Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ

Chương 52



Thành vội vàng nhấc điện thoại: “Alô, má… Ồ… Biết rồi ạ… Dạ… Chúng con qua đó ngay… Được ạ… Vâng, vậy con cúp máy đây.” Ngọc Anh ở bên cạnh căng thẳng nghe anh và mẹ vợ nói chuyện điện thoại, thấy anh cúp máy xong liền vội vàng hỏi anh: “Thành, má nói gì vậy?”

“Ồ, má nói buổi sáng nhận được điện thoại của đồng nghiệp bà ấy, nói là tổ chức đi du lịch, má cũng muốn đi, nhưng chỉ có một ngày thôi. Bây giờ bảo chúng ta đến nhà má đưa Bông đi nhà trẻ, má sắp đi rồi. Không có thời gian đưa Bông đi nhà trẻ nữa, nói buổi tối bà về sẽ ra nhà trẻ đón Bông.” Anh vội nói với Ngọc Anh.

Ngọc Anh nghe vậy mới thở phào một hơi, rồi liền nói với anh: “Vậy chúng ta ăn nhanh lên đi.”

“Ừm.” Anh đáp một tiếng xong bắt đầu ăn như hổ đói. Anh và Ngọc Anh rất nhanh liền ăn xong bữa sáng. Rồi họ lái xe đến nhà mẹ vợ, mẹ vợ đã không có ở nhà rồi, ba vợ đang ở nhà trông bé Bông. Họ nói với ba vợ vài câu quan tâm xong, liền dẫn bé Bông rời khỏi nhà ba vợ. Đưa bé Bông đến nhà trẻ xong, anh lại lái xe đưa Ngọc Anh đến cơ quan thiết kế của cô, rồi anh liền lái xe đến công ty.

Còn Ngọc Anh vào văn phòng chưa được bao lâu, liền nhận được một tin nhắn ông Lương gửi cho cô: ‘Ngọc Anh, xin lỗi con, tối qua ba thật sự không phải cố ý đâu, ba là không kiểm soát được mới sờ vào bộ ngực đầy đặn của con. Ngọc Anh, xin con tha thứ cho ba được không?’

Ngọc Anh xem xong tin nhắn ông Lương gửi cho cô này, trước tiên là hít một hơi lạnh, rồi mặt đỏ bừng. Thật ra tối qua vừa bị ông Lương sờ ngực, vừa bị vật khổng lồ của ông ra vào, thật sự cảm thấy vô cùng sung sướng. Trong lòng hoàn toàn không có chút ý trách móc ông Lương nào cả. Chẳng trách buổi sáng ông Lương nhìn ánh mắt mình đều mang theo một loại rụt rè và tự trách. Hóa ra ông Lương là sợ mình vì chuyện này mà tức giận à? Ngọc Anh nghĩ đến đây, liền không nhịn được mỉm cười một mình. Rồi liền trả lời lại cho ông Lương một tin nhắn: ‘Ba ơi, con hoàn toàn không tức giận đâu ạ, ba đừng tự trách nữa.’

Ông Lương rất nhanh liền trả lời lại hỏi: ‘Ngọc Anh, vậy ba sau này có thể sờ lại bộ ngực đầy đặn của con không?’

Ngọc Anh xem xong tin nhắn này, gương mặt xinh đẹp tinh tế lại đỏ ửng lên. Trời ạ, ba chồng lại sáng sớm gửi đến hỏi chuyện này, điều này cũng quá xấu hổ rồi phải không. Còn để cho tôi yên tâm làm việc được không chứ? Lập tức liền cắn môi dưới gửi lại cho ông Lương một tin nhắn: ‘Ba ơi, con bây giờ đang đi làm việc đó ạ, chuyện này sau này nói lại được không ạ?’

Ông Lương dường như đối với chuyện này rất quan trọng vậy. Lại không hề để ý đến việc Ngọc Anh nói đang đi làm việc rồi. Lại gửi đến cho Ngọc Anh tin nhắn: ‘Ngọc Anh, vậy con nói trước cho ba biết được không ạ? Ba liền không làm phiền con nữa.’

Ngọc Anh xem xong tin nhắn này, lại hít một hơi lạnh. Ông Lương đây là muốn ép cung à. Hơn nữa gần đây đối với mình cũng ngày càng táo bạo hơn rồi. Nhưng Ngọc Anh trong lòng thật sự có chút thích sự táo bạo của ông Lương đối với cô. Như vậy mới giống đàn ông chứ. Cô thích thẳng thắn, dám làm dám chịu đàn ông. Chứ không thích loại đàn ông nhát gan sợ sệt, dám làm không dám chịu. Cho nên lại không nhịn được mỉm cười một mình. Liền trả lời lại cho ông Lương một tin nhắn: ‘Ba ơi, đồng ý với ba là được chứ gì.’

Khoảng hai phút sau, ông Lương liền trả lời lại tin nhắn. Tỏ ra đặc biệt kích động và vui mừng: ‘Ngọc Anh, vậy tốt quá rồi, tốt quá rồi. Ba biết rồi, ba không làm phiền con nữa đâu, con cứ yên tâm đi làm nhé.’

Ngọc Anh xem xong tin nhắn, có lẽ thấy ông Lương vui mừng và kích động như vậy phải không. Cho nên liền lại không nhịn được mỉm cười một mình. Cũng không trả lời lại tin nhắn cho ông Lương nữa. Liền bắt đầu tập trung tinh thần vào công việc…

Thành hôm nay ở văn phòng đi làm, tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Nhà lắp đặt camera giám sát rồi, điều này khiến anh cảm thấy vừa yên tâm vừa đặc biệt kích thích. Ngọc Anh cũng đã không còn e dè gì nữa rồi, một lòng muốn cùng ông Lương tiếp tục phát triển . Cũng không cần anh mỗi lần đều phải khổ sở khuyên bảo cô nữa rồi. Bây giờ cứ để Ngọc Anh thuận theo tự nhiên là được rồi. Bản thân cũng sẽ không khuyên cô nữa. Bởi vì Ngọc Anh đã thử qua vật khổng lồ giữa hai chân ông Lương rồi, chắc chắn không thể rời xa được vật giữa hai chân ông Lương nữa rồi. Bản thân chỉ cần xem trên camera giám sát thỏa mãn cơn nghiện nhìn vợ ngoại tình là được rồi. Cho nên anh càng nghĩ càng cảm thấy vui mừng. Cảm thấy như vậy thật sự có thể làm cho cuộc sống bình lặng thêm phần nồng nhiệt và thú vị. Cũng đối với cuộc sống tràn đầy niềm tin.

Có lẽ hôm nay tâm trạng vui vẻ, đối với cuộc sống tương lai tràn đầy sự đặc sắc phải không. Anh làm việc cũng đặc biệt . Bất giác liền đến năm giờ chiều tan làm. Anh thu dọn một chút xong liền rời khỏi văn phòng. Lái xe đến cổng lớn cơ quan Ngọc Anh. Ngọc Anh vẫn như thường lệ, sớm đã đứng ở cổng lớn cơ quan rồi. Mái tóc đen nhánh thẳng mượt buông xõa ngang vai, phối hợp với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Thân hình cao ráo phối hợp với một chiếc váy dài liền thân màu trắng tinh khiết ngắn tay thu eo đến bắp chân nhỏ. Chân đi một đôi giày cao gót màu xám bạc. Càng . Lúc này Ngọc Anh dưới ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị của các đồng nghiệp tan làm đi ra bước những bước đi tao nhã về phía xe anh. Anh nhìn thấy trong lòng lại càng thêm yêu Ngọc Anh hơn. Lấy được người vợ xinh đẹp như vậy, đều không biết là phúc đức tu được từ kiếp nào nữa.

“Lái xe đi chứ? Còn ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta làm gì nữa vậy?” Ngọc Anh xinh đẹp đến mức anh đều không tự chủ được nhìn đến si mê rồi. Ngay cả cô lên xe ngồi vào ghế phụ lái bên cạnh anh rồi anh cũng không biết. Chẳng trách Ngọc Anh lại nói với anh như vậy.

“Ồ, em yêu, em đẹp quá rồi. Làm anh đều nhìn đến si mê rồi. He he.” Anh nghe lời Ngọc Anh nói xong, mới tỉnh táo lại khỏi cơn kinh ngạc. Vội vàng cười vui vẻ nói với cô.

Ngọc Anh nghe vậy mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng vui mừng. Chồng si mê mình, sao không khiến cô vui mừng cho được chứ? Rồi liền quay mặt lại cười duyên với anh: “Anh ít thôi đi. Lại học được cả nịnh hót rồi sao?”

“Em yêu, anh đó là nịnh hót sao. Anh là lời nói từ đáy lòng đó mà.” Anh vô cùng thành khẩn nói với Ngọc Anh.

“Thôi được rồi, thôi được rồi. Mau lái xe đi.” Ngọc Anh mặt lại đỏ ửng lên. Rồi liền nói với giọng bực bội lườm anh một cái. Nhưng trong lòng lại ngọt ngào hơn cả ăn mật ong nữa.

Anh nghe xong vừa mỉm cười, vừa khởi động xe từ từ lái về phía trước. Vào đường chính xong liền lái về hướng nhà.

“Chồng ơi, má em có kịp về đón Bông ở nhà trẻ không ạ?” Ngọc Anh đột nhiên hỏi anh.

“Yên tâm đi. Má nếu không kịp về đón Bông, bà cũng sẽ gọi điện thoại cho chúng ta mà.” Anh vừa lái xe, vừa nói với Ngọc Anh.

“Vậy cũng đúng…” Ngọc Anh nghe lời anh nói liền thuận miệng nói một câu. Nhưng khi cô nói xong liền lại nói tiếp với anh: “Chồng ơi, em vẫn có chút không yên tâm đó. Anh vẫn nên gọi điện thoại cho má hỏi một chút đi.”

“Anh đang lái xe sao gọi được chứ. Em yêu, em cứ yên tâm đi. Má làm việc em còn không yên tâm sao? He he.” Anh cười vui vẻ nói với Ngọc Anh xong, liền nói tiếp với cô: “Em yêu, hay là em gọi cho má một cuộc đi.”

“Em mới không thèm đó.” Ngọc Anh nói với giọng bực bội một câu.

“He he, em yêu. Có phải sợ má sẽ làu bàu không?” Anh mỉm cười hỏi Ngọc Anh.

“Anh biết còn hỏi?” Ngọc Anh lại lườm anh một cái nói.

“Vậy đừng gọi nữa. Bà sẽ đi đón Bông mà.” Anh vừa lái xe vừa nói với Ngọc Anh. Ngọc Anh bắt đầu không lên tiếng nữa. Anh tập trung tinh thần lái xe…

Khoảng hai mươi phút sau, họ liền về đến nhà. Trên bàn ăn tuy đã bày sẵn món ăn rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng ông Lương đâu. Thường ngày họ tan làm về nhà ông Lương đều sẽ ra cửa đón họ. Lần này lại không thấy ông Lương đứng ở cửa. Anh trong lòng tuy có chút băn khoăn, nhưng vẫn tưởng ông Lương ở trong bếp chưa ra ngoài thôi. Còn Ngọc Anh đứng ở cửa thay dép đi trong nhà xong liền trực tiếp về phòng lên nhà vệ sinh.

“Ba ơi, chúng con về rồi.” Anh vừa đi về phía bếp, vừa gọi. Nhưng không nghe thấy tiếng ông Lương trả lời. Khi anh vào bếp, cũng không thấy bóng dáng ông Lương đâu. Anh lập tức liền ngày càng băn khoăn hơn. Ông Lương giờ này nói chung đều ở trong bếp. Hôm nay rốt cuộc sao vậy?

Anh ra khỏi bếp đến phòng ăn. Đột nhiên phát hiện món ăn trên bàn ăn như thể có chút nguội rồi. Không giống như vừa mới làm xong còn nóng hổi như vậy. Lập tức trong lòng bắt đầu căng thẳng. Vội vàng đến hành lang, đẩy cửa phòng ông Lương ra nhìn một cái, ông Lương cũng không có ở trong phòng. Trong lòng liền càng thêm căng thẳng.

“Chồng ơi, anh sao vậy? Vẻ mặt căng thẳng như vậy?” Ngọc Anh đang từ trong phòng đi ra, thấy mặt anh đầy vẻ căng thẳng, liền vội hỏi anh.

“Em yêu, ba mất tích rồi.” Anh nói với giọng kinh hoảng với Ngọc Anh.

“Cái gì? Ba mất tích?” Ngọc Anh nghe vậy cũng giật mình một cái. Rồi lại nói với anh: “Ba không phải đều đã nấu xong cơm tối rồi sao? Sẽ đi đâu được chứ?” Họ vừa nói vừa đến phòng ăn. Anh nhìn món ăn trên bàn ăn, nói với Ngọc Anh: “Em yêu, món ăn trên bàn ăn này đều có chút nguội rồi. Ước chừng ba đã làm được một lúc rồi.”

Ngọc Anh xem xét món ăn trên bàn ăn xong, liền đưa tay vén tóc dài sang một bên. Lại ghé mặt lại gần món ăn ngửi ngửi xong liền đứng thẳng người dậy nói với anh: “Chồng ơi, món ăn này đúng là có chút nguội rồi. Ba có lẽ là nấu trước cho chúng ta rồi.”

“Đúng vậy ạ. Ba sẽ đi đâu được chứ?” Anh nói với giọng trăm mối không lời giải đáp.

“Chồng ơi, vậy anh còn đứng ngây ra đó làm gì vậy? Còn không gọi điện thoại cho ba anh hỏi xem à?” Ngọc Anh đột nhiên nhớ ra nói với anh.

“Ồ.” Anh vừa đáp một tiếng, vừa vội vàng từ túi quần lấy điện thoại ra đang chuẩn bị gọi điện thoại cho ông Lương thì, chuông điện thoại liền đột nhiên vang lên. Anh lập tức cũng bị dọa giật mình một cái. Ngọc Anh thấy vậy liền vội hỏi anh: “Chồng ơi, ai gọi đến vậy?”

Anh cầm điện thoại lên xem một cái, liền nói với Ngọc Anh: “Là má gọi đến.”

“Vậy anh còn không mau nhấc máy lên à?” Ngọc Anh nói với anh. Bởi vì sớm như vậy mẹ vợ gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện gấp gì đó. Ngọc Anh cũng biết mẹ cô nói chung vào lúc sớm như vậy rất ít khi gọi điện thoại cho anh. Cho nên liền nói với giọng sốt ruột với anh. Anh nghe xong liền vội vàng nhấc máy lên……

“Alô, má…”

“Thành ơi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.” Trong ống nghe lập tức truyền đến giọng nói vô cùng kinh hoảng của mẹ vợ. Anh nghe vậy lập tức liền bị dọa giật mình một cái lớn. Sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Vội vàng hỏi mẹ vợ: “Má ơi? Xảy ra chuyện gì vậy? Má đừng sốt ruột, từ từ nói…” Anh nói xong liền quay mặt lại căng thẳng nhìn Ngọc Anh. Ngọc Anh cũng đã nhìn ra bộ dạng căng thẳng của anh rồi. Cho nên lúc này cô đang mặt đầy căng thẳng nhìn anh. Anh vội vàng bật loa ngoài trên điện thoại lên. Cũng muốn để Ngọc Anh có thể nghe thấy.

“Thành ơi, ba con bị đâm hai nhát dao, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu đó!” Giọng nói kinh hãi của mẹ vợ từ loa ngoài điện thoại truyền vào tai anh và Ngọc Anh.

Á, anh nghe vậy trong đầu “ong” một tiếng. Cả người suýt chút nữa ngất đi. Còn Ngọc Anh nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc. Suýt chút nữa kêu lên thành tiếng. May mắn là cô vội vàng dùng lòng bàn tay che miệng lại. Hai mắt trợn to. Toàn là vẻ kinh hãi bất an. Anh lập tức liền cảm thấy trời như sắp sập xuống vậy. Trong đầu một . Ba khỏe mạnh sao lại bị người ta đâm hai nhát dao. Hơn nữa còn đang ở bệnh viện cấp cứu. Lập tức cả người đều ngây ra.

Ngọc Anh thấy vậy liền vội vàng giật lấy điện thoại trong tay anh nói vào điện thoại: “Má ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”

“Ngọc Anh, trong điện thoại cũng nói không rõ ràng được đâu. Hai con mau đến bệnh viện đi. Má cúp máy trước nhé, bác sĩ tìm má rồi.” Mẹ vợ nói xong liền cúp điện thoại.

Ngọc Anh nghe vậy cũng bị dọa đến mức cả mặt đều trở nên tái nhợt rồi. Vừa đưa tay kéo kéo anh, vừa vội nói với anh: “Chồng ơi, anh tỉnh táo lại đi, chúng ta mau đến bệnh viện đi!”

Anh bị Ngọc Anh kéo có chút tỉnh táo lại. Lại nghe lời Ngọc Anh nói, liền trước tiên bình tĩnh lại một chút xong liền vội nói với Ngọc Anh: “Đúng đúng, chúng ta mau đến bệnh viện thôi.” Anh nói xong liền nhanh như bay đi về phía cửa. Ngọc Anh cũng theo sau ra ngoài.

Họ đi thang máy xuống tầng hầm. Ngọc Anh không cho anh lái xe nữa: “Chồng ơi, anh tâm trạng sa sút, vẫn nên để em lái xe đi.” Anh cảm thấy hai chân đều không còn sức lực nữa rồi. Liền đưa chìa khóa xe cho Ngọc Anh. Rồi anh liền mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái phía trước. Còn Ngọc Anh liền mở cửa ghế lái xe ngồi lên. Rồi liền do cô lái xe đến hành lang bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.

Mẹ vợ đang đứng ngoài cửa phòng cấp cứu sốt ruột bất an đi đi lại lại. Thấy họ đến rồi, liền vội nói với họ: “Thành ơi, Ngọc Anh ơi, hai con cuối cùng cũng đến rồi à, dọa chết má rồi.”

“Má ơi, ba bây giờ rốt cuộc thế nào rồi ạ?” Anh thấy mẹ vợ liền vội vàng hỏi bà. Ngọc Anh nghe vậy cũng căng thẳng nhìn mẹ vợ.

“Bác sĩ ban nãy ra nói, ba con đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi. Thật sự cảm ơn trời đất. Thành ơi, Ngọc Anh ơi, má bị dọa chết rồi, bây giờ hai chân đều mềm nhũn ra đó, vẫn còn đang run rẩy đó…” Mẹ vợ nói với giọng sợ hãi và căng thẳng với họ xong, mặt đầy vẻ kinh hãi. Có lẽ là thấy họ đến rồi phải không. Ban nãy luôn cố gắng chống đỡ bà, lúc này liền không còn chống đỡ được nữa rồi. Hai chân mềm nhũn ra, cả cơ thể liền mềm oặt ngã xuống. Anh và Ngọc Anh vội vàng đỡ bà dậy. Ngọc Anh vừa đỡ mẹ vợ, vừa vô cùng căng thẳng nói: “Má ơi, má đừng sợ. Thành ơi, chúng ta mau đỡ má ngồi xuống ghế đi.”

Anh và Ngọc Anh đỡ mẹ vợ ngồi xuống ghế xong. Anh vội hỏi mẹ vợ: “Má ơi, má không sao chứ ạ?”

“Má không sao đâu. Má chính là bị dọa sợ thôi. Hai con không cần lo lắng cho má đâu. Thành ơi, ba con đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, má cũng yên tâm rồi.” Mẹ vợ nói với họ.

“Má ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?” Ngọc Anh thấy mẹ vợ không sao rồi, liền vội hỏi bà.

“Đúng vậy ạ, má ơi. Ba con sao lại bị người ta đâm hai nhát dao chứ? Vậy hung thủ đâm ba con đâu rồi ạ?” Thật ra anh đầy bụng đều là nghi vấn. Sớm đã muốn hỏi mẹ vợ rồi. Nhưng thấy mẹ vợ bị dọa sợ thành bộ dạng này. Anh vẫn là trước tiên nhịn không hỏi ra. Lúc này thấy mẹ vợ đỡ hơn rồi, anh liền vội hỏi bà rồi. Thật ra Ngọc Anh trong lòng cũng cấp thiết muốn biết. Tâm trạng cô cũng giống như anh vậy. Thấy anh hỏi mẹ vợ rồi, cho nên liền căng thẳng nhìn mẹ vợ.

Đang lúc mẹ vợ định mở miệng nói chuyện thì, liền thấy mấy cảnh sát mặc đồ vũ trang đầy đủ đi tới. Một cảnh sát nam dẫn đầu nói với họ: “Ai là người nhà của Vương Vĩ Trung?”

Anh và Ngọc Anh thấy vậy đều giật mình một cái. Hơn nữa trên đồng phục cảnh sát của hai cảnh sát đều là vết máu. Anh liền cùng Ngọc Anh nhìn nhau một cái. Gương mặt họ toàn là vẻ căng thẳng.

“Thành ơi, Ngọc Anh ơi, hai con đừng sợ. Chính là mấy đồng chí cảnh sát này đưa ba con đến bệnh viện cấp cứu đó. Hai con còn không cảm ơn họ đi.” Mẹ vợ thấy vậy vội nói với họ.

“Giáo sư Châu, bà không sao chứ ạ.” Cảnh sát dẫn đầu hình như quen biết mẹ vợ. Nghe thấy mẹ vợ nói với họ, liền vội vàng vô cùng quan tâm hỏi mẹ vợ.

“Tiểu Trương, tôi không sao đâu, cảm ơn các anh. Các anh nếu không kịp thời đến nơi, vậy thì thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn rồi. Cảm ơn các anh.” Mẹ vợ vừa kéo lấy tay cảnh sát nam dẫn đầu tên Tiểu Trương này, vừa vô cùng cảm kích nói với anh ta.

Anh và Ngọc Anh nghe xong mới hiểu ra một chút. Họ vội vàng đồng thời từ trên ghế đứng dậy. Rồi anh liền nói với vị cảnh sát dẫn đầu này: “Đồng chí cảnh sát, tôi chính là con trai của Vương Vĩ Trung, Vương Thành. Cô ấy là vợ tôi, Châu Ngọc Anh. Cảm ơn các anh đã cứu ba tôi.”

“Đúng vậy ạ, cảm ơn các anh.” Ngọc Anh cũng vội nói với anh ta.

“Chúng tôi là cảnh sát nhân dân, đây là việc chúng tôi nên làm. Chúng tôi còn cảm thấy vô cùng xin lỗi, để ba anh phải chịu tổn thương. May mắn là ba anh bây giờ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi. Hai người đi cùng tôi một chuyến, chúng tôi còn cần làm chút ghi chép.” Cảnh sát nam dẫn đầu vô cùng khách sáo nói với họ.

“Dạ được, dạ được.” Anh vội nói với cảnh sát nam dẫn đầu.

“Má ơi, má cứ ở đây nghỉ ngơi một chút đi ạ, đừng sợ. Bây giờ ba chồng con không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.” Ngọc Anh nói với mẹ vợ.

“Hai người ở lại đây chăm sóc tốt cho Giáo sư Châu.” Cảnh sát dẫn đầu chỉ chỉ hai cảnh sát viên mặc đồ vũ trang đầy đủ bên cạnh ông nói.

“Rõ, Đội trưởng Trương.” Hai cảnh sát mặc đồ vũ trang đầy đủ nói với vị dẫn đầu này. Rồi anh và Ngọc Anh liền đi theo vị Đội trưởng Trương này còn có một nữ cảnh sát nữa đi ra ngoài hành lang……

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...