lớn và khiến người ta chú ý! Cũng không biết nguyên nhân gì, Ngọc Anh vừa nhìn thấy dương vật to lớn này giữa hai chân ông Lương, liền bất giác có phản ứng sinh lý trên cơ thể. Cho nên liền cảm thấy trên người có chút nóng ran. Hai mắt đẹp như thể bị dương vật khổng lồ này hút chặt lấy vậy. Lại quên mất giúp ông Lương đi tiểu.
“Ngọc Anh ơi, ba gấp muốn tè ra rồi. Con… con có thể nhanh lên một chút không…” Ông Lương có lẽ quả thật sắp không nhịn được nữa rồi. Lại thấy hai mắt xinh đẹp của Ngọc Anh nhìn chằm chằm vào phần dưới của ông xem, mà không đem cái bô trong tay cô đặt vào phần dưới của mình. Cho nên liền mặt đầy lúng túng thúc giục Ngọc Anh.
“Ồ!” Ngọc Anh nghe vậy mới biết mình ban nãy thất thần rồi. Lập tức mặt đỏ bừng. Vội vàng đem miệng bô đối diện với dương vật ông Lương. Lại đưa tay kia ra cầm lấy dương vật nhét vào miệng bô. Rồi liền xấu hổ nhỏ giọng nói với ông Lương: “Ba ơi, ba có thể tè rồi…” Lúc này Ngọc Anh mặt đỏ bừng, một tay cầm bô, mà miệng bô lại nhét một dương vật đàn ông. Cô lớn đến vậy vẫn là lần đầu tiên làm loại việc này đó. Cho nên tỏ ra đặc biệt xấu hổ. Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
Nhưng qua một lúc lâu sau, lại không có chút động tĩnh nào cả. Cho nên liền theo bản năng quay mặt lại nhìn ông Lương. Thấy mặt già ông đã đến đỏ bừng. Liền hỏi ông: “Ba ơi, ba không phải gấp muốn tè sao? Sao không tè ra vậy ạ?”
“Ngọc Anh ơi, ba có lẽ không quen đi tiểu như vậy. Con… con có thể dùng tay vịn lấy cái đó của ba không…” Ông Lương nghe lời Ngọc Anh nói xong, lại mặt đầy lúng túng nói với Ngọc Anh.
Ngọc Anh nghe vậy hít một hơi lạnh. Nhưng cũng rất hiểu cho ông Lương. Bởi vì đàn ông đi tiểu đều là dùng tay vịn lấy cái đó mà tè. Có lẽ là quen rồi. Đột nhiên không có tay vịn lấy, liền sẽ không tè ra được. Lúc này Ngọc Anh mặt đỏ bừng. Rồi cắn môi dưới. Liền đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn còn lại qua. Lại dùng đầu ngón tay ngọc ngà nhọn nhọn vịn lấy dương vật. Rồi liền vội vàng quay mặt sang một bên đi. Ngại ngùng không dám nhìn ông Lương đi tiểu.
Đột nhiên cảm thấy thân dương vật mình đang vịn lấy một trận phình lên. Rồi liền nghe thấy tiếng nước tiểu rào rào. Ngọc Anh lập tức liền nhíu chặt mày, nín thở. Bởi vì một mùi khai nước tiểu vô cùng khó ngửi xộc vào mũi! Có lẽ ông Lương thật sự đã nhịn rất lâu rồi. Tiếng rào rào trong bô một phút mới dần dần ngừng lại.
“Ba ơi, xong chưa ạ?” Ngọc Anh xấu hổ hỏi ông Lương.
“Xong rồi, Ngọc Anh ơi, cảm ơn con!” Ông Lương vẫn nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh.
Ngọc Anh nghe vậy không nói gì. Liền quay mặt lại nhìn phần dưới cơ thể ông Lương. Rồi liền lấy bô ra. Lại đi vào nhà vệ sinh! Khoảng hai phút , Ngọc Anh liền từ nhà vệ sinh ra. Giúp ông Lương kéo quần đùi lớn lên, đắp chăn lại. Liền nói với ông Lương: “Ba ơi, bây giờ nước muối cũng hết rồi, nước tiểu cũng tè rồi. Ba cứ yên tâm ngủ một giấc đi ạ!”
“Ừm, có chút buồn ngủ rồi!” Ông Lương nửa đêm trên không ngủ. Lúc này nhịn tiểu lâu như vậy cũng tè rồi. Cho nên cả người đều cảm thấy thoải mái. Liền thật sự rất muốn ngủ rồi! Cho nên nói xong liền nhắm mắt lại!
Ngọc Anh thấy vậy liền giúp ông sắp xếp lại chăn một chút xong. Liền lại quay lại ghế sofa ngồi xuống. Nửa đêm trên đã ngủ rồi. Bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có nữa rồi. Cho nên liền lấy điện thoại ra tùy tiện lướt xem.
Khoảng mười mấy phút sau, thấy ông Lương truyền ra tiếng ngáy nhẹ đều đều. Biết ông đã ngủ say rồi. Trong lòng cũng bớt đi chút xấu hổ! Sau đó cũng bất giác thiếp đi…
Sáng hôm sau, Thành chưa đến sáu giờ liền tỉnh rồi. Khi anh mở mắt ra, trong đầu ý nghĩ đầu tiên liền nghĩ đến Ngọc Anh và ông Lương ở bệnh viện. Họ một đêm này rốt cuộc trải qua thế nào. Nếu ở phòng bệnh của ông Lương ở bệnh viện lắp đặt camera giám sát, vậy thì cái gì cũng biết rồi. Cũng không cần anh đoán mò nữa rồi. Anh nghĩ đến đây, liền vội vàng lật người dậy khỏi giường. Vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong liền ra ngoài mặc quần áo vào. Đến ban công bên ngoài, đem camera lỗ kim giấu trên ban công lấy xuống! Rồi liền vội vàng rời khỏi nhà! Lái xe đến bệnh viện. Lại mua cho Ngọc Anh một phần bữa sáng xong liền đến khu nội trú. Lại vào phòng bệnh của ông Lương!
Ông Lương đang nằm trên giường, hình như còn chưa tỉnh lại. Còn Ngọc Anh đang ở trong nhà vệ sinh giặt quần áo! Anh thấy đây chính là cơ hội tốt. Liền ngẩng đầu nhìn lên trên phòng bệnh. Rồi liền tìm một vị trí tương đối kín đáo đem camera lỗ kim đặt vào xong. Tâm trạng căng thẳng mới thả lỏng .
Khi anh vừa đặt xong camera lỗ kim, Ngọc Anh liền từ nhà vệ sinh đi ra. Anh vội nói với cô: “Em yêu, em ban nãy đang giặt quần áo à. Anh mang bữa sáng đến cho em rồi!”
Ngọc Anh lúc nhìn thấy anh, mặt đỏ bừng. Rồi liền nói với anh: “Chồng ơi, anh sao lại đến sớm như vậy chứ? Sao không ở nhà ngủ thêm một lát nữa ạ?”
“Ba đang nằm viện đó. Anh sao còn dám ngủ nướng chứ. Cho nên liền dậy sớm đến đây rồi. Còn nữa chính là cũng lo lắng cho em đó. À đúng rồi, em yêu, tối qua em ngủ có quen không?” Anh vội nói với cô.
“Ở nhà ngủ quen rồi. Đột nhiên ngủ ở bệnh viện, đương nhiên là không quen lắm rồi!” Ngọc Anh nghe lời anh nói, mặt liền bất giác đỏ ửng lên. Rồi nhỏ giọng nói với anh.
“Em yêu, để em phải chịu ấm ức rồi!” Anh nghe xong vô cùng thành khẩn dịu dàng nói với Ngọc Anh!
“Nói gì vậy chứ? Ba còn không phải vì cứu Bông mới bị thương nặng sao? Lại nếu không phải vì cứu Bông, chúng ta làm con cháu cũng nên phải ở bệnh viện chăm sóc ba mà!” Ngọc Anh lườm anh một cái nói. Nhưng lời nói của cô lại vô cùng hiền thục.
“Ừm, em yêu, em nói vô cùng có lý!” Anh gật đầu nói với Ngọc Anh. Rồi lại hỏi cô: “Ba đêm qua đều không có chuyện gì chứ ạ?” Lời nói của anh là thật lòng quan tâm ông Lương. Nhưng Ngọc Anh nghe xong trong lòng lại chấn động một cái. Rồi lại cảm thấy xấu hổ. Bởi vì đêm qua vết thương của ông Lương đau đớn, mình là dùng phương thức nhan sắc giảm đau mới khiến ông Lương quên đi đau đớn trên vết thương. Nhưng chuyện này lại sao dám nói cho anh biết chứ? Cho nên liền nói với giọng có chút không tự nhiên với anh: “Ừm, không có chuyện gì…”
Anh nghe vậy trong lòng vô cùng yên tâm. Liền nói với Ngọc Anh: “Em yêu, ba tiếp theo sẽ ngày một tốt hơn đó. Anh cũng yên tâm không ít rồi. Chỉ là còn phải vất…”
“Thôi được rồi, dừng lại dừng lại, đừng nói nữa!” Chưa đợi anh nói xong, Ngọc Anh liền vội vàng ngăn anh nói tiếp! Anh nghe vậy cười với Ngọc Anh một cái. Rồi lại nói: “Ba ngủ say quá nhỉ. Con không làm phiền ông nữa!” Rồi anh liền ngồi xuống ghế sofa.
Ngọc Anh nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, ông Lương nửa đêm dưới hành hạ như vậy, bây giờ có thể ngủ không say sao? Rồi liền mở bữa sáng ra, bưng lên bắt đầu ăn. Nhưng vừa ăn hai miếng liền hỏi anh: “Chồng ơi, anh ăn chưa?”
“Anh lát nữa đến công ty đi làm lại ra ngoài ăn tạm một chút!” Anh ngẩng đầu nhìn Ngọc Anh nói.
“Vậy anh có thể mua hai phần mang qua đây mà!” Ngọc Anh nói một câu lại bắt đầu ăn. Anh không hề trả lời lại lời Ngọc Anh nói nữa. Bởi vì ánh mắt anh đang nhìn chiếc camera lỗ kim lén lút đặt ở cửa thoát khí điều hòa ở cửa. Cảm thấy vô cùng kín đáo, trong lòng cũng vô cùng yên tâm.
Đợi Ngọc Anh ăn xong bữa sáng, anh lấy điện thoại ra xem giờ, thấy cách giờ đi làm còn một lát nữa. Liền đứng dậy đến bên giường bệnh ông Lương. Đột nhiên phát hiện ống dẫn nước tiểu mềm của ông Lương không còn nữa. Liền hỏi Ngọc Anh: “Em yêu, ống dẫn nước tiểu của ba rút ra rồi sao?”
Ngọc Anh vừa nghe, mặt lập tức liền đỏ ửng lên. Rồi nhỏ giọng nói với anh: “Ừm, ba ông ấy nói cắm vào khó chịu, cứ đòi rút ra. Cho nên em liền gọi y tá đến rút ra rồi!”
“Vậy… vậy ba nếu muốn… muốn đi tiểu thì làm sao ạ?” Anh nghe vậy liền hỏi Ngọc Anh.
“Dùng bô hứng chứ sao!” Ngọc Anh thuận miệng nói một câu.
“Ồ, như vậy chẳng phải lại làm em vất vả rồi sao?” Anh miệng nói như vậy, trong lòng lại bất giác có chút phấn khích nhỏ. Bởi vì nhớ lại cảnh tượng Ngọc Anh giúp ba hứng nước tiểu!
“Vậy có cách nào đâu? Ba cứ đòi rút ra mà!” Ngọc Anh thuận miệng nói.
“Như vậy cũng tốt. Cái đó cắm ở đó chắc chắn rất khó chịu!” Anh nói.
“Thành ơi, con đến rồi……” Giọng ông Lương đột nhiên truyền vào tai anh. Anh vội vàng nhìn ông Lương. Thấy ông đã mở mắt ra đang nhìn anh. Gương mặt lộ vẻ hiền từ. Anh liền vội vàng quan tâm hỏi ông Lương: “Ba ơi, ba tỉnh rồi à. Cảm thấy đỡ hơn hôm qua chút nào chưa ạ?”
“Ừm, đỡ hơn rồi. Thành ơi, con sao lại đến sớm như vậy chứ? Ba bây giờ không sao rồi. Con còn phải đi làm. Không cần đến thăm ba đâu. Như vậy chạy đi chạy lại cũng phiền phức lắm!” Ông Lương nói với giọng yêu thương với anh.
“Ba ơi, ba đều bị thương như vậy rồi. Con vốn dĩ nên ngày đêm ở bên cạnh ba mới đúng. Nhưng công ty không thể xin nghỉ dài hạn được. Cho nên chỉ có thể sớm đến thăm ba thôi!” Anh nói với giọng áy náy với ông Lương!
“Thành ơi, ba lần này xảy ra chuyện như vậy. Để hai vợ chồng con như vậy… Ba, ba trong lòng thật sự rất…”
“Ba ơi, ba đừng nói nữa. Đây đều là việc chúng con nên làm. Ba bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, hồi phục sức khỏe tốt. Con và Ngọc Anh liền vui mừng hơn bất cứ thứ gì rồi!” Anh vội vàng ngăn ông Lương nói tiếp! Quan tâm nói với ông.
“Ba biết rồi. Ba đều chỉ mong sao hôm nay liền xuất viện được thôi!” Ông Lương nói với giọng sốt ruột với anh.
“Ba ơi, ba gấp cũng vô ích thôi. Bị thương nặng như vậy, ít nhất còn phải một tuần nữa mới có thể xuất viện được đó. Ba cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi nhé!” Lúc này Ngọc Anh cũng đến bên giường bệnh nói với ông Lương.
Rồi họ liền có một câu không một câu cùng ông Lương nói chuyện phiếm. Anh phát hiện lời Ngọc Anh nói với ông Lương nhiều hơn trước kia rất nhiều. Trong lòng cũng vui mừng. Như vậy có lợi cho sự phát triển sau này của cô và ông Lương.
Khoảng đến tám giờ, anh liền rời khỏi phòng bệnh của ông Lương. Vốn định lấy điện thoại ra mở camera giám sát xem một chút sau khi anh rời khỏi phòng bệnh Ngọc Anh và ông Lương sẽ nói những chủ đề gì. Nhưng nghĩ lại sợ ảnh hưởng đến việc lái xe. Cho nên liền bỏ ý định này rồi. Vả lại sáng sớm như vậy, ước chừng họ cũng sẽ không có chuyện gì khiến anh cảm thấy vui mừng xảy ra!
Đến văn phòng công ty, anh vội vàng lấy điện thoại ra mở camera giám sát lên. Lại điều chỉnh ra camera giám sát trong phòng bệnh của ông Lương ở bệnh viện. Hình ảnh giám sát trên điện thoại rất rõ nét. Vị trí camera lỗ kim anh lén đặt cũng vô cùng tốt. Vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ phòng bệnh! Chỉ thấy Ngọc Anh đang đứng trước giường bệnh ông Lương nói với ông Lương: “Ba ơi, con bây giờ đem vỏ chăn của ba tháo ra. Lát nữa nhân viên vệ sinh qua lấy vỏ chăn mới!”
“Ngọc Anh ơi, vỏ chăn này mới đắp hai ngày thôi. Không cần giặt chứ!” Ông Lương nói với Ngọc Anh.
“Còn không cần giặt? Ba đêm qua đem cái đó đều bắn lên vỏ chăn rồi. Không sợ bẩn sao?” Ngọc Anh nói với giọng bực bội với ông Lương!
“Ba… ba cũng không phải cố ý mà… Ý ba là sợ làm phiền con mà…” Ông Lương nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh.
“Ai bảo ba suy nghĩ lung tung chứ? Bây giờ biết sợ phiền con rồi sao?” Ngọc Anh nói với giọng trách móc lườm ông Lương một cái.
Anh xem đến đây, cả trái tim đều phấn khích. Ông Lương đêm qua chắc chắn là bắn ra rồi. Nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì? Nếu tối qua ở bệnh viện đặt xong camera lỗ kim liền biết hết mọi chuyện rồi! Nhưng nghĩ lại một chút, đêm qua anh ngủ rồi, cũng không xem camera giám sát được! Ngọc Anh chắc chắn biết ông Lương đêm qua bắn ra rồi. Nếu không cô cũng sẽ không nói với ông Lương như vậy. Vậy ông Lương bị thương nặng như vậy, lại vừa mới làm xong phẫu thuật. Ông tự mình thủ dâm đó chắc chắn là không thể nào. Trừ phi chính là Ngọc Anh giúp ông Lương thủ dâm! Nhưng anh vẫn luôn nghĩ không thông. Ông Lương đều như vậy rồi, vật giữa hai chân đó sao lại cứng lên được chứ? Ngọc Anh ban nãy không phải đã nói với ông Lương một câu “Ai bảo ba suy nghĩ lung tung chứ” sao? Có lẽ là ông Lương đã nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi, mới suy nghĩ lung tung! Vậy chính là nhìn thấy Ngọc Anh cái gì rồi? Anh trong đầu luôn suy nghĩ. Nhưng vẫn suy nghĩ không ra kết quả.
Nhưng có một điểm Ngọc Anh chắc chắn là đã nói dối anh, giấu giếm sự thật. Anh buổi sáng hỏi Ngọc Anh ông Lương đêm qua có sao không. Ngọc Anh lại nói với anh không sao. Nếu anh không xem camera giám sát ban nãy, cũng không thể nào biết được ông Lương tối qua thật sự có chuyện rồi. Hơn nữa còn không phải chuyện bình thường? Nhưng Ngọc Anh giấu anh, anh trong lòng lại cảm thấy vô cùng kích thích và phấn khích. Nếu Ngọc Anh cái gì cũng nói cho anh biết, ngược lại cảm thấy không đủ kích thích! Anh chính là muốn nội tâm Ngọc Anh giấu giếm anh một số bí mật của cô và ông Lương!
Anh lại tiếp tục bắt đầu xem camera giám sát trên điện thoại. Thấy thân hình cao ráo yểu điệu của Ngọc Anh đứng trước giường bệnh ông Lương, đem vỏ chăn đắp trên người ông Lương tháo ra. Rồi liền cầm lấy vỏ chăn ném ra cửa phòng bệnh. Lát nữa nhân viên vệ sinh sẽ qua lấy đi! Rồi lại quay lại trước giường bệnh đem chiếc chăn không có vỏ đắp lên người ông Lương. Anh thấy ông Lương lúc Ngọc Anh tháo vỏ chăn, ông luôn im lặng không nói gì nhìn chằm chằm vào Ngọc Anh xem. Anh không biết ông Lương trong lòng đang nghĩ gì? Lại thấy Ngọc Anh đắp chăn xong, liền quay người đi ra cửa. Rồi màn hình camera giám sát liền mất đi bóng dáng cao ráo yểu điệu của Ngọc Anh. Bởi vì camera lỗ kim của anh chính là đặt ở cửa thoát khí điều hòa ở cửa! Mọi thứ bên ngoài cửa đều không nằm trong phạm vi giám sát!
Anh xem mấy phút xong, không thấy Ngọc Anh quay lại phòng bệnh. Liền đặt điện thoại bên cạnh máy tính. Vừa bắt đầu làm việc trên máy tính. Như vậy chỉ cần trong phòng bệnh có tình huống gì, anh cũng sẽ nhìn thấy ngay lập tức! Điều này thật sự quá tiện lợi rồi. Vừa có thể giám sát được nhất cử nhất động của Ngọc Anh và ông Lương. Hơn nữa còn có thể giám sát được tình hình ông Lương nằm trên giường bệnh. Điều này cũng khiến anh yên tâm không ít!
Khoảng mười mấy phút sau, anh liền thấy Ngọc Anh cầm một chiếc vỏ chăn sạch sẽ vào phòng bệnh. Rồi đem vỏ chăn lồng vào chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương. Vừa mới đắp lại chăn xong thì, liền thấy y tá vào truyền dịch cho ông Lương. Anh nghe Ngọc Anh hỏi y tá hôm nay có mấy chai nước muối? Y tá nói có năm chai! Rồi y tá treo nước muối cho ông Lương xong liền dặn dò Ngọc Anh phải chú ý đến nước muối, truyền xong rồi phải kịp thời thông báo cho y tá.
Y tá rời đi xong, anh thấy Ngọc Anh xem xét nước muối phía trên của ông Lương. Rồi liền ngồi xuống ghế sofa lấy điện thoại ra không biết đang xem gì? Anh thấy cũng không có chuyện gì khiến anh cảm thấy phấn khích xảy ra. Cũng liền bắt đầu làm việc…
Đến buổi trưa, anh thấy trong màn hình camera giám sát điện thoại cũng không xảy ra chuyện gì. Ngọc Anh chính là rất bình thường chăm sóc ông Lương!
“Ba ơi, con ra ngoài ăn cơm trước. Nước muối vừa mới thay xong. Con về ngay đây!” Đột nhiên anh nghe thấy Ngọc Anh nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, con cứ yên tâm đi đi. Nhưng mà…” Ông Lương nói nửa câu liền không nói nữa.
“Ba ơi, nhưng mà cái gì ạ?” Ngọc Anh theo bản năng hỏi.
“Con vừa nói đến ăn cơm, ba cũng cảm thấy muốn ăn rồi!” Ông Lương nói với Ngọc Anh.
“Ba ơi, ba bây giờ đang trong thời gian nhịn ăn. Không thể ăn cơm được đâu ạ. Lát nữa con hỏi y tá xem, ba lúc nào có thể ăn cơm!” Ngọc Anh nói với ông Lương!
“Ừm, ba cảm thấy trên người không có gì khó chịu rồi. Chắc có thể ăn cơm rồi!” Ông Lương nhìn Ngọc Anh nói.
“Vậy cũng phải bác sĩ nói mới được tính! Con đi ăn trước đây!” Ngọc Anh nói xong đang định quay người rời khỏi phòng bệnh thì, liền bị ông Lương gọi lại: “Ngọc Anh ơi, con… con có thể…”
Ngọc Anh nghe vậy liền quay người lại hỏi ông Lương: “Ba ơi, ba muốn nói gì ạ?”
“Ngọc Anh ơi, ba… ba muốn đi tiểu rồi…” Ông Lương nói với giọng lúng túng với Ngọc Anh.
Anh nghe vậy lập tức liền có chút phấn khích. Muốn xem xem Ngọc Anh rốt cuộc là làm sao giúp ông Lương hứng nước tiểu. Cho nên liền bỏ công việc xuống. Nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình camera giám sát trên điện thoại xem! Ngọc Anh nghe xong mặt đỏ bừng. Rồi liền im lặng không nói gì quay người vào nhà vệ sinh lấy ra một cái bô đến bên giường bệnh ông Lương. Lại vén chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương lên. Anh xem không rõ lắm. Bởi vì Ngọc Anh đang quay lưng về phía anh. Cho nên Ngọc Anh làm sao đem bô đặt vào khoảng giữa hai chân ông Lương hứng nước tiểu, xem đều không nhìn thấy được.
Đột nhiên anh nghe thấy ông Lương nói với Ngọc Anh: “Ngọc Anh ơi, không tè ra được… Con… con vẫn nên dùng tay vịn lấy của ba đi…”
“Đừng nói nữa, biết rồi!” Ngọc Anh vội vàng ngăn lời ông Lương định nói ra! Rồi thấy cô đưa tay kia qua. Nhưng chỉ tiếc là bị cơ thể cô che khuất rồi. Anh cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng anh nghe xong cũng có chút hiểu ra rồi. Ông Lương chắc chắn là bảo Ngọc Anh giúp ông vịn lấy dương vật đi tiểu rồi. Anh cũng liền bất giác phấn khích. Nghĩ đến ngón tay ngọc ngà như hành tây của Ngọc Anh vịn lấy dương vật ông Lương giúp ông Lương hứng nước tiểu. Lập tức phấn khích đến mức cả người không nhịn được run lên một cái!
