Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ

Chương 53



Trên đường đi theo Đội trưởng Trương ra ngoài, Thành và Ngọc Anh mới biết anh ta trước kia là học sinh của mẹ vợ anh. Bây giờ giữ chức đội trưởng phân đội 110 Cục Công an thành phố. Họ vào một phòng họp nhỏ trong bệnh viện xong, Thành và Ngọc Anh mới từ miệng Đội trưởng Trương biết được toàn bộ sự việc.

Khoảng năm giờ mười lăm phút chiều, Đội trưởng Trương nhận được điện thoại từ tổng đài 110, nói rằng một nghi phạm giết người cố ý họ đang truy nã tên Ngô nào đó đang xuất hiện ở phố Chấn Đông, hơn nữa còn đang ở cổng trường mầm non Tiểu Bác Sĩ dùng dao khống chế một bé gái mầm non. Khi anh ta dẫn theo cảnh sát viên đến hiện trường, chỉ thấy một ông lão thân hình gầy nhỏ nhưng lại rất cường tráng đang từ tay nghi phạm cầm dao giải cứu bé gái này ra. Rồi liền tay không cùng nghi phạm này vật lộn. Trong lúc vật lộn, trên đùi và bụng nhỏ của ông lão mỗi chỗ bị nghi phạm đâm một nhát dao. Nhưng ông vẫn không màng sống chết vật lộn với nghi phạm, cho đến khi Đội trưởng Trương dẫn cảnh sát viên đến khống chế được nghi phạm xong, ông lão liền không còn chống đỡ được nữa, liền ngất đi. Rồi được Đội trưởng Trương đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Khi họ biết được bé gái bị nghi phạm cầm dao khống chế đó chính là bé Bông, còn người không quản thân mình từ tay nghi phạm cứu bé Bông xuống chính là ông Lương thì, mắt Thành và Ngọc Anh đều ướt rồi.

“Vậy Bông thì sao? Con gái cưng của em thì sao? Con bé có sao không? Đội trưởng Trương, anh mau nói cho em biết đi mà.” Ngọc Anh đột nhiên vừa khóc vừa kích động kêu lên hỏi Đội trưởng Trương.

“Cô Châu, cô yên tâm. Con gái cô không sao đâu. May mắn là có ông nội con bé không quản thân mình từ tay kẻ cướp cứu con gái cô xuống, con gái cô mới không hề hấn gì. Bây giờ đang ở nhà trẻ do cô giáo chăm sóc đó ạ.” Đội trưởng Trương vội nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh và Thành nghe vậy mới thở phào một hơi.

“Thành ơi, ba vì cứu Bông bị kẻ cướp đâm hai nhát dao, còn suýt chút nữa mất mạng rồi. Hu hu…” Ngọc Anh nghe lời Đội trưởng Trương nói xong, lập tức liền vừa khóc vừa nói với Thành, rồi một phát nhào vào lòng anh.

“Ngọc Anh ơi, bây giờ cuối cùng cũng không sao rồi. Bông cũng không hề hấn gì, ba cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi. Không sao rồi, không sao rồi.” Thành vừa ôm chặt lấy Ngọc Anh, vừa dùng lòng bàn tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi cô. Rồi anh lại nói với Đội trưởng Trương: “Đội trưởng Trương, cảm ơn anh đã kịp thời đưa ba tôi đến bệnh viện cấp cứu. Bây giờ nếu không còn chuyện gì nữa rồi, chúng tôi muốn đến phòng cấp cứu kia rồi.”

“Ừm, không sao rồi. Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên chuyện ba anh thấy việc nghĩa hăng hái làm. Hai người bây giờ có thể đi thăm ba anh rồi.” Đội trưởng Trương vội nói với anh. Anh vừa đẩy Ngọc Anh ra khỏi lòng mình, vừa dịu dàng nói với cô: “Ngọc Anh ơi, chúng ta bây giờ đến phòng cấp cứu thăm ba.”

“Ừm.” Ngọc Anh cơ thể vừa ra khỏi lòng anh, vừa rưng rưng nước mắt gật đầu. Rồi liền từ trong túi xách của cô lấy giấy ăn ra lau sạch nước mắt.

Họ quay lại hành lang bên ngoài phòng cấp cứu. Ngọc Anh liền vội vàng ngồi xuống bên cạnh mẹ vợ. Thấy mẹ vợ đã bình tĩnh lại rồi, cũng yên lòng rồi. Liền dịu dàng hỏi bà: “Má ơi, má không sao rồi chứ ạ.”

“Má không sao rồi. Má bây giờ lo lắng nhất chính là ba chồng con đó. Ông ấy vì cứu Bông, suýt chút nữa liền mất mạng rồi. Ngọc Anh ơi, ba chồng con là người tốt đó, con và Thành sau này nhất định phải hiếu thuận với ông ấy.” Ngọc Anh nghe lời mẹ vợ nói, có lẽ nhớ lại chuyện của cô và ông Lương, mặt liền bất giác đỏ ửng lên một chút. Rồi liền nhỏ giọng nói với mẹ vợ: “Má ơi, con và Thành sẽ hiếu kính thật tốt ạ.”

Còn Thành lại căng thẳng đi đi lại lại ở cửa phòng cấp cứu. Ba bây giờ đều không biết thế nào rồi. Mặc dù đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, nhưng cả trái tim anh đều vẫn còn treo lơ lửng.

“Má ơi, rốt cuộc là sao vậy ạ, ba chồng con sao lại ở chỗ nhà trẻ đó chứ?” Anh đột nhiên nghe Ngọc Anh hỏi mẹ vợ, lập tức mới nhớ ra chuyện này. Liền cũng vội vàng đến trước mặt hai mẹ con Ngọc Anh hỏi mẹ vợ: “Má ơi, đúng vậy ạ, ba con sao lại đến nhà trẻ của Bông chứ ạ?”

Mẹ vợ nghe anh và Ngọc Anh hỏi bà, liền nói với họ: “Má cũng không biết sao nữa à. Má vừa từ trong nhà trẻ đón Bông ra, chưa đi được hai ba mươi mét, liền đột nhiên không biết ở đâu lao ra một tên cướp, từ tay má cướp Bông đi mất. Rồi liền cầm một con dao găm kề vào cổ Bông. Trời ạ, lúc đó má bị dọa chết rồi. Liền liều mạng kêu cứu mạng. Nhưng người qua đường nào dám xông lên chứ…” Mẹ vợ nói đến đây, sắc mặt lại trở nên kinh hãi. Cả cơ thể liền bất giác cũng bắt đầu run rẩy. Không khó tưởng tượng cảnh tượng lúc đó căng thẳng và đáng sợ đến mức nào rồi. Ngay cả anh nghe xong cả người cũng bắt đầu căng thẳng. Nếu Bông xảy ra chuyện gì? Anh đều không dám tưởng tượng tiếp nữa rồi…

Ngọc Anh nghe xong bị dọa đến mức mặt lại trở nên tái nhợt rồi. Hai tay nắm chặt lấy tay mẹ vợ, cơ thể cũng bắt đầu bất giác run rẩy. Rồi liền nói với giọng run rẩy vì căng thẳng hỏi mẹ vợ: “Má ơi, sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó ba chồng con liền từ trong đám đông xông ra. lúc tên cướp không đề phòng, liền một tay từ tay tên cướp giằng Bông lại. Rồi liền đưa Bông cho má. Ông ấy liền cùng tên cướp vật lộn. Lúc đó má bị dọa đến nửa chết rồi. Tận mắt nhìn thấy tên cướp đem dao găm đâm vào bụng ba chồng con. Má bị dọa điên rồi. Liền vừa bế Bông, vừa ra sức kêu cứu mạng. Nhưng người vây xem nhiều như vậy, lại không có một ai dám ra mặt cả. Sau đó Tiểu Trương liền dẫn người đến rồi. Mới khống chế được tên cướp.” Mẹ vợ vẫn còn kinh hồn bạt vía nói với họ tình tiết căng thẳng lúc đó.

“Má ơi, con nghe xong đều bị dọa chết rồi. May mắn là Bông cũng không sao, ba chồng con cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi. Nếu không thì biết làm sao ạ?” Ngọc Anh nghe xong cũng kinh hãi vạn phần.

“Đúng vậy ạ. Bây giờ chỉ mong ba chồng con không sao.” Mẹ vợ nói với Ngọc Anh.

Anh nghe xong cũng càng nghĩ càng sợ hãi. Lúc đó nếu ông Lương không xuất hiện ở đó cứu Bông xuống, vậy hậu quả liền không thể tưởng tượng nổi rồi.

Đúng lúc này, cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng cấp cứu liền bị người bên trong mở ra. Ra một bác sĩ nam mặc đồ phẫu thuật: “Ai là người nhà của Vương Vĩ Trung?”

Anh nghe vậy vội vàng đến trước mặt vị bác sĩ này: “Là tôi, là tôi. Tôi là con trai ông ấy.” Ngọc Anh và mẹ vợ cũng đồng thời từ trên ghế đứng dậy đến trước mặt bác sĩ. Cũng đều mặt đầy căng thẳng nhìn vị bác sĩ này.

“Ồ, bệnh nhân mất máu quá nhiều. Bây giờ cần truyền máu cho bệnh nhân. Nhóm máu của ba anh là nhóm máu AB hiếm gặp. Kho máu của chúng tôi cũng thiếu loại máu này. Cho nên cần người nhà cùng nhóm máu hiến máu…” Chưa đợi bác sĩ nói xong, anh liền vội nói với bác sĩ: “Bác sĩ, tôi chính là nhóm máu AB. Mau dẫn tôi đi lấy máu đi.”

“Vậy tốt quá rồi. Anh mau đi theo tôi vào đây.” Bác sĩ vui mừng nói với anh. Rồi liền quay người đi vào cánh cửa nhỏ phòng cấp cứu. Anh đang định đi theo bác sĩ vào cánh cửa nhỏ, liền bị Ngọc Anh gọi lại: “Thành ơi, anh có được không?”

“Ngọc Anh ơi, không sao đâu. Anh sức khỏe tốt lắm mà.” Anh mỉm cười nói với Ngọc Anh.

“Ngọc Anh ơi, con không cần lo lắng đâu. Máu trên người rút ra một ít ngược lại còn có lợi cho sức khỏe con người đó.” Mẹ vợ vội nói với Ngọc Anh.

“Má ơi, con cũng lo lắng cho ba chồng ạ. Nếu máu của Thành không đủ, con có thể đăng lên vòng bạn bè một chút. Biết đâu cũng có người là nhóm máu AB.” Ngọc Anh vội nói với mẹ vợ.

“Ngọc Anh ơi, anh vào trong lấy máu trước rồi nói sau nhé.” Anh lòng dạ lo lắng cho sự an nguy của ông Lương. Cho nên nói vừa nói với Ngọc Anh, vừa đi vào cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng cấp cứu.

Anh ở một phòng nhỏ bên trong phòng cấp cứu để y tá lấy máu xong liền ra ngoài. Ngọc Anh thấy anh ra rồi, liền vội vàng đến trước mặt anh quan tâm hỏi anh: “Chồng ơi, anh không sao chứ?”

“Rút chút máu đó thì có sao chứ? Không sao đâu.” Anh nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh nghe xong mới yên lòng. Rồi lại vô cùng lo lắng hỏi anh: “Anh vào trong có nhìn thấy ba không?”

“Ba đang trong lúc phẫu thuật, người ngoài không thể vào được đâu. Ngọc Anh ơi, em đừng quá lo lắng nữa. Anh nghe bác sĩ bên trong nói, ba đã không còn nguy hiểm nữa rồi.” Anh nói với Ngọc Anh.

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Người tốt nhất định sẽ bình an vô sự.” Chưa đợi Ngọc Anh mở miệng nói, mẹ vợ nghe lời anh nói, liền vội vàng nói.

“Má ơi, hay là má ra nhà trẻ đón Bông về nhà trước đi ạ. Ở đây có con và Ngọc Anh rồi. Má cũng đừng lo lắng ở đây nữa.” Anh nói với mẹ vợ.

“Đúng vậy ạ, má ơi. Bông còn đang ở nhà trẻ đó. Con cũng không yên tâm. Má vẫn nên ra đón Bông về nhà trước đi ạ. Ở đây có con và Thành rồi.” Ngọc Anh nghe vậy cũng vội nói với mẹ vợ.

“Ừm, vậy được rồi. Má cũng không yên tâm về Bông nữa. Vậy má đi đón Bông từ nhà trẻ về trước nhé. Hai con ở đây phải để ý một chút. Lát nữa làm xong phẫu thuật đưa đến phòng bệnh, hai con nhất định phải chăm sóc cẩn thận đó nha.” Mẹ vợ nói xong liền dặn dò họ.

“Má ơi, chúng con biết rồi ạ. Má cứ yên tâm đi đi ạ.” Anh vội nói với mẹ vợ. Rồi anh vẫn đứng ở cửa phòng cấp cứu. Ngọc Anh tiễn mẹ vợ đến cuối hành lang liền bị mẹ vợ khuyên quay lại rồi.

“Chồng ơi, anh vừa mới lấy máu xong. Mau ra ghế ngồi một lát đi.” Ngọc Anh vừa quay lại thấy anh còn đứng ở cửa phòng cấp cứu, liền vừa vội nói với anh, vừa kéo anh ngồi xuống ghế. Rồi cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh.

“Em yêu, anh không sao đâu. Tim anh bây giờ vẫn còn treo lơ lửng đó.” Anh trong lòng vẫn lo lắng cho ông Lương đang ở trong phòng cấp cứu.

“Chồng ơi, bác sĩ nói ba không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi. Chắc sẽ không sao đâu. Chúng ta đều đừng quá lo lắng nữa.” Ngọc Anh miệng đang an ủi anh, nhưng trong lòng lại còn lo lắng hơn cả anh nữa. Ông Lương không màng sống chết cứu bé Bông xuống. Điều này đối với Ngọc Anh mà nói, trong lòng vô cùng cảm kích ông Lương. Nếu không có ông Lương, bé Bông có lẽ… Cho nên sự lo lắng của Ngọc Anh đối với ông Lương sẽ không ít hơn anh đâu.

“Em yêu, chẳng trách lúc chúng ta tan làm về nhà ba lại không có ở nhà. Hóa ra ông ấy đến nhà trẻ của Bông rồi.” Anh đột nhiên nhớ ra nói với Ngọc Anh.

“Ba là chưa bao giờ đến nhà trẻ đâu. Điều này kỳ lạ thật đó. Lại đúng lúc gặp phải tên cướp cầm dao khống chế Bông. Trùng hợp quá phải không.” Ngọc Anh cũng nghi hoặc nói.

“Chuyện này phải đợi ba làm xong phẫu thuật tỉnh lại rồi chúng ta mới biết được. Bây giờ chúng ta cũng đoán không ra được đâu.” Anh cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nhưng chuyện này bây giờ cũng chỉ có một mình ông Lương biết thôi. Mẹ vợ cũng không biết. Bà lúc đó chỉ nhìn thấy ông Lương đột nhiên từ trong đám đông xông ra, từ tay tên cướp cứu bé Bông xuống.

“Chồng ơi, ba lần này vì cứu Bông mới bị thương nặng như vậy. Còn suýt chút nữa mất mạng rồi. Bây giờ chắc chắn phải ở bệnh viện một thời gian đó.” Ngọc Anh đột nhiên nói với anh.

“Đúng vậy ạ. Chúng ta đều phải đi làm, cũng không rút ra được thời gian chăm sóc ba. Em yêu, hay là chúng ta thuê một người chăm sóc qua đây chăm sóc ba nhé.” Anh nghe lời Ngọc Anh nói, rồi suy nghĩ một lát liền nói với Ngọc Anh.

“Thành ơi, anh nói gì vậy chứ?” Ngọc Anh nghe vậy lập tức liền mặt đầy kinh ngạc nhìn anh nói.

“Em yêu, sao vậy ạ? Chẳng lẽ anh nói sai rồi sao?” Anh cũng bị thần sắc kinh ngạc của Ngọc Anh làm cho giật mình một cái. Vội vàng hỏi cô.

“Ba lần này vì cứu Bông, suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn nữa rồi. Anh lại nhẫn tâm bỏ mặc ba một mình ở bệnh viện như vậy sao? Để một người chăm sóc chăm sóc ba sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi hai chúng ta biết để vào đâu chứ? Nói ba vừa mới được cấp cứu về, ngay cả một người thân ruột thịt cũng không ở lại bên cạnh ba chăm sóc ông cụ sao? Có nói xuôi được không? Vả lại ba còn là vì cứu Bông mới bị thương nặng như vậy.” Ngọc Anh vô cùng không vui nói với anh.

Anh nghe xong ngày càng cảm thấy Ngọc Anh nói có lý. Cho nên liền vội nói với Ngọc Anh: “Em yêu, em nói rất có lý. Hay là anh xin nghỉ phép với công ty, anh ở lại bệnh viện chăm sóc ba nhé.”

“Chồng ơi, công ty anh là doanh nghiệp tư nhân, anh lại là trụ cột của công ty. Anh xin nghỉ phép không tốt đâu.” Ngọc Anh nói với anh. Anh nghe vậy nghĩ lại cũng đúng. Bây giờ công ty rất nhiều việc đều cần đến mình. Nếu xin nghỉ phép rồi tổng giám đốc chắc chắn không đồng ý đâu. Cho nên liền nhìn về phía Ngọc Anh: “Em yêu, vậy em nói làm sao đây?”

“Chồng ơi, vẫn nên để em xin nghỉ phép đi. Cơ quan em là nhà nước, xin nghỉ phép khoảng mười ngày không có vấn đề gì đâu. Đây cũng là có chế độ rồi. Người nhà nhân viên nếu bị bệnh rồi, có thể xin nghỉ phép chăm sóc người nhà.” Ngọc Anh cắn môi dưới suy nghĩ một lát xong liền nói với anh.

“Em yêu, như vậy có phải quá vất vả cho em không?” Anh nghe vậy trong lòng đương nhiên vui mừng rồi. Anh không thể nào xin nghỉ phép với công ty được. Ngọc Anh có thể chủ động đề nghị xin nghỉ phép với cơ quan cô ấy ở bệnh viện chăm sóc ông Lương, đó là tốt nhất rồi.

“Chồng ơi, anh nói gì vậy chứ? Ba còn không phải vì cứu Bông mới bị thương nặng như vậy sao ạ. Nếu không phải vì cứu Bông, chúng ta làm con cháu cũng nên phải ở bệnh viện chăm sóc ba mà! Chồng ơi, sau này những lời như vậy đừng nói nữa. Đây đều là việc chúng ta nên làm đó chứ. Sau này đợi chúng ta già rồi, con cháu của chúng ta cũng sẽ chăm sóc chúng ta không phải sao?” Ngọc Anh lại nói đạo lý lớn với anh.

“Đúng đúng. Anh đều nghe lời em, em yêu.” Anh nghe xong liền vội nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh vừa nhìn thấy, liền vừa vội vàng ôm thân hình cô vào lòng, vừa nói với cô. Ngọc Anh không nói gì, chỉ dựa vào lòng anh đau lòng nức nở.

Họ ở bên ngoài lo lắng đợi hơn một tiếng đồng hồ xong, ông Lương mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Anh và Ngọc Anh vội vàng từ trên ghế đứng dậy chạy qua đó.

“Ba ơi, ba ơi…” Anh vừa đến bên giường đẩy, liền bất giác gọi ba.

“Ba ơi…” Ngọc Anh cũng gọi.

“Hai người đừng gọi nữa. Bệnh nhân vừa mới làm xong phẫu thuật, cơ thể còn rất yếu ớt. Thuốc mê còn chưa hoàn toàn tan hết. Ông ấy còn đang mơ mơ màng màng. Hai người làm kinh động đến bệnh nhân.” Y tá vội nói với họ.

“Ồ, biết rồi ạ. Y tá ơi, bệnh nhân bây giờ thế nào rồi ạ? Có sao không ạ?” Anh vội hỏi y tá.

“Không sao rồi ạ. Ở bệnh viện nghỉ ngơi tốt mười ngày là có thể xuất viện rồi.” Y tá nói với anh. Anh và Ngọc Anh nghe vậy mới thở phào một hơi. Rồi liền giúp y tá cẩn thận đẩy ông Lương đến phòng bệnh. Anh vừa nhìn thấy là phòng bệnh VIP, lập tức liền hỏi y tá: “Y tá ơi, sao lại là phòng bệnh VIP vậy ạ?”

“Ồ, là bà dì cùng cảnh sát đưa bệnh nhân đến kia yêu cầu phòng bệnh VIP đó. Đều là miễn phí anh còn hỏi?” Y tá nói với anh. Anh nghe xong mới biết là mẹ vợ sắp xếp.

Rồi liền thấy hai y tá khu nội trú qua. Họ đem ông Lương đặt lên giường bệnh xong, vị y tá cùng họ đẩy ông Lương từ phòng phẫu thuật qua kia dặn dò hai y tá này một số việc quan trọng xong, liền rời đi. Rồi hai y tá này bắt đầu bận rộn . Khoảng mười mấy phút sau, mới đem những thứ cắm trên người ông Lương làm xong. Rồi dặn dò họ một số chi tiết, liền rời khỏi phòng bệnh.

Ông Lương vẫn còn đang hôn mê. Anh thấy trên người ông cắm rất nhiều ống dẫn. Trong mũi cũng cắm ống dẫn. Còn đeo cả bình dưỡng khí nữa. Anh nhìn thấy trong lòng chua xót, mắt đỏ hoe, nước mắt liền không ngừng rơi xuống. Anh nghe bác sĩ nói, nếu dao găm của tên cướp đâm vào sâu hơn một chút nữa trong cơ thể ông Lương, liền sẽ đâm vào tim rồi. Lúc đó liền không cứu được nữa rồi. Anh càng nghĩ càng sợ hãi.

Còn Ngọc Anh đứng bên giường bệnh, một lòng bàn tay che mũi và miệng đau lòng nức nở……

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...