Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ

Chương 56



Khoảng mười một giờ trưa, bóng dáng cao ráo yểu điệu của Ngọc Anh liền xuất hiện trong phòng bệnh, hơn nữa còn mang cơm trưa đến cho Thành, nói là làm ở nhà, ăn cũng yên tâm. Sự hiền thục của Ngọc Anh khiến Thành vô cùng cảm kích, anh cũng không nói lời cảm ơn với cô nữa, nói nhiều rồi Ngọc Anh ngược lại không thích nghe.

Thành ăn xong bữa trưa Ngọc Anh cố ý làm cho anh xong, Ngọc Anh liền hỏi anh: “Chồng ơi, em làm cơm trưa mùi vị thế nào ạ?”

“Em yêu, em muốn nghe lời thật lòng? Hay là nghe lời nói dối?” Anh gài Ngọc Anh một chút.

“Nói nhảm, đương nhiên là nghe lời thật lòng rồi!” Ngọc Anh nói với giọng bực bội lườm anh một cái.

“Em yêu, nói thật lòng, em làm không ngon bằng ba anh làm đâu, he he.” Anh tự chuốc lấy mất hứng, nhưng vẫn nói ra lời thật lòng.

“Chồng ơi, lời này của anh em thích nghe đó. Từ khi ba đến đây, em liền không vào bếp nữa rồi. Món ăn làm ra đương nhiên không ngon bằng ba rồi.” Ngọc Anh cũng là nói thật lòng.

“Đợi… đợi ba khỏe lại rồi… lại nấu cơm cho hai con…” Lời nói của ông Lương đột nhiên truyền vào tai anh và Ngọc Anh.

Anh và Ngọc Anh nghe vậy trước tiên là nhìn nhau một cái. Rồi liền vui mừng chạy đến bên giường bệnh ông Lương.

“Ba ơi, ba tỉnh rồi sao ạ?” Anh vô cùng phấn khích hỏi ông Lương.

“Ba ơi, ba đều nghe thấy con với Thành nói chuyện rồi. Vậy thật tốt quá rồi.” Ngọc Anh cũng vô cùng vui mừng nói với ông Lương.

“Ừm, ba sớm đã tỉnh rồi.” Tinh thần ông Lương dường như tốt hơn rất nhiều. Bởi vì nhiều nước muối như vậy truyền vào cơ thể, đã có hiệu quả rồi.

“Ba ơi, vậy tại sao ba không nói gì ạ?” Chưa đợi anh mở miệng nói, Ngọc Anh liền vội vàng hỏi ông Lương. Anh thấy vậy liền sững người. Rồi liền nhìn Ngọc Anh một cái. Ngọc Anh trước kia đối với ông Lương là xem như không thấy mà. Lần này ông Lương vì cứu bé Bông mà bị thương nặng, anh cũng cảm thấy Ngọc Anh như biến thành người khác vậy. Trước tiên là cứ đòi xin nghỉ phép ở bệnh viện chăm sóc ông Lương. Rồi chính là cả đêm không ngủ trông nom ông Lương. Bây giờ lại thấy cô đều giành lời anh nói với ông Lương rồi. Ngọc Anh có lẽ thấy anh chú ý đến cô rồi, trước tiên là mặt đỏ bừng, rồi liền lườm anh một cái. Anh thấy vậy trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng. Biết đâu lần này ông Lương nằm viện sẽ khiến Ngọc Anh sau này thay đổi thái độ đối với ông Lương rồi.

“Ba thấy hai vợ chồng con nói chuyện vui vẻ, không nỡ làm phiền hai con…” Ông Lương nhìn họ lại nói ra những lời như vậy.

“Ba ơi, ba đều bị thương như vậy rồi, còn đùa chúng con nữa. Khà khà.” Lần này lại chưa đợi anh mở miệng nói, Ngọc Anh lại vội vàng cười duyên nói với ông Lương.

“Ba ơi, ba cảm thấy cơ thể đều thoải mái chứ ạ?” Anh thấy ông Lương lại có thể nói đùa rồi, lập tức liền vô cùng vui mừng. Vội vàng quan tâm hỏi ông Lương.

“Đều thoải mái cả. Chỉ là cảm thấy trên người không có sức lực, miệng khô lưỡi khô thôi.” Ông Lương nói với họ.

Ngọc Anh nghe xong liền vội vàng trên tủ đầu giường lấy tăm bông đặt vào nước ấm làm ướt xong, liền đặt lên môi khô của ông Lương mà lau. Anh thấy Ngọc Anh cẩn thận như vậy, lại cảm thấy biết ơn trong lòng. Rồi liền nói với ông Lương: “Ba ơi, qua hai ngày nữa trên người ba sẽ có sức lực rồi.”

“Đúng vậy ạ, ba ơi. Bây giờ đều là nước muối chống đỡ cho ba đó. Đợi ba có thể ăn cơm rồi, cơ thể tự nhiên liền hồi phục rồi.” Ngọc Anh vừa cầm tăm bông đặt lên môi ông Lương nhẹ nhàng lau, vừa nói với ông Lương.

“Ba biết rồi. Chỉ là ba lần này xảy ra chuyện này, làm hại hai con vì ba…”

“Ba ơi, ba đừng nói nữa. Đây đều là việc chúng con nên làm. Vả lại còn là ba cứu Bông xuống đó. Ba ơi, ba yên tâm, chúng con nhất định sẽ chăm sóc ba thật tốt. Ba cứ yên tâm ở đây dưỡng thương là được rồi.” Chưa đợi ông Lương nói xong, Ngọc Anh liền vội vàng ngăn ông nói tiếp.

Anh cảm thấy lời Ngọc Anh nói với ông Lương còn nhiều hơn cả lời anh nói với ông Lương nữa. Liền khiến anh cảm thấy vô cùng vui mừng. Cho nên liền vội nói với ông Lương: “Ba ơi, Ngọc Anh đều xin nghỉ phép với cơ quan rồi. Cô ấy sẽ luôn ở đây chăm sóc ba. Ba cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, sớm ngày bình phục xuất viện.”

“Ngọc Anh ơi, như vậy quá vất vả cho con rồi. Ba đều cảm thấy không đành lòng đó chứ…” Ông Lương nghe lời anh nói xong, liền dùng ánh mắt cảm kích nhìn Ngọc Anh nói.

“Ba ơi, ba nói gì vậy chứ? Chỉ cần ba không sao là tốt rồi.” Ngọc Anh nói với ông Lương.

“Ba ơi, Ngọc Anh nói đúng đó. Chỉ cần ba bình an vô sự, chúng con liền vui mừng hơn bất cứ thứ gì rồi.” Anh sợ ông Lương quá tự trách, cho nên cũng liền vội nói với ông Lương.

“Ừm, ba biết rồi. Ba sẽ cố gắng hết sức phối hợp với bác sĩ, cố gắng sớm ngày xuất viện. Cũng có thể sớm về nhà nấu cơm làm việc nhà cho hai con.” Ông Lương nói với họ.

“Ba ơi, ba vẫn nên dưỡng tốt cơ thể trước rồi nói sau nhé. Bây giờ cố gắng ít nói chuyện thôi.” Ngọc Anh nói với ông Lương. Rồi lại quay người lại nói với anh: “Thành ơi, sắp đến giờ đi làm rồi, anh đi làm trước đi ạ.”

Anh nghe vậy vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ xong, liền nói với ông Lương vài câu quan tâm xong, liền rời khỏi phòng bệnh đi công ty đi làm rồi.

Ngọc Anh thấy anh đi rồi, liền ngồi xuống ghế trước giường bệnh. Thấy ông Lương nhắm mắt lại, liền đưa tay lên ống dẫn máu mềm kia bóp bóp mấy cái. Cả buổi chiều đều không có chuyện gì xảy ra. Ông Lương thỉnh thoảng tỉnh lại nói với Ngọc Anh vài câu nói cô vất vả rồi.

Đến lúc chập tối, y tá vào phòng bệnh nói với Ngọc Anh, phải lau rửa cơ thể cho bệnh nhân một chút. Bởi vì tối qua sau phẫu thuật, quần áo bệnh nhân của ông Lương đều chưa thay, trên người vẫn còn vết máu, đều phải lau rửa sạch sẽ. Ngọc Anh thấy y tá rời khỏi phòng bệnh, liền đóng cửa lại. Muốn lau rửa cơ thể cho ông Lương, trong lòng tuy cảm thấy xấu hổ, nhưng nghĩ lại mình đều cùng ông Lương như vậy rồi, cũng không có gì nữa rồi. Cho nên liền vào nhà vệ sinh bưng ra một chậu nước ấm đến bên giường ông Lương. Rồi nói với ông Lương phải giúp ông lau rửa cơ thể. Ông Lương gật đầu, mặt cũng lộ vẻ lúng túng.

Khi Ngọc Anh liền vén chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương sang một bên, mặt liền bất giác xấu hổ đỏ bừng. Bởi vì sau phẫu thuật ông Lương phần dưới cơ thể hoàn toàn trần trụi. Chỉ là trên quy đầu dương vật giữa hai chân ông cắm một ống dẫn nước tiểu mềm. Hơn nữa lông mu xung quanh dương vật đã bị cạo sạch hết rồi. Cho nên cả dương vật trông đặc biệt khiến người ta chú ý. Ngọc Anh cố nén sự ngượng ngùng trong lòng lại đem áo bệnh nhân trên người ông Lương vì phẫu thuật mà mặc trái ra ngoài cởi xuống. Rồi liền đưa tay vào trong chậu vắt khô khăn mặt giúp ông Lương lau sạch phần trên cơ thể xong. Lại lau rửa phần dưới cơ thể ông Lương. Do trên quy đầu dương vật cắm ống dẫn nước tiểu, cho nên Ngọc Anh vẫn rất cẩn thận lau rửa. Bởi vì cô đối với dương vật này của ông Lương có thể nói là rất quen thuộc rồi. Cho nên cũng bớt đi rất nhiều xấu hổ. Nếu không xảy ra những chuyện trước kia với ông Lương, vậy chắc chắn sẽ vô cùng xấu hổ.

Đột nhiên, mặt Ngọc Anh lập tức xấu hổ đỏ bừng. Nguyên nhân là lúc cầm khăn mặt giúp ông Lương lau rửa dương vật thì, lại thấy dương vật ông Lương to lên. Trong lòng liền chửi thầm ông Lương, đều đến nước này rồi, còn không thành thật như vậy sao? Ngọc Anh theo bản năng quay mặt lại nhìn ông Lương một cái, thấy mặt ông đầy vẻ lúng túng.

“Ngọc Anh ơi, xin lỗi con. Ba không phải cố ý đâu. Là nó… là nó tự mình muốn như vậy đó…” Ông Lương vô cùng lúng túng nói với Ngọc Anh.

“Ba ơi, ba đừng giải thích nữa. Con hiểu mà.” Ngọc Anh mặt đỏ bừng, rồi nhỏ giọng nói với ông Lương.

“Ba… ba thật sự không có ý gì khác đâu. Con dùng khăn mặt xoa xoa… thật sự là nó tự mình như vậy đó…” Ông Lương vẫn vô cùng lúng túng giải thích nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh nghe vậy liền không nhịn được mỉm cười một mình. Bởi vì lời ông Lương nói có chút hài hước. Cái gì gọi là nó tự mình như vậy rồi. Ba nếu trong lòng không suy nghĩ lung tung, nó có thể như vậy sao? Cho nên càng nghĩ càng muốn cười.

“Ba ơi, con giúp ba xoay người qua nhé. Phải lau rửa lưng ba rồi.” Ngọc Anh có lẽ sợ ông Lương còn lúng túng tiếp nữa. Cho nên liền vội vàng chuyển chủ đề đi.

Ông Lương nghe vậy liền thử xoay người sang một bên. Nhưng vết thương trên bụng liền cảm thấy rất đau đớn. Ngọc Anh thấy vậy liền giúp ông Lương từ từ xoay người ông qua. Rồi liền giúp ông Lương lau rửa lưng. Lại lau rửa cả mông ông nữa. Khi cô đem khăn mặt lau vào khe mông ông Lương thì, trong lòng liền cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bởi vì cô ra sức ấn khăn mặt vào hậu môn ông Lương lau một cái. Khi lật người ông Lương lại nằm ngửa trên giường bệnh thì, liền thấy vật giữa hai chân ông Lương còn to hơn trước kia nữa. Mặt liền bất giác lại xấu hổ đỏ ửng lên một chút. Rồi liền đến bên tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần đùi lớn tối qua anh về nhà mang đến của ông Lương. Rồi liền giúp ông Lương mặc vào. Nhưng thấy bên trong chiếc quần đùi lớn mặc vào còn nổi lên một cái bọc lớn. Mặt Ngọc Anh lại đỏ ửng lên. Cô đều không rõ ông Lương đều bộ dạng này rồi, cái đó lại còn có phản ứng sao? Rồi lại giúp ông mặc một chiếc áo bệnh nhân sạch sẽ vào xong. Liền cầm lấy chiếc áo bệnh nhân bẩn vừa cởi ra khỏi người ông Lương ném vào nhà vệ sinh ở cửa. Lại quay lại bên giường bệnh liền nói với ông Lương: “Ba ơi, giúp ba lau người rồi, có phải cảm thấy thoải mái hơn chút rồi không ạ.”

“Ừm, thoải mái hơn nhiều rồi. Chỉ là… chỉ là phía dưới có chút khó chịu…” Ông Lương lại lúng túng nói với Ngọc Anh.

“Đều cắm ống mềm đó, sao không khó chịu cho được chứ? Ai bảo ba suy nghĩ lung tung chứ?” Ngọc Anh nói với giọng bực bội với ông Lương.

“Ba…” Ông Lương nghe vậy lúng túng đến mức không nói nên lời rồi.

“Thôi được rồi, ba bây giờ ngủ một lát liền không sao rồi.” Ngọc Anh không cho ông Lương nói ra. Tránh càng lúng túng hơn.

“Không phải, Ngọc Anh ơi. Ống mềm cắm ở đó thật sự rất khó chịu. Ba đột nhiên cảm thấy rất đau đớn đó?” Ông Lương đột nhiên mặt đầy đau khổ nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh thấy vậy lập tức liền giật mình một cái. Trong lòng cũng lập tức nghĩ đến có lẽ là do vật kia của ông Lương dựng đứng lên mới cảm thấy đau đớn. Liền có chút lo lắng vội vàng hỏi ông Lương: “Ba ơi, thật sự rất đau sao ạ?”

“Ừm, ngày càng đau đớn hơn rồi. Ngọc Anh ơi, con mau gọi y tá đến rút ra cho ba đi…” Ông Lương nhíu chặt mày, xem ra là vô cùng đau khổ nói với Ngọc Anh.

Ngọc Anh vừa nhìn thấy cũng hoảng rồi. Liền vội vàng chạy ra quầy y tá gọi y tá đến. Nói rõ tình trạng của ông Lương với cô ấy. Đương nhiên cũng giấu giếm chuyện vật kia của ông Lương là vì to lên mới đau đớn. Chuyện này liền giao cho y tá tự xử lý là được rồi. Ngọc Anh là người vô cùng thông minh. Giả vờ mình hoàn toàn không biết tại sao ông Lương lại đau đớn?

Y tá vén chăn lên, kéo quần đùi lớn của ông Lương xuống xem một cái. Lập tức cũng xấu hổ mặt đỏ bừng. Bởi vì y tá xem vật kia của bệnh nhân là chuyện rất bình thường. Chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ mặt đỏ đâu. Nhưng vật kia của ông Lương lại dựng đứng lên. Y tá vẫn là lần đầu tiên gặp phải đó. Cho nên mặt y tá mới xấu hổ đỏ bừng. Ông Lương lại càng thêm lúng túng muốn chết. Chỉ trách vật giữa hai chân mình không nghe lời. Làm mình mất hết mặt mũi. Ngọc Anh đứng bên giường thấy bộ dạng xấu hổ của y tá, cô mặt cũng cảm thấy không còn chút thể diện nào. Liền quay mặt sang một bên đi.

“Chị ơi, rút ra xong sau này đi tiểu đều phải dùng bô hứng đó.” Y tá nói với Ngọc Anh.

“Không rút ra ba tôi đau đớn như vậy, có chịu nổi không?” Ngọc Anh nói với y tá.

“Y tá ơi, cô mau rút ra cho tôi đi. Thật sự rất đau đớn đó.” Ông Lương lại mặt đầy đau khổ thúc giục y tá rút ra.

“Rút ra xong sau này bệnh nhân muốn đi tiểu sẽ phiền phức hơn một chút. Chị ơi, chị chắc chắn muốn rút ra sao ạ?” Y tá hỏi Ngọc Anh.

“Vậy rút ra đi ạ.” Ngọc Anh nghe vậy liền cắn môi dưới xong hạ quyết tâm nói với y tá. Bởi vì cô biết rút ra xong nếu ông Lương muốn đi tiểu, liền phải mình giúp ông hứng nước tiểu rồi.

Y tá nghe vậy quay người rời khỏi phòng bệnh. Có lẽ là đi lấy dụng cụ rồi.

“Ngọc Anh ơi, thật sự mất mặt quá đi…” Ông Lương thấy y tá ra ngoài rồi, liền vô cùng lúng túng nói với Ngọc Anh.

“Ai bảo ba suy nghĩ lung tung chứ? Bây giờ biết mất mặt rồi phải không?” Ngọc Anh nói với giọng bực bội với ông Lương.

“Ngọc Anh ơi, ba thật sự không suy nghĩ lung tung đâu mà. Cái… cái này ba thật sự không biết là nguyên nhân gì mới dựng đứng lên đâu.” Ông Lương nói với giọng ấm ức với Ngọc Anh.

“Thôi được rồi. Lát nữa y tá sắp vào rồi. Còn không sợ mất mặt sao?” Ngọc Anh vội vàng xấu hổ ngăn ông Lương nói tiếp. Ông Lương chỉ có thể im miệng không nói nữa. Nhưng trong lòng thật sự cảm thấy rất ấm ức.

Chỉ một lát sau, y tá liền bưng dụng cụ vào. Ngọc Anh biết ý liền đến trước ghế sofa ngồi xuống. Lấy điện thoại ra xem. Rất nhanh, y tá liền giúp ông Lương rút ống mềm cắm trong niệu đạo ra rồi. Rồi lại khử trùng một chút, liền rời khỏi phòng bệnh.

Ngọc Anh thấy y tá rời đi rồi, liền từ trên ghế sofa đứng dậy. Rồi đến trước giường bệnh nhìn ông Lương quan tâm hỏi ông: “Ba ơi, bây giờ thế nào rồi ạ? Còn đau không ạ?”

“Còn có chút đau đớn. Nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi.” Ông Lương nói với Ngọc Anh.

“Ừm, vừa mới rút ra mà. Lát nữa sẽ không đau nữa đâu. Ba bây giờ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé. Đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Ngọc Anh nói với giọng xấu hổ với ông Lương.

Ông Lương nghe vậy muốn nói gì đó, lại nhịn không nói nữa. Rồi liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi rồi. Ngọc Anh lại quay lại ghế sofa ngồi xuống cầm điện thoại lên xem.

Khoảng hơn năm giờ, Ngọc Anh liền thấy Thành vào phòng bệnh. Anh vừa vào phòng bệnh, liền đem bữa tối mua ở bên ngoài đưa cho Ngọc Anh. Rồi liền hỏi một chút tình hình buổi chiều của ông Lương. Ngọc Anh nói với anh ông Lương mọi thứ đều bình thường. Rồi liền vừa mở bữa tối ra vừa hỏi anh: “Chồng ơi, anh ăn chưa?”

“Anh ăn rồi. Em mau ăn lúc còn nóng đi.” Anh quan tâm nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh nghe vậy bắt đầu ăn. Còn anh liền đến bên giường bệnh xem ông Lương. Thấy ông ngủ rồi, mà sắc mặt cũng khá hơn nhiều rồi. Cho nên anh cũng yên tâm không ít.

Đợi Ngọc Anh ăn xong rồi, anh liền nói với Ngọc Anh: “Em yêu, em ra ghế sofa nằm một lát trước đi. Anh đến mười giờ lại về nhà ngủ. Như vậy em cũng đỡ mệt hơn.”

Ngọc Anh nghe vậy nghĩ thầm biết đâu tối nay còn phải thức đêm nữa. Cho nên cũng liền ra ghế sofa nằm xuống chợp mắt một lát trước. Khoảng tám chín giờ, ông Lương liền tỉnh rồi. Anh liền cùng ông Lương nói chuyện phiếm một lát. Còn Ngọc Anh vẫn còn nằm trên ghế sofa ngủ.

Đến khoảng mười giờ tối, anh thấy Ngọc Anh vẫn còn đang ngủ. Cũng không nỡ gọi cô dậy. Liền muốn cô ngủ thêm một lát nữa. Cho nên chậm chạp mãi chưa về.

“Thành ơi, con ngày mai còn phải đi làm đó. Cứ về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây không sao đâu. Chỉ còn chai nước muối cuối cùng này thôi. Truyền xong rồi ba sẽ gọi Ngọc Anh dậy.” Ông Lương thấy vậy liền nói với anh.

Anh cũng không biết Ngọc Anh lúc nào sẽ tỉnh dậy. Có lẽ là do cô tối qua cả đêm không ngủ phải không. Buổi sáng tuy về nhà ngủ bù rồi, nhưng đều nói thức cả đêm rồi, ba ngày cũng ngủ không lại được. Cho nên Ngọc Anh đến bây giờ vẫn còn ngủ say như vậy. Lại nghe lời ông Lương nói, anh nghĩ nghĩ cũng có lý. Bây giờ sắc mặt ông Lương cũng ngày càng tốt hơn rồi. Cũng không cần quá lo lắng nữa rồi. Cho nên liền nói với ông Lương một số chi tiết xong, liền rời khỏi phòng bệnh. Rồi liền lái xe về nhà.

Anh nằm trên giường ở nhà lúc đó, có lẽ là thấy ông Lương có chút hồi phục rồi phải không. Anh cũng không lo lắng cho ông Lương lắm nữa. Cho nên trong đầu liền lại bất giác bắt đầu nghĩ đến Ngọc Anh và ông Lương ở bệnh viện rồi. Lần này ông Lương vì cứu bé Bông bị thương nặng mà nằm viện. Rõ ràng là, thái độ của Ngọc Anh đối với ông Lương như biến thành người khác vậy. Cô có vì ông Lương cứu bé Bông mà báo đáp ông Lương không? Nếu Ngọc Anh tỉnh rồi, cùng ông Lương sẽ nói chuyện gì đây? Anh nghĩ đến đây, mắt lập tức liền sáng lên. Bởi vì anh đột nhiên nghĩ đến camera giám sát. Nếu đem camera giám sát ở nhà lấy một cái đến phòng bệnh của ông Lương ở bệnh viện lắp đặt lên. Mình chẳng phải liền có thể nhìn thấy mọi thứ của Ngọc Anh và ông Lương sao? Vả lại ông Lương còn phải ở bệnh viện tám chín ngày nữa chứ. Mà trong khoảng thời gian này Ngọc Anh đều sẽ ngày đêm ở bên cạnh ông Lương. Anh không mong họ sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì ông Lương còn bị thương nặng nằm liệt giường. Cũng không thể nào làm ra chuyện gì quá đáng được. Cho nên anh chỉ muốn nghe xem họ ở bên nhau rốt cuộc sẽ nói những chủ đề gì. Anh nghĩ đến đây, lập tức liền phấn khích. Cũng liền hạ quyết tâm sáng mai sau khi thức dậy, ở nhà tháo một chiếc camera lỗ kim mang đến bệnh viện đi. Rồi nhân lúc Ngọc Anh và ông Lương không chú ý, lén lút đặt vào phòng bệnh của ông Lương…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...