Lấy chồng lấy cả ba chồng / cha con chung vợ
Chương 52: Giả vờ bất ngờ
Thành bị lời nói của Ngọc Anh làm cho rất lúng túng. Lấy được một người vợ tiến sĩ thông minh như vậy cũng chưa hẳn là chuyện tốt, trước mặt cô anh hoàn toàn không thể giở chút mánh khóe nhỏ nào!
“Em yêu, anh chỉ xem bừa thôi mà, xem em nói kìa, em có ra khỏi phòng thì cũng không sao đối với anh mà!” Anh có chút lúng túng nói với Ngọc Anh.
“Vậy sao? Khà khà!” Ngọc Anh nghe vậy cười duyên hỏi ngược lại anh: “Chồng, vậy anh xem video chưa?”
Thật ra Ngọc Anh bề ngoài giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cười duyên hỏi anh, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Hỏi xong liền lén lút quan sát vẻ mặt của anh, như muốn nhìn ra điều gì đó từ mặt anh.
“Xem rồi mà, hehe!” Anh cũng giả vờ rất tự nhiên cười nói với Ngọc Anh.
“Ồ, em không lừa anh chứ?” Ngọc Anh thấy anh nói cười tự nhiên, trái tim căng thẳng cũng hơi thả lỏng một chút.
“Em yêu, vẫn là em lợi hại, anh phục em rồi, hehe!” Anh vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên với Ngọc Anh!
“Chồng, anh không có suy nghĩ gì sao? Anh đừng có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ đó nha, nếu hối hận bây giờ vẫn còn kịp đó!” Có lẽ do anh tỏ ra quá tự nhiên, Ngọc Anh ngược lại có chút nghi ngờ anh.
“Bây giờ vẫn còn kịp? Ý gì vậy? Em yêu!” Anh sững người một lúc rồi vội hỏi cô.
“Chồng, anh căng thẳng rồi sao?” Ngọc Anh thấy anh sững người, liền rất bình tĩnh hỏi anh.
“Nói đùa, anh sẽ căng thẳng sao? Anh hỏi em bây giờ vẫn còn kịp là ý gì?” Anh giả vờ rất bình tĩnh hỏi Ngọc Anh.
“Chồng, anh tưởng em ôm ấp ông Lương nhà bên dễ dàng lắm sao?” Ngọc Anh như rất ấm ức nói với anh. .
“Ý gì vậy?” Anh không hiểu hỏi Ngọc Anh.
“Chồng, ba anh đâu phải loại người lăng nhăng đó đâu. Em phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được ba anh ôm em đó, hơn nữa còn hứa với ông ấy…” Ngọc Anh nói đến đây đột nhiên dừng lại, như đang câu giờ anh.
“Em yêu, em còn hứa gì với ba anh nữa?” Lời nói nhạy cảm như vậy, anh bị Ngọc Anh câu giờ đến mức thèm muốn lắm rồi, liền vội hỏi cô!
“Hứa với ông ấy chúng ta có thể phát triển tiếp đó mà. Cho nên nếu anh hối hận rồi, em và ba anh sẽ không phát triển tiếp nữa!” Ngọc Anh là tiến sĩ, nếu muốn chơi chiêu trò, ai cũng không chơi lại cô đâu!
“Em yêu, anh không hối hận, tuyệt đối không hối hận. Hai người cứ mặc sức phát triển tiếp đi chứ. Chỉ cần tâm hồn em không ngoại tình, hai người muốn thế nào thì thế đó, anh không quản được!” Anh nghe vậy không còn bình tĩnh được nữa rồi, lập tức vừa vui mừng vừa phấn khích nói với Ngọc Anh.
“Xem anh phấn khích kìa. Nếu em ngay cả tâm hồn cũng ngoại tình thì sao?” Ngọc Anh thử dò xét hỏi anh.
“Em yêu, em sẽ không đâu, anh rất tin em mà, hehe!” Ngọc Anh nói tâm hồn sẽ ngoại tình anh hoàn toàn không tin, bởi vì anh quá hiểu cô rồi. Cả đời này cô chỉ yêu một mình anh thôi. Bởi vì thường ngày cô đối với những người thay lòng đổi dạ vô cùng phản cảm. Tính cách của cô hoặc là một lòng một dạ yêu một người đàn ông, hoặc là không yêu ai cả. Bây giờ cô chỉ một lòng một dạ yêu một mình anh thôi, điểm này anh rất rõ ràng!
“Coi như anh còn có lương tâm!” Ngọc Anh nghe vậy lườm anh một cái nói, rồi lại nói với anh: “Chồng, vậy em hỏi lại anh một lần nữa, anh thật sự không hối hận chứ?”
“Tuyệt đối không hối hận đâu!” Anh nói xong liền vỗ ngực, để thể hiện quyết tâm của mình!
“Vậy em sẽ cùng ba anh phát triển tiếp đó nha!” Ngọc Anh nghe vậy trong lòng cũng thầm vui mừng, liền nói với vẻ mặt e lệ với anh.
“Đương nhiên phải phát triển tiếp rồi. Em yêu, anh ủng hộ em!” Anh lại phấn khích nói với Ngọc Anh, rồi ghé sát mặt vào gương mặt tinh tế của Ngọc Anh nhỏ giọng hỏi cô: “Em yêu, hôm nay chỉ phát triển đến ôm ấp thôi sao? Không có bước phát triển nào sâu hơn à?”
“Không nói cho anh biết!” Ngọc Anh nghe vậy mặt đỏ bừng, liền lườm anh một cái nói! Bởi vì cô không muốn lừa anh, nên cũng không nói với anh ngoài ôm ấp ra không có phát triển nào khác, mà nói một câu “Em không nói cho anh biết”. Ngọc Anh dù sao cũng là tiến sĩ, lời nói ra cũng có đường lui!
Anh nghe vậy lập tức phấn khích hỏi cô: “Em yêu, vậy ý em là hai người ngoài ôm ấp ra, còn có phát triển nữa đúng không?”
“Không phải đã nói rồi sao? Không nói cho anh biết! Đợi hôm nào em tâm trạng tốt biết đâu sẽ nói cho anh biết!” Ngọc Anh mặt đỏ bừng, vô cùng nũng nịu nói với anh.
“Haiz… Cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào nữa?” Anh nghe vậy thở dài một hơi nói.
“Khà khà, chồng à, anh yên tâm, chỉ cần hôm nào anh làm em vui, em sẽ nói cho anh biết!” Ngọc Anh thấy bộ dạng thở dài của anh, liền không nhịn được cười duyên nói với anh.
Hôm nào làm cô vui? Anh nghe vậy trong đầu đột nhiên nhớ ra sợi dây chuyền kim cương ông Lương đưa cho mình, lập tức trong lòng vô cùng vui mừng. Mình mà tặng sợi dây chuyền kim cương cho Ngọc Anh, cô ấy chẳng phải sẽ vui chết sao? Lập tức anh không nhịn được vui mừng nói với Ngọc Anh: “Em yêu, tối nay anh đảm bảo sẽ làm em rất vui vẻ đó, haha!”
“Em chờ đó! Nếu anh không làm em vui thì sao?” Ngọc Anh hoàn toàn không tin anh!
“Tối nay nếu không làm em vui, em cứ mặc sức sang phòng ba anh ngủ là được rồi, á… đau quá…” Chưa đợi anh nói xong, cánh tay anh đã bị Ngọc Anh véo mạnh một cái.
“Anh nói bậy bạ gì đó? Cho anh nói bậy nè, cho anh nói bậy nè!” Ngọc Anh vừa véo mạnh cánh tay anh, vừa nghiến răng nghiến lợi nói với anh.
“Ái da, em yêu, đau chết mất, mau buông tay ra đi! Thật sự đau lắm đó!” Anh cảm thấy trên cánh tay bị ngón tay Ngọc Anh véo mạnh, thật sự có cảm giác đau đớn như xé tim gan.
“Vậy anh còn dám nói bậy nữa không?” Ngọc Anh mặt đỏ bừng, cắn môi dưới rồi hỏi anh!
“Không dám nữa, em yêu, anh không dám nói bậy nữa đâu, em mau buông tay ra đi!” Anh đau đến mức trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh rồi, mặt đầy đau khổ cầu xin Ngọc Anh.
“Hừ!” Ngọc Anh hừ lạnh với anh một tiếng, rồi buông cánh tay anh ra. Khi anh nghe thấy tiếng “Hừ” phát ra từ mũi Ngọc Anh, anh lại sợ đến mức quên cả cơn đau trên cánh tay!
“Hai người đang làm gì vậy? Có thể ăn tối rồi!” Đúng lúc này, giọng ông Lương từ cửa phòng truyền vào trong phòng. Anh và Ngọc Anh nghe vậy bất giác nhìn ra cửa phòng, thấy ông Lương đang đứng ở cửa nhìn anh và Ngọc Anh.
“Ba, không làm gì đâu ạ. Con với Ngọc Anh đang đùa giỡn thôi mà, hehe!” Anh cố nén cơn đau ban nãy bị Ngọc Anh véo trên cánh tay, vội vàng cười nói với ông Lương. Rồi lén liếc mắt ra hiệu với Ngọc Anh! Nhưng Ngọc Anh lại không phối hợp với anh, lại quay người đi, không thèm để ý đến anh!
“Ồ, có thể ăn cơm rồi!” Ông Lương nói xong liền rời khỏi cửa phòng!
“Em yêu, mình đi ăn cơm thôi!” Anh thấy ông Lương đã đi rồi, liền nói với Ngọc Anh! Tiếng “Hừ” của Ngọc Anh đâu phải hừ suông, cô hoàn toàn không để ý đến anh, lại quay người đi thẳng ra cửa phòng!
Anh thấy vậy trong lòng có chút sợ hãi, chẳng lẽ Ngọc Anh thật sự tức giận rồi sao? Nhưng lần này chắc không sao đâu, tối nay mình chỉ cần cho cô ấy một bất ngờ lớn, đảm bảo cô ấy sẽ vui vẻ! Nghĩ vậy liền vui mừng không nhịn được mỉm cười một mình. Rồi lẽo đẽo đi theo Ngọc Anh ra khỏi phòng.
Đến phòng ăn, thấy trên bàn ăn đã bày sẵn bốn món một canh rồi! Lại thấy Ngọc Anh im lặng không nói gì ngồi xuống! Cầm lấy bát cơm trước mặt lên liền cúi đầu ăn.
“Thành… Thành, con mau ngồi xuống ăn đi!” Ông Lương thấy anh còn đứng đó, liền nói với anh.
“Dạ. Ba, ba cũng ăn đi ạ!” Anh vừa ngồi xuống vừa nói với ông Lương còn đang đứng. Ông Lương nghe vậy cũng ngồi xuống, rồi họ bắt đầu ăn cơm!
Trong lúc ăn cơm, Ngọc Anh và ông Lương không nói chuyện. Điều này anh cũng vô cùng hiểu, buổi sáng họ đã ôm ấp nhau rồi, bây giờ lúng túng cũng là chuyện bình thường! Ngọc Anh ăn rất nhanh, chỉ một lát sau, cô đã ăn xong một bát cơm nhỏ. Đây không phải là phong cách ăn cơm của Ngọc Anh, trước kia cô ăn rất chậm! Lại thấy cô đặt bát đũa xuống, rồi không nói tiếng nào đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi về phòng.
“Thành, Ngọc Anh sao vậy?” Ông Lương thấy vậy cuối cùng cũng mở miệng hỏi anh! Nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ lúng túng và áy náy.
“Ba, không sao đâu ạ!” Anh nói với ông Lương.
“Ồ!” Ông Lương đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Anh nghĩ thầm ông Lương buổi sáng ở trên ghế sofa đã ôm ấp Ngọc Anh rồi, bây giờ ăn cơm cùng anh, áy náy cũng là điều dễ hiểu. Nhưng sợ ông Lương quá chú trọng vào sự áy náy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của Ngọc Anh và ông, nên liền nói với ông Lương: “Ba, khoảng thời gian này vất vả cho ba rồi, mỗi ngày nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho chúng con. Chủ nhật tuần sau con với Ngọc Anh nghỉ, sẽ dẫn ba ra ngoài chơi một chút. Ba đến đây cũng lâu rồi, ở đây có mấy khu phong cảnh cũng đẹp lắm đó!”
“Thành, hai con đi làm cũng mệt rồi, khó khăn lắm mới được nghỉ chủ nhật, vậy thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi chứ dẫn ba đi xem phong cảnh làm gì, sẽ mệt chết người đó!” Ông Lương rất biết ý nói với anh.
“Ba, công việc mệt mỏi rồi mới cần ra ngoài thư giãn một chút chứ ạ, ba nói có đúng không?” Anh vội nói với ông Lương.
“Vậy cũng đúng ha. Ba không sao đâu, cứ nghe theo sắp xếp của con là được rồi!” Ông Lương nói xong lại đột nhiên nhớ ra nhỏ giọng hỏi anh: “Thành, sợi dây chuyền ba đưa cho con con đã tặng cho Ngọc Anh chưa?”
“Chưa ạ, ba. Con đang chuẩn bị tối nay tặng cho Ngọc Anh đây!” Anh vội nói với ông Lương.
“Ừm. Thành, ba thấy Ngọc Anh có chút không vui rồi, ba cũng không biết hai đứa rốt cuộc vì lý do gì ban nãy lại cãi nhau trong phòng nữa!” Ông Lương như đang thử dò xét anh.
Anh nghe vậy liền hiểu ý ông Lương rồi. Ông Lương có lẽ tưởng anh và Ngọc Anh ban nãy ở trong phòng là vì ông mà cãi nhau, nên muốn thử dò xét anh một chút. Anh đương nhiên sẽ không để ông Lương cảm thấy căng thẳng rồi, nên liền nói với ông Lương: “Ba, chúng con thật sự đang đùa giỡn thôi mà, ba đừng nghĩ nhiều nữa, hehe!”
Thật ra ông Lương thấy anh về nhà rồi, trong lòng lo lắng sợ hãi. Lại thấy anh vào phòng rồi, ông Lương trong lòng lại càng căng thẳng hơn. Ông sợ Ngọc Anh sẽ đem chuyện xảy ra buổi sáng nói hết cho Thành biết. Nếu để Thành biết mình đã ngủ với vợ của nó rồi, vậy mình sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại con trai Thành nữa rồi. Nên ngày càng sợ hãi hơn, nấu ăn trong bếp cũng lơ đãng. Sau đó nghe thấy tiếng cãi nhau vọng ra từ phòng họ, ông Lương tưởng là Ngọc Anh đã đem chuyện nói hết cho anh rồi, họ mới cãi nhau ! Thật ra lúc đó Ngọc Anh đang véo cánh tay anh, họ nói chuyện giọng hơi lớn thôi, nên ông Lương đã hiểu lầm rồi! Nhưng ông Lương lại không biết. Thức ăn cũng vừa nấu xong, nên ông Lương liền vội vàng đến cửa phòng họ, thấy cửa cũng đang mở, liền nhìn thấy bộ dạng tức giận của Ngọc Anh, còn anh lại là vẻ mặt đầy đau khổ. Ông Lương lại càng sợ hãi hơn nữa, trong lòng kêu, xong rồi, xong rồi, lần này tiêu hết rồi. Ngọc Anh chắc chắn đã đem chuyện buổi sáng nói cho Thành biết rồi, Thành mới đau khổ như vậy!
Nhưng ông Lương sợ hai vợ chồng trẻ lại cãi nhau , mình lại càng thêm tội lỗi hơn, nên mới cứng rắn hỏi họ đang làm gì? Còn nói với họ có thể ăn cơm rồi. Nhưng trong lòng lại căng thẳng muốn chết, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, nếu Thành quát vào mặt mình, thì sẽ nhận hết trách nhiệm về mình, bảo vệ tốt cho Ngọc Anh, nói với Thành là mình ép buộc Ngọc Anh làm vậy, tránh để hai vợ chồng trẻ vì mình mà cãi nhau đòi ly hôn! Rồi mình sẽ gói ghém hành lý về quê, không bao giờ đến đây nữa! Cứ một mình cô đơn sống hết nửa đời còn lại vậy!
Nhưng không ngờ Thành nghe lời mình nói xong, không những không quát vào mặt mình, ngược lại còn khách sáo với mình nữa. Điều này khiến mình cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hay là Ngọc Anh không nói cho Thành biết chuyện xảy ra buổi sáng giữa mình và Ngọc Anh? Nên tâm trạng căng thẳng cũng theo đó thả lỏng, nói với họ một câu có thể ăn cơm rồi, liền rời khỏi phòng họ. Bây giờ lại thấy Thành đối với mình thành khẩn như vậy, còn nói với mình họ đang đùa giỡn thôi, nên ông Lương lại càng yên tâm hơn nữa, cũng Ngọc Anh hoàn toàn không nói cho Thành biết chuyện xảy ra buổi sáng với mình!
“Thành, hai vợ chồng con cũng lớn cả rồi, tốt nhất là ít cãi nhau thôi. Ba thấy Ngọc Anh chính là không vui rồi đó. Con lát nữa cứ cầm sợi dây chuyền kim cương ba đưa cho con đi dỗ dành nó cho tốt đi!” Ông Lương đã hoàn toàn thả lỏng rồi liền nói với anh.
“Ba, biết rồi ạ. Cảm ơn ba đã quan tâm!” Anh cố gắng tỏ ra khách sáo với ông Lương hơn một chút, như vậy có lợi cho sự phát triển tiếp tục của Ngọc Anh và ông Lương.
Ăn cơm tối xong, anh giúp ông Lương dọn dẹp bàn ăn. Lúc này, anh rất muốn cùng ông Lương uống vài ly rượu trắng, nhưng nghĩ đến việc mình không thể uống rượu, cũng không có hứng thú gì đặc biệt với rượu, chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên mới nói với ông Lương. Sau đó, anh vào phòng, nghĩ đến việc tối nay phải tặng sợi dây chuyền kim cương cho Ngọc Anh, nên tâm trạng cũng vô cùng tốt.
Vào phòng, thấy Ngọc Anh đang ngồi trước bàn trang điểm, không biết đang làm gì. Anh cũng không để ý đến cô, liền ngồi xuống ghế làm việc, mở máy tính lên, định làm chút việc gì đó. Nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện tối nay, lại có thể thỏa mãn cơn nghiện nhìn vợ ngoại tình rồi, trong lòng cũng không khỏi phấn khích !
“Chồng, anh không phải nói có bất ngờ lớn cho em sao?” Ngọc Anh đột nhiên quay người lại hỏi anh.
“Đúng vậy, em yêu, sao vậy?” Anh giả vờ ngạc nhiên hỏi Ngọc Anh.
“Còn sao nữa, còn không mau lấy bất ngờ lớn ra cho em xem đi!” Ngọc Anh nói với giọng nũng nịu.
Anh nghe vậy, từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp quà tinh xảo đặt ở phía sau lưng mình từ lúc nào không biết, rồi đưa đến trước mặt Ngọc Anh nói: “Em yêu, xem đi, bất ngờ lớn của em đó!”
Ngọc Anh giả vờ làm bộ tức giận lườm anh một cái, rồi nhận lấy chiếc hộp quà tinh xảo trong tay anh nói: “Cũng biết điều đó chứ!”
