Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
Đúng lúc này, liền thấy bà Diễm và ba vợ Thành dẫn bé Bông vào phòng bệnh.
“Bông ơi…” Ngọc Anh vừa nhìn thấy bé Bông, liền vội vàng chạy qua ôm con bé vào lòng. Vô cùng kích động vừa khóc vừa hỏi bé Bông: “Bông ơi, con gái cưng của mẹ. Con không sợ chứ?”
“Mẹ ơi, là ông nội cứu Bông đó ạ, còn đánh nhau với tên xấu xa kia nữa.” Bé Bông nói với Ngọc Anh.
“Bông ơi, con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, mẹ lo lắng chết đi được.” Ngọc Anh nói vừa khóc, vừa không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé Bông.
“Mẹ ơi, Bông không sao đâu ạ, ông nội sao lại nằm trên giường vậy ạ?” Bé Bông vừa nói vừa dùng ngón tay nhỏ của mình chỉ vào ông Lương đang nằm trên giường bệnh.
“Bông ơi, ông nội con vì cứu con, bị tên xấu xa đánh bị thương rồi mới nằm trên giường đó. Lại đây, ba ôm một cái.” Thành vừa nói với bé Bông, vừa từ lòng Ngọc Anh bế con bé qua.
Còn ba vợ Thành đến bên giường bệnh, ngồi xuống ghế, đưa tay nắm lấy tay ông Lương, vô cùng kích động nói với ông Lương: “Anh sui ơi, khoảng thời gian trước anh còn ở bệnh viện trông tôi, bây giờ anh lại nằm trên giường bệnh rồi. Anh thật sự rất dũng cảm, đáng để tôi khâm phục. Anh ở đây nghỉ ngơi cho tốt, tôi mỗi ngày đều đến thăm anh.”
“Ngọc Anh ơi, bác sĩ nói sao? Ba chồng con sao vẫn còn đang hôn mê vậy?” Bà Diễm kéo Ngọc Anh sang một bên nhỏ giọng hỏi cô.
“Má ơi, chắc không sao rồi ạ, bây giờ vừa mới làm xong phẫu thuật, cơ thể còn rất yếu ớt, hơn nữa thuốc mê còn chưa hoàn toàn tan hết. Cho nên vẫn còn đang hôn mê ạ.” Ngọc Anh nói với bà Diễm.
“Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng không sao rồi.” Bà Diễm nghe vậy mới thở phào một hơi.
“Ba ơi, ba sức khỏe không tốt, đừng đến đây nữa ạ, ở đây có con và Ngọc Anh là được rồi.” Thành nói với ba vợ.
“Thành ơi, ba con xảy ra chuyện lớn như vậy, ba sao không đến xem được chứ? Khoảng thời gian trước ba nằm viện, ba con đều đến bệnh viện trông ba mà.” Ba vợ Thành nói với giọng kích động với anh.
“Dạ dạ, ba ơi, con cũng là quan tâm sức khỏe của ba mà.” Thành vội nói với ba vợ.
“Ngọc Anh ơi, con với Thành đều bàn bạc xong chưa? Ai ở bệnh viện chăm sóc ba chồng con?” Bà Diễm lúc này hỏi Ngọc Anh.
“Má ơi, đều đã bàn bạc rồi ạ. Công ty Thành không thể xin nghỉ dài hạn được, cho nên con xin nghỉ phép với cơ quan, ở lại bệnh viện chăm sóc ba chồng con.” Ngọc Anh nói với bà Diễm.
“Được được, ba chồng con là vì cứu Bông mới bị thương nặng như vậy, còn suýt chút nữa mất mạng. Con nhất định phải chăm sóc ba chồng con thật tốt. Vốn dĩ má muốn ở lại chăm sóc, nhưng cái này cũng có chút không thích hợp, vả lại ba con ở nhà cũng cần má chăm sóc.” Bà Diễm nói với Ngọc Anh.
“Má ơi, con biết rồi ạ. Má chăm sóc ba chồng con thật sự có chút không thích hợp đâu ạ. Con dù sao cũng là con cháu, để con chăm sóc là thích hợp nhất rồi.” Ngọc Anh nói với bà Diễm.
“Ừm, vậy thì tốt rồi. À đúng rồi, con với Thành đều chưa ăn tối phải không.” Bà Diễm đột nhiên nhớ ra hỏi Ngọc Anh.
“Dạ, má ơi. Con với Thành về nhà không thấy ba chồng con, chúng con đang sốt ruột thì má gọi điện thoại đến, cho nên đều chưa ăn cơm ạ.” Ngọc Anh nói với bà Diễm.
“Vậy con với Thành mau ra ngoài ăn cơm đi. Ở đây có má và ba con rồi, hai con cứ yên tâm đi.” Bà Diễm nói với Ngọc Anh xong, rồi lại nói với Thành: “Thành ơi, con với Ngọc Anh ra ngoài ăn cơm trước đi. Bây giờ đều bảy tám giờ rồi, đừng để đói bụng.”
Thành nghe xong, liền quay người lại nhìn ông Lương còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh. Trong lòng nghĩ thầm nếu ông Lương lát nữa tỉnh lại, không thấy mình và Ngọc Anh ở đó, thì phải làm sao? Cho nên liền do dự một chút.
“Thành ơi, nghe lời má đi. Bây giờ nhân lúc má và ba ở đây, chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn trước đi. Ba con một chốc một lát cũng sẽ không tỉnh đâu. Con không nghe y tá nói sao? Thuốc mê phải ba tiếng đồng hồ mới tan hết đó.” Ngọc Anh hình như biết ý anh, liền nói với anh.
Bụng anh cũng quả thật là rất đói rồi. Lại nghe Ngọc Anh nói như vậy, cho nên liền cùng Ngọc Anh rời khỏi phòng bệnh, ở bên ngoài bệnh viện tìm một quán mì.
“Ở đây sạch sẽ không?” Ngọc Anh ghét nhất chính là ăn ở những quán mì nhỏ như thế này. Bởi vì sợ ở đây không vệ sinh. Lúc cùng anh ngồi ở quán mì, liền nhíu mày hỏi anh.
“Ngọc Anh ơi, chúng ta cứ ăn tạm chút đi nhé. Trước tiên lấp đầy bụng rồi nói sau.” Anh nhỏ giọng nói với Ngọc Anh.
“Chồng ơi, lát nữa anh về nhà một chuyến, giúp em lấy hai bộ quần áo thay đổi và đồ dùng sinh hoạt của em qua đây.” Ngọc Anh không hề trả lời lời anh nói, mà lại dặn dò anh.
“Được rồi, em yêu. Như vậy chẳng phải quá vất vả cho em sao. Hay là nửa đêm trên em về nhà ngủ, anh ở bệnh viện chăm sóc ba, nửa đêm dưới chúng ta lại đổi ca thế nào?” Anh nói với Ngọc Anh.
“Như vậy không phiền phức sao?” Ngọc Anh lườm anh một cái nói.
“Vậy thì vất vả cho em rồi, em yêu.” Anh nói với giọng cảm kích với Ngọc Anh.
“Ba còn không phải vì cứu Bông của chúng ta mới bị thương nặng sao ạ. Vả lại nếu không phải vì cứu Bông, chúng ta làm con cháu cũng phải chăm sóc ông ấy mà. Chồng ơi, sau này những lời như vậy đừng nói nữa. Đây đều là việc chúng ta nên làm đó chứ. Sau này đợi chúng ta già rồi, con cháu của chúng ta cũng sẽ chăm sóc chúng ta không phải sao?” Ngọc Anh lại nói đạo lý lớn với anh.
“Đúng đúng. Anh đều nghe lời em, em yêu.” Anh nghe xong liền vội nói với Ngọc Anh. Lúc này chủ quán bưng đến hai bát mì sợi. Anh có lẽ thật sự đói rồi, cộng thêm lại bị dọa sợ lâu như vậy, cho nên liền ăn hết sạch cả một bát mì sợi. Còn Ngọc Anh có lẽ sợ không vệ sinh, mới ăn một phần ba bát mì liền không ăn nữa.
Họ từ quán mì ra, lúc đi qua một tiệm tạp hóa nhỏ, Ngọc Anh liền vào trong mua mấy gói giấy ăn. Rồi họ liền quay lại phòng bệnh VIP của ông Lương. Thấy ông Lương còn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, nhưng kim truyền dịch vẫn luôn cắm, phía trên còn treo mấy chai nước muối. Xem ra đến sáng cũng không truyền xong được. Đêm nay Ngọc Anh e rằng không thể ngủ được một giấc rồi.
“Ngọc Anh ơi, vẫn nên để em lái xe về nhà đem đồ dùng em cần đều thu dọn qua đây. Vừa hay đưa ba má về nhà luôn. Anh ở lại đây chăm sóc ba anh trước nhé.” Anh nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh nghe vậy suy nghĩ một lát xong liền đồng ý rồi. Nhưng ba vợ Thành còn muốn ở lại đây thêm một lát nữa với ông Lương, họ khuyên thế nào ông cũng không nghe. Rồi anh cũng hết cách rồi, liền nói với Ngọc Anh: “Ngọc Anh ơi, Bông ngày mai còn phải đi nhà trẻ, hôm nay lại bị kinh sợ rồi, cho nên phải về sớm để con bé ngủ. Vậy thế này đi, em đưa má và Bông về trước nghỉ ngơi sớm đi. Đợi em quay lại rồi, anh lúc về nhà liền đưa ba em về nhà luôn. Như vậy liền có thể để ba em ở đây thêm một lát nữa với ba anh rồi.”
“Ý này hay đó. Vẫn là con rể tôi thông minh, hehe.” Chưa đợi Ngọc Anh mở miệng nói, ba vợ Thành liền vui mừng nói với anh. Ngọc Anh nghe vậy cũng chỉ có thể như vậy rồi. Rồi liền cùng bà Diễm dẫn bé Bông rời khỏi phòng bệnh.
“Ba ơi, ba ra ghế sofa ngồi một lát đi ạ, như vậy cũng thoải mái hơn một chút.” Anh thấy Ngọc Anh và bà Diễm dẫn bé Bông rời đi rồi, thấy ba vợ Thành luôn ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh ông Lương, cho nên liền nói với ông. Bởi vì là phòng VIP, trong phòng có một chiếc ghế sofa ba người và một chiếc bàn trà, còn có nhà vệ sinh và TV, gần giống như khách sạn vậy.
“Không sao không sao đâu. Ba cứ ngồi ở đây trông anh sui của ba.” Ba vợ Thành nghe vậy vội lắc đầu nói với anh. Anh biết tính tình ương bướng của ba vợ Thành, cho nên cũng không nói gì thêm nữa. Bây giờ ông Lương vẫn còn đang hôn mê, nhiệm vụ chủ yếu nhất của anh chính là thỉnh thoảng xem nước muối treo phía trên, nếu truyền xong rồi liền phải gọi y tá đến thay chai nước muối khác. Rồi liền cùng ba vợ Thành thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện phiếm vài câu.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, liền thấy Ngọc Anh quay lại. Đem đồ dùng của cô ấy còn có cả quần áo thay đổi của ông Lương đều mang qua đây, còn mang theo một chiếc chăn nữa. Mệt rồi có thể trải trên ghế sofa ngủ. Anh thấy vậy vội vàng đến cửa nhận lấy đồ trong tay cô. Vừa nói với giọng cảm kích với Ngọc Anh: “Ngọc Anh ơi, vất vả cho em rồi.”
“Anh lại nữa rồi?” Ngọc Anh nghe vậy liền lườm anh một cái nói. Anh lập tức liền im miệng. Rồi cầm đồ liền vào phòng bệnh.
“Ba vẫn chưa tỉnh ạ?” Ngọc Anh thấy ông Lương còn hôn mê bất tỉnh, liền nhỏ giọng hỏi anh.
“Ừm, vẫn chưa ạ.” Anh cũng nhỏ giọng nói với Ngọc Anh.
“Có cần đi hỏi y tá không ạ?” Ngọc Anh hỏi anh.
“Được thôi, anh ra quầy y tá hỏi một chút.” Anh nghe vậy liền rời khỏi phòng bệnh, ra quầy y tá bên ngoài hỏi y tá. Y tá nói với anh, khoảng một tiếng đồng hồ nữa đợi thuốc mê tan hết liền sẽ tỉnh lại. Bảo anh không cần sốt ruột nữa, tình trạng bệnh nhân bây giờ đều tốt cả rồi. Anh nghe xong liền quay lại phòng bệnh, đem lời y tá nói nói cho Ngọc Anh biết.
Ngọc Anh nghe vậy cũng yên tâm rồi. Liền bắt đầu đem quần áo và đồ dùng hàng ngày mang từ nhà qua lấy ra. Quần áo treo vào trong tủ quần áo, đồ dùng hàng ngày đặt vào trong nhà vệ sinh. Mọi thứ đều thu dọn xong xuôi, liền lấy điện thoại ra xem giờ, thấy đã hơn mười giờ tối rồi, liền nói với anh: “Chồng ơi, anh vẫn nên đưa ba em về trước đi. Ở đây có em trông rồi.”
Anh trong lòng rất muốn ở lại đây đợi ông Lương tỉnh lại rồi mới về. Nhưng nghĩ lại ba vợ Thành cũng phải về sớm nghỉ ngơi. Cho nên liền dặn dò Ngọc Anh vài câu xong, liền cùng ba vợ Thành rời khỏi phòng. Trước tiên lái xe đưa ba vợ Thành về nhà. Rồi anh liền lái xe về nhà mình. Vào nhà vệ sinh trong phòng tắm rửa xong liền ra ngoài nằm lên giường. Nhớ lại chuyện xảy ra buổi tối, anh đều cảm thấy sợ hãi. May mắn là bé Bông và ông Lương đều không sao. Nếu một trong hai người xảy ra chuyện gì, anh sẽ cảm thấy trời như sập xuống vậy. Anh lại nhớ đến Ngọc Anh ở bệnh viện chăm sóc ông Lương. Đêm nay chắc chắn không thể ngủ được rồi. Bởi vì nước muối của ông Lương phải đến sáng cũng không truyền xong được. Cho nên anh trong lòng ngoài lo lắng cho ông Lương còn lo lắng cho Ngọc Anh nữa. Cô lại là người phụ nữ được nuông chiều từ bé. Nào chịu được nỗi khổ như vậy chứ. Đêm nay đều không biết cô có thể chịu đựng qua được không. Anh có lẽ là do buổi tối bị kinh sợ qua phải không. Cảm thấy rất mệt rất mệt. Cho nên liền bất giác thiếp đi…
Còn Ngọc Anh ở bệnh viện, thấy anh và ba vợ Thành rời khỏi phòng bệnh, cô liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn nước muối treo phía trên. Rồi giúp ông Lương sửa lại chiếc chăn đang đắp trên người ông một chút. Nhìn cơ thể ông Lương cắm nhiều ống dẫn như vậy, Ngọc Anh trong lòng vô cùng đau lòng. Bé Bông nếu không có ông Lương, vậy hậu quả liền không thể tưởng tượng nổi. Ông Lương tuy là người quê mùa, nhưng ông lòng dạ lương thiện. Tối nay cũng nghe mẹ nói rồi, lúc ông Lương vật lộn với tên cướp, nhiều người vây xem như vậy lại không có một ai đứng ra giúp đỡ cả. Người thành phố chính là nhát gan sợ sệt. Vẫn là người quê nông thôn so với người thành phố thẳng thắn hơn nhiều. Cũng dám làm dám chịu. Người thành phố thật sự quá giả tạo rồi.
Lúc này Ngọc Anh trong lòng đối với người quê nông thôn nảy sinh thiện cảm. Rồi ngồi xuống ghế trước giường bệnh ông Lương. Nhìn ông Lương còn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng muôn vàn cảm xúc. Nhớ lại ông Lương thường ngày ở nhà giúp mình nấu nướng làm việc nhà. Nhớ lại sự quan tâm và chăm sóc của ông Lương đối với mình. Nhớ lại sự câu nệ thường ngày của ông Lương đối với mình. Lại nhớ đến khoái cảm và sự thỏa mãn ông Lương mang lại cho cơ thể mình. Ngọc Anh bất giác mặt đỏ bừng. Ông Lương đối với mình tốt như vậy, mà mình lại đối với ông xem như không thấy. Lúc làm chuyện đó với ông, mình lại còn đặt ra nhiều ràng buộc với ông như vậy. Lại nhớ đến buổi tối ông Lương không màng sống chết từ tay tên cướp cứu bé Bông xuống, còn tay không vật lộn với tên cướp cầm dao. Dũng khí này thật sự đáng để mình kính phục. Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lúc đó, Ngọc Anh cảm thấy sợ hãi. Cả người bất giác run lên hai cái.
Ngọc Anh nghĩ đến đây, liền bất giác đưa một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn ra nắm lấy lòng bàn tay đầy nếp nhăn của ông Lương. Vừa nhẹ nhàng xoa nắn, vừa lẩm bẩm một mình nói: “Ba ơi, sao ba ngốc như vậy chứ? Ba đem Bông từ tay tên cướp cứu xuống xong, ba có thể bế Bông chạy đi mà. Sao ba còn vật lộn với tên cướp cầm dao làm gì chứ? Ba chẳng lẽ thật sự không cần mạng nữa sao? Vạn nhất ba xảy ra chuyện gì? Ba bảo con và Thành biết làm sao đây? Ba ơi, lần này ba bình phục xong, con đảm bảo sau này sẽ không đối với ba lạnh lùng như vậy nữa đâu, sẽ không xem ba như không thấy nữa đâu. Ba ơi, con biết trong lòng ba là thích con. Nhưng ba ơi ba biết không? Con là vợ của Thành, là con dâu của ba mà. Con tuyệt đối không thể có tình cảm với ba được đâu. Ba ơi, ba biết không? Con sở dĩ cùng ba xảy ra chuyện cha chồng nàng dâu cấm kỵ, không phải con là người phụ nữ xấu xa đâu. Mà là Thành mỗi lần đều không thể thỏa mãn con được. Ba ơi, con cũng là phụ nữ, cũng cần sự thỏa mãn sinh lý về thể xác. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cái đó to lớn dưới thân ba, con trong lòng liền lén lút thích nó rồi. Cho nên mỗi lần lúc ba phát bệnh, lúc con giúp ba giải trừ đau khổ, con mới đồng ý những yêu cầu quá đáng ba đưa ra. Nếu không con sao có thể đồng ý với ba chứ? Ba ơi, thật sự rất xin lỗi ba. Lúc chúng ta làm chuyện đó, sự ràng buộc của con đối với ba là quá nhiều rồi. Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách con được. Con và Thành cũng chính là ba kiểu ân ái cũ kỹ thôi. Con đối với ba lại sao có thể thả lỏng được chứ? Nhưng ba yên tâm, đợi ba bình phục sức khỏe xong, con sẽ cố gắng thử phối hợp với ba. Ba ơi, ba biết không? Mỗi lần ba quan tâm con, con đều ghi nhớ trong lòng đó. Con chỉ là bề ngoài không thể hiện ra mà thôi. Nhưng trong lòng đều rất rõ ràng sự tốt đẹp của ba đối với con. Ba ơi, ba yên tâm, sau này con cũng sẽ tốt với ba. Ba không màng nguy hiểm tính mạng từ tay tên cướp cứu Bông xuống, con sau này sẽ báo đáp ba. Sau này… sau này con cũng sẽ cố gắng thử không ràng buộc ba nữa…”
Ngọc Anh nói ra những lời ẩn giấu trong lòng đó với ông Lương xong, mặt cũng bất giác lộ vẻ ửng hồng. Rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn còn lại đặt lên gương mặt đầy nếp nhăn vì năm tháng để lại của ông Lương nhẹ nhàng vuốt ve…
Đúng lúc này, một y tá đi vào. Ngọc Anh vội vàng đứng dậy khỏi ghế.
“Bệnh nhân có phản ứng gì không?” Y tá vén chiếc chăn đang đắp trên người ông Lương lên. Vừa kiểm tra một chút những ống dẫn cắm trên người ông Lương, vừa hỏi Ngọc Anh.
“Vẫn vậy thôi ạ. Chỉ là đến bây giờ sao vẫn chưa tỉnh lại vậy ạ?” Ngọc Anh nói xong liền hỏi y tá. Y tá nghe xong liền ngẩng cánh tay lên xem đồng hồ đeo trên cổ tay ngọc của cô. Rồi liền nói với Ngọc Anh: “Chắc sắp tỉnh lại rồi đó ạ. Lát nữa bệnh nhân nếu tỉnh lại rồi, chị liền thông báo cho tôi. Còn nữa chị nhất định phải chú ý nước muối, truyền xong rồi cũng kịp thời thông báo cho tôi.”
“Biết rồi ạ, y tá, cảm ơn cô.” Ngọc Anh vô cùng khách sáo nói với y tá. Y tá rời khỏi phòng xong, Ngọc Anh lại giúp ông Lương sửa lại chiếc chăn đang đắp trên người ông một chút. Bởi vì ban nãy bị y tá vén lên kiểm tra ống dẫn cắm trên người ông Lương lúc đó đều không đắp lại cho tốt.
Đột nhiên, Ngọc Anh phát hiện ngón tay ông Lương động đậy mấy cái. Lập tức liền vui mừng gọi: “Ba ơi, ba tỉnh rồi sao ạ? Có nghe thấy con nói chuyện không ạ?” Chỉ thấy mắt ông Lương từ từ mở ra. Rồi tròng mắt chuyển sang Ngọc Anh. Môi run rẩy mấy cái xong liền phát ra giọng nói yếu ớt vô lực: “Đây là đâu?”
“Ba ơi, đây là bệnh viện mà. Ba bây giờ đang nằm trên giường bệnh bệnh viện đó ạ. Ba ơi, ba cuối cùng cũng tỉnh rồi, tốt quá rồi. Con đi gọi y tá đến.” Ngọc Anh vô cùng kích động nói với ông Lương. Rồi liền định quay người ra quầy y tá bên ngoài gọi y tá qua. Đột nhiên cánh tay cô liền bị một lòng bàn tay nắm chặt lấy.
“Ba ơi, ba sao vậy ạ?” Ngọc Anh thấy ông Lương nắm chặt lấy cánh tay cô, liền quay người lại. Rồi mặt đầy nghi hoặc hỏi ông.
“Bông thế nào rồi?” Ông Lương phát ra giọng nói yếu ớt hỏi Ngọc Anh. Ngọc Anh nghe vậy mắt ướt đi. Ông Lương tỉnh lại câu đầu tiên lại hỏi sự an nguy của bé Bông. Lập tức nước mắt liền không nhịn được rơi xuống. Rồi liền nghẹn ngào nói với ông Lương: “Ba ơi, Bông không sao đâu ạ. Con đi gọi y tá đến.”
Ông Lương có lẽ nghe thấy Ngọc Anh nói bé Bông không sao. Cho nên lòng bàn tay đang nắm chặt cánh tay Ngọc Anh liền nới lỏng ra. Rồi liền nhắm mắt lại. Ngọc Anh vừa nhìn thấy, không màng mặt đầy nước mắt, liền quay người chạy ra khỏi phòng, gọi y tá qua……
