Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
“Ông ơi, có nghe thấy tôi nói chuyện không ạ?” Y tá gọi ông Lương. Ông Lương lại từ từ mở mắt ra, rồi gật đầu.
“Vậy ông cảm thấy thế nào? Trên người có chỗ nào không thoải mái không ạ?” Y tá lại hỏi ông Lương. Ông Lương lắc đầu, tỏ ý không có chỗ nào không thoải mái. Y tá ngẩng đầu nhìn nước muối treo phía trên, lại quay mặt nhìn máy đo huyết áp nhịp tim đặt trên tủ đầu giường, rồi lại kiểm tra mu bàn tay ông Lương, thấy mọi thứ bình thường, liền nói với Ngọc Anh: “Chị buổi tối ở lại đây trông bệnh nhân nhé.”
“Vâng ạ.” Ngọc Anh vội đáp lời.
“Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, buổi tối chị không thể ngủ được đâu. Nhiều nước muối như vậy phải truyền đến sáng đó. Chị phải luôn chú ý đến bệnh nhân, có phản ứng bất lợi gì liền kịp thời ra quầy y tá tìm y tá. Biết chưa ạ?” Y tá dặn dò Ngọc Anh.
“Dạ, biết rồi ạ.” Ngọc Anh đáp lời.
“Đây là ống dẫn nước tiểu, nếu nước tiểu trong túi đầy rồi, chị phải đổ đi. Đây là ống mềm cắm vào vết thương phẫu thuật, là có tác dụng dẫn máu tụ bên trong ra. Chị phải thường xuyên bóp ống mềm mấy cái, cố gắng hút hết máu tụ bên trong ra, đây là túi đựng. Còn nữa, bệnh nhân mấy ngày nay luôn nhịn ăn, cũng không thể uống nước lọc. Cho nên bệnh nhân sẽ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Chị liền đem tăm bông làm ướt bằng nước ấm đặt lên môi bệnh nhân lau mấy cái, để môi bệnh nhân trở nên ẩm ướt là được rồi.” Y tá lại dặn dò Ngọc Anh.
“Tôi biết rồi ạ, cảm ơn cô, y tá.” Ngọc Anh dù sao cũng là nữ tiến sĩ, nói chuyện đều rất có lễ phép. Cô y tá nhỏ này nghe vậy trong lòng cũng vui mừng. Có lẽ thường ngày bị một số bệnh nhân và người nhà la hét lớn tiếng. Bây giờ thấy Ngọc Anh nói chuyện khách sáo như vậy, liền ngẩng đầu nhìn Ngọc Anh nói: “Chị ơi, chị đẹp thật đó. Còn đẹp hơn cả ngôi sao trên TV nữa.”
“Vậy sao?” Ngọc Anh nghe vậy cười duyên nói với cô.
“Chị ơi, chị cười lên cũng đẹp lắm đó, chị biết không?”
“Ừm?” Ngọc Anh nhìn cô y tá nhỏ.
“Chị ơi, các y tá ở quầy y tá chúng em đều luôn bàn tán về chị đó. Khà khà…” Cô y tá nhỏ cười duyên nói với Ngọc Anh.
“Các cô y tá bàn tán gì về tôi vậy ạ?” Ngọc Anh nghe vậy cũng cảm thấy tò mò, liền hỏi cô y tá nhỏ.
“Đều nói chị đẹp, vóc dáng lại cao ráo. Đều tưởng chị là ngôi sao đó chứ? Hơn nữa chúng em còn giành nhau muốn phụ trách phòng bệnh này của chị đó. Khà khà…” Cô y tá nhỏ lại cười duyên nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh nghe vậy gương mặt tinh tế đỏ ửng lên. Rồi cười nói với cô y tá nhỏ: “Các cô đều là đang đùa tôi phải không. Khà khà.”
“Không phải, không phải đâu ạ. Chúng em đều là nghiêm túc đó chứ. Chị ơi, chị là người phụ nữ đẹp nhất em từng gặp đó. Em đi trước đây ạ, chị ơi. Có việc gì cứ gọi em, em đều ở quầy y tá bên ngoài.” Cô y tá nhỏ có lẽ thấy Ngọc Anh quá xinh đẹp rồi, cho nên nói chuyện có chút xấu hổ. Rồi liền mặt nhỏ đỏ ửng lên, liền rời khỏi phòng bệnh.
Ngọc Anh thấy cô y tá nhỏ rời đi rồi, trong lòng thật sự cảm thấy ngọt ngào. Có người phụ nữ nào lại không thích người khác khen mình đẹp chứ? Cho nên Ngọc Anh cũng không ngoại lệ. Lúc này thấy môi ông Lương có chút khô. Liền cầm lấy tăm bông đặt vào nước ấm làm ướt xong lại đặt lên miệng khô của ông Lương nhẹ nhàng đem hai cánh môi ông lau ẩm ướt. Rồi liền đưa tay ống mềm dẫn máu tụ trong cơ thể kia. Lại ngẩng đầu nhìn nước muối phía trên.
“Ngọc Anh ơi…” Đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của ông Lương gọi mình.
“Ba ơi, con đây ạ.” Ngọc Anh vội vàng cúi người xuống nói với ông Lương.
“Cảm ơn con chăm sóc ba…” Ông Lương lại nói với giọng yếu ớt với Ngọc Anh.
“Ba ơi, con chăm sóc ba là chuyện nên làm mà. Ba vừa mới làm xong phẫu thuật, cơ thể còn rất yếu ớt. Bác sĩ nói rồi, ba tốt nhất là ít nói chuyện thôi, nghỉ ngơi cho tốt.” Ngọc Anh nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, sao không thấy Thành đâu vậy?” Ông Lương vẫn canh cánh nhớ đến con trai ông.
“Ba ơi, Thành luôn ở đây mà. Nhưng muộn như vậy rồi, anh ấy ngày mai còn phải đi làm. Cho nên con bảo anh ấy về rồi. Ba ơi, trước khi ba chưa tỉnh, ba con má con đều ở đây trông ba đó. Ba con còn không muốn về nữa cơ, muốn ở lại trông ba thêm một lát nữa. Sau đó bị chúng con cứng rắn khuyên về rồi. Ba ơi, ba biết không? Tối qua ba thật sự làm cho mọi người chúng con sợ chết khiếp rồi. May mắn là ba bây giờ không sao rồi.”
“Cảm ơn các con. Ba thật vô dụng, còn để mọi người các con lo lắng cho ba…” Ông Lương nói với giọng yếu ớt tự trách với Ngọc Anh.
“Ba ơi, ba nói gì vậy chứ? Bây giờ đừng nói chuyện nữa. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Có chuyện gì ngày mai từ từ nói sau.” Ngọc Anh vô cùng quan tâm nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, ba không sao đâu. Sức khỏe ba tốt lắm mà.” Ông Lương lại nói một câu.
“Ba ơi, con biết sức khỏe ba tốt. Nhưng sức khỏe có tốt nữa cũng không tốt bằng dao đâu ạ. Cho nên ba bây giờ đừng nói chuyện. Dưỡng tốt cơ thể xong rồi, ba muốn nói gì cũng được.” Ngọc Anh lại khuyên nói với ông Lương.
“Ngọc Anh ơi, vất vả cho con rồi.” Ông Lương nói xong liền nhắm mắt lại. Không nói gì nữa rồi. Có lẽ lời nói ban nãy khiến ông tiêu hao không ít thể lực rồi. Đêm nay Ngọc Anh gần như đều không ngủ. Luôn chăm sóc ông Lương. Đôi khi thật sự rất muốn ngủ rồi, liền dựa vào ghế sofa chợp mắt một lát.
Sau khi trời sáng, Ngọc Anh lại bắt đầu bận rộn. Giúp ông Lương súc miệng rửa mặt. Rồi bản thân cô cũng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt một lượt xong ra ngoài thì. Liền thấy cô y tá nhỏ kia đang vào phòng kiểm tra một chút ống dẫn kia trên người ông Lương. Lại đo nhiệt độ cho ông Lương. Thấy mọi thứ bình thường liền rời khỏi phòng bệnh.
Còn Thành buổi sáng hơn năm giờ liền tỉnh rồi. Ông Lương đều nằm viện rồi, tối qua anh về lúc ông Lương đều còn chưa tỉnh lại. Cho nên anh trong lòng vẫn rất lo lắng cho ông Lương. Nhưng cũng lo lắng cho Ngọc Anh. Cả đêm này Ngọc Anh đều không biết vất vả đến mức nào rồi? Cho nên anh vừa mở mắt ra liền xuống giường. Rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong ra ngoài liền mặc quần áo dài vào. Lại lấy điện thoại ra xem giờ là sáu giờ sáng rồi. Anh lại vội vàng rời khỏi nhà. Lái xe đến bệnh viện. Rồi ở bên ngoài bệnh viện mua cho Ngọc Anh một phần bữa sáng.
Anh vào phòng bệnh lúc đó, đang nhìn thấy Ngọc Anh cầm tăm bông ướt đặt lên môi ông Lương nhẹ nhàng lau.
“Ngọc Anh ơi, vất vả cho em rồi.” Anh đến bên giường bệnh, thấy Ngọc Anh cẩn thận chăm sóc ông Lương như vậy, liền vô cùng thành khẩn nói với cô.
“Anh đến rồi à, Thành.” Ngọc Anh nghe thấy giọng anh, liền quay người lại nói với anh.
“Ừm, Ngọc Anh ơi. Ba tỉnh rồi phải không? Tối qua mấy giờ tỉnh vậy ạ?” Anh nhỏ giọng hỏi Ngọc Anh.
“Khoảng hơn mười một giờ đi ạ.” Ngọc Anh nói với anh.
“Ồ, Ngọc Anh ơi. Đây là bữa sáng anh mua cho em. Em yên tâm, anh mua ở quán ăn rất sạch sẽ đó. Em ăn trước đi. Ba để anh chăm sóc một lát.” Anh vừa nói với Ngọc Anh, vừa đem bữa sáng trong tay đưa cho Ngọc Anh.
“Ừm.” Ngọc Anh vừa nhận lấy bữa sáng anh đưa cho cô, vừa đáp một tiếng xong: “Chai nước muối này sắp truyền xong rồi. Anh chú ý một chút.”
“Ừm, biết rồi ạ. Ngọc Anh ơi, em cứ yên tâm ăn đi. Sao còn hai chai chưa truyền à?” Anh vừa nói với Ngọc Anh vừa ngẩng đầu nhìn nước muối phía trên.
“Y tá nói rồi. Hai chai này truyền xong rồi, lại phải tiếp tục truyền nước muối của hôm nay rồi.” Ngọc Anh nói với anh.
“Ồ.” Anh đáp một tiếng xong, liền nhìn ông Lương. Thấy ông còn đang ngủ mê man, cũng không làm kinh động đến ông cụ nữa. Quay người lại thấy Ngọc Anh đã ngồi trên ghế sofa bắt đầu ăn sáng rồi. Cũng liền đến bên ghế sofa ngồi xuống bên cạnh cô. Rồi quan tâm hỏi cô: “Em yêu, em một đêm không ngủ phải không. Hay là em buổi sáng về nhà ngủ đi. Anh xin nghỉ phép một buổi sáng ở lại bệnh viện chăm sóc ba anh?” Anh nhìn Ngọc Anh chưa bao giờ thức cả đêm như vậy trông có chút mệt mỏi. Mắt đều có chút sưng lên rồi. Trong lòng thật sự rất xót xa cô.
“Anh xin nghỉ một buổi sáng không sao chứ ạ?” Ngọc Anh cảm thấy thật sự rất mệt mỏi. Lại không ngủ một giấc nữa thật sự chịu không nổi rồi. Cho nên liền hỏi ngược lại anh.
“Không sao đâu ạ. Em ăn xong bữa sáng liền về nhà ngủ một giấc cho ngon đi. Buổi trưa lại đến bệnh viện.” Anh nói với Ngọc Anh.
“Ừm, như vậy cũng tốt. Đêm đầu tiên đúng là có chút mệt. Tối nay có lẽ nước muối sẽ giảm bớt rồi. Y tá nói chỉ cần truyền đến mười một mười hai giờ liền hết nước muối rồi. Cho nên em nửa đêm dưới vẫn có thể ngủ được. Ngày mai bắt đầu anh cứ yên tâm đến công ty đi làm nhé.” Ngọc Anh nói với anh.
“Ừm, đêm đầu tiên rất mệt người đó. Nước muối đều truyền đến bây giờ. Em yêu, thật sự vất vả cho em rồi.” Anh vô cùng thành khẩn nói với Ngọc Anh.
“Chồng ơi, chúng ta là vợ chồng. Bây giờ ba xảy ra chuyện lớn như vậy. Em chăm sóc ông ấy cũng là chuyện nên làm mà. Anh sau này đừng luôn miệng nói vất vả nữa.” Ngọc Anh lườm anh một cái nói: “Vả lại ba còn là vì cứu Bông bị thương nặng đó chứ.”
“Đúng đúng, anh sau này không nói là được chứ gì.” Anh vội nói với Ngọc Anh. Chỉ một lát sau, Ngọc Anh liền ăn xong bữa sáng. Rồi dặn dò anh một số chi tiết chăm sóc ông Lương xong, liền cầm lấy chìa khóa xe anh đưa cho cô rời khỏi phòng. Về nhà ngủ …
Khoảng hơn chín giờ, anh mới thấy ông Lương từ trong cơn ngủ mê man tỉnh lại. Anh vội vàng nói với ông Lương khẽ: “Ba ơi, ba tỉnh rồi?”
“Thành ơi, là con sao?” Ông Lương mở đôi mắt yếu ớt ra nhìn anh. Rồi phát ra giọng nói vô cùng nhỏ hỏi.
“Ba ơi, là con. Con là con trai ba Thành đây mà. Ba ơi, ba cảm thấy thế nào. Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không ạ?” Anh thấy ông Lương một người nông dân khỏe mạnh như vậy. Đột nhiên biến thành bộ dạng bây giờ. Trên người và trong mũi đều cắm ống dẫn. Còn đeo cả bình dưỡng khí nữa. Ngay cả nói chuyện cũng không còn chút sức lực nào. Lập tức mắt anh liền ướt đi. Liền nghẹn ngào nói với ông Lương.
Ông Lương hình như không có sức lực nói chuyện. Quay về phía anh lắc đầu. Tỏ ý trên người không có chỗ nào không thoải mái.
“Ba ơi, ba bây giờ không cần nói chuyện đâu. Muốn ngủ thì cứ ngủ đi. Con đều ở bên cạnh ba. Ba yên tâm ngủ là được rồi.” Anh cố nén đau lòng nhỏ giọng nói với ông Lương. Ông Lương nghe xong liền lại nhắm mắt lại. Bộ dạng như ngủ như không ngủ. Anh vội vàng sửa lại chiếc chăn đang đắp trên người ông một chút xong. Liền ngồi xuống ghế bên giường. Lặng lẽ nhìn ông Lương. Trong lòng cũng ngày càng đau lòng hơn. Nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Vốn dĩ ông Lương ở quê yên ổn. Là anh cứ đòi gọi ông Lương đến. Nếu ông Lương ở đây có chuyện gì dài ngắn. Mình chẳng phải thành tội nhân thiên cổ rồi sao.
“Thành ơi…” Anh đang ngồi trên ghế bên giường bệnh đau lòng khóc thầm. Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của mẹ vợ. Anh vội vàng quay mặt lại ngẩng đầu nhìn một cái. Không biết từ lúc nào mẹ vợ đã đứng sau lưng anh rồi. Anh vội vàng đưa tay lên lau nước mắt trên mặt xong. Nhỏ giọng hỏi mẹ vợ: “Má ơi, sao má lại đến đây ạ?”
“Má vừa mới đến. Không muốn làm kinh động đến ba con. Thành ơi, ba con bây giờ sao rồi?” Mẹ vợ nhỏ giọng nói với anh. Anh vừa đứng dậy khỏi ghế. Vừa nói với mẹ vợ: “Má ơi, ra ghế sofa ngồi một lát đi ạ.”
Rồi họ liền đi về phía ghế sofa. Anh thấy mẹ vợ hôm nay mặc một chiếc váy dài liền thân màu đen ngắn tay thu eo. Đem thân hình đầy đặn cao ráo của bà tôn lên . Để lộ hai cánh tay trắng nõn như ngó sen. Vóc dáng bà và vóc dáng Ngọc Anh chính là từ một khuôn đúc ra vậy. Mẹ vợ trông có vẻ nhiều hơn Ngọc Anh một chút nét duyên dáng thành thục. Gương mặt tinh tế trông đoan trang cao quý, ưu nhã đại phương. Chỉ là theo tuổi tác tăng lên, vết chân chim khóe mắt có chút rõ ràng. Nhưng cũng có thể càng thêm thể hiện ra một loại của phụ nữ trưởng thành.
“Má ơi, ở đây có con rồi ạ. Má ở nhà còn phải chăm sóc ba vợ con. Không cần đến đây đâu ạ.” Anh vừa ngồi xuống ghế sofa, vừa nói với mẹ vợ.
“Ba con không sao đâu. Má là không yên tâm ở đây. Mới qua đây xem xem. Thành ơi, không phải nói để Ngọc Anh xin nghỉ phép ở lại bệnh viện chăm sóc ba con sao? Sao lại là con ở đây rồi?” Mẹ vợ cũng vừa ngồi xuống ghế sofa, vừa nói xong liền hỏi anh.
“Ồ, Ngọc Anh tối qua ở đây chăm sóc ba con. Cả đêm không ngủ. Cho nên con bảo cô ấy buổi sáng về nhà ngủ. Buổi trưa lại đến bệnh viện. Rồi con buổi chiều liền đến công ty đi làm.” Anh giải thích nói với mẹ vợ.
“Như vậy cũng tốt. Để Ngọc Anh về nhà ngủ một giấc. Má cứ tưởng Ngọc Anh ở bệnh viện đó chứ. Cho nên liền qua đây muốn để Ngọc Anh ra ghế sofa nằm một lát. Má chăm sóc ba con một chút.” Mẹ vợ nói với anh.
“Má ơi, cảm ơn má.” Anh nghe xong, liền vô cùng thành khẩn nói với mẹ vợ.
“Đứa trẻ ngốc này. Chúng ta đều là người một nhà. Đừng nói lời khách sáo nữa. À đúng rồi, ba con hôm nay thế nào rồi?” Mẹ vợ nói xong liền đột nhiên nhớ ra hỏi anh.
“Vẫn còn đang ngủ mê man ạ. Ban nãy tỉnh lại một lát. Bây giờ lại ngủ mê man rồi.” Anh có chút đau lòng nói với mẹ vợ.
“Thành ơi, má ban nãy thấy con đang khóc đó. Con cũng đừng đau lòng nữa. Ba con sẽ không sao đâu. Chỉ là hôm qua vừa mới làm xong phẫu thuật. Hôm nay cơ thể vẫn còn rất yếu ớt. Nhưng bây giờ là một ngày sẽ tốt hơn một ngày đó. Không sao đâu. Con đừng lo lắng nữa.” Mẹ vợ an ủi nói với anh.
“Má ơi, con biết ba con sẽ không sao đâu. Nhưng con thấy ba con vốn dĩ là người khỏe mạnh. Một biến thành bộ dạng bây giờ. Con trong lòng liền đau lòng…” Anh nói xong mắt lại đỏ hoe.
Mẹ vợ đột nhiên nắm lấy tay anh nói với anh: “Thành ơi, con là đứa trẻ ngoan. Má rất hiểu tâm trạng lúc này của con. Bác sĩ không phải nói rồi sao? Ba con đã không sao rồi. Con phải tin lời bác sĩ chứ à. Đừng đau lòng nữa.” Mẹ vợ vẫn là lần đầu tiên nắm lấy tay anh. Anh cảm thấy lòng bàn tay mẹ vợ vừa mềm mại vừa ấm áp. Lại trơn láng lại tinh tế. Cảm thấy tay mình bị lòng bàn tay mẹ vợ nắm lấy rất thoải mái.
“Má ơi, con biết rồi ạ.” Tay anh bị lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của mẹ vợ nắm lấy. Anh trong lòng cảm thấy có chút ngại ngùng. Nhưng anh biết mẹ vợ đây hoàn toàn là sự quan tâm của bậc cha mẹ đối với con cháu. Hoàn toàn không có chút ý tứ nào khác.
“Thành ơi, con biết là tốt rồi. À đúng rồi. Ba con cứ đòi cùng má đến đây thăm ba con. Cuối cùng vẫn bị má cứng rắn khuyên ở lại rồi.” Mẹ vợ nói xong liền từ trên ghế sofa đứng dậy. Đương nhiên, lòng bàn tay đang nắm lấy tay anh cũng tuột ra. Rồi liền thấy bà đến trước giường bệnh. Trước tiên là xem nước muối. Rồi liền nhìn ông Lương còn đang ngủ mê man. Anh cũng đi theo qua đó. Vừa đứng sau lưng mẹ vợ. Đột nhiên thấy mẹ vợ quay người lại. Lại cùng anh va vào nhau một cái ôm trọn.
Mẹ vợ lập tức liền xấu hổ mặt đỏ bừng. Anh cũng cảm thấy vô cùng lúng túng. Rồi họ liền vô cùng ăn ý mỗi người lùi lại một bước.
“Xin… xin lỗi, má ơi.” Anh mặt đầy lúng túng nói với mẹ vợ. Nhưng anh trong lòng lại bất giác đập thình thịch loạn xạ. Bởi vì lúc mẹ vợ quay người va vào anh trong khoảnh khắc đó. Anh cảm thấy lồng ngực bị hai bầu vú mềm mại đầy đặn trước ngực mẹ vợ ép chặt lấy một cái.
“Không… không trách con đâu. Là má không biết con đứng phía sau…” Mẹ vợ mặt đầy xấu hổ nói với anh.
“Ồ, má ơi. Nước muối truyền xong rồi. Con đi gọi y tá qua…” Anh vừa nói vừa quay người rời khỏi phòng bệnh. Trong lòng bị cái ôm ban nãy của mẹ vợ làm cho vô cùng lúng túng.
Không bao lâu, anh liền ở quầy y tá gọi y tá đến. Thấy mẹ vợ đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi. Rồi y tá liền thay cho ông Lương một túi nước muối xong liền rời đi.
“Thành ơi, má còn phải đi mua rau. Lại về nhà nấu cơm cho ba con ăn. Má về trước đây nhé. Ở đây con chăm sóc tốt cho ba con nhé.” Mẹ vợ thấy y tá rời đi rồi, liền nói với anh. Anh không biết mẹ vợ có phải vì cái ôm ban nãy mà ngại ngùng nói muốn về rồi không. Liền nói với mẹ vợ: “Má ơi, vậy má về trước đi ạ. Ba vợ một mình ở nhà cũng cần chăm sóc.”
“Ừm, vậy má về trước đây nhé.” Mẹ vợ nói xong liền cầm lấy chiếc túi xách đặt trên ghế sofa. Rồi liền đi về phía cửa phòng bệnh. Anh liền tiễn mẹ vợ ra cửa nói với bà: “Má ơi, má đi cẩn thận…”
“Ừm, Thành ơi, con quay lại đi. Má đi trước đây.” Mẹ vợ vừa nói với anh, vừa đi về phía ngoài hành lang. Anh quay lại phòng bệnh xong, trong lòng đều hối hận không kịp. Ban nãy anh đừng đi theo sau lưng mẹ vợ, liền sẽ không xảy ra cảnh tượng lúng túng này rồi. Đều không biết mẹ vợ có tức giận không. Nếu không sao một liền nói muốn về rồi chứ? Nhưng trong đầu anh lại bất giác nhớ lại khoảnh khắc ban nãy của mẹ vợ. Hai bầu vú đầy đặn trước ngực mẹ vợ vào lồng ngực anh. Cảm thấy thật sự rất thoải mái……
