Lâu Đài Trên Cát
Sài Gòn 10h sáng ngày 26/4/2009
Cô trở dậy và nhìn điện thoại là 10h sáng, vậy là cô ngủ đến 10 tiếng đồng hồ. Nhắm mắt nằm nướng chút, cô nhớ lại giấc mơ đêm qua. Trong mơ, cô thấy mình đi dự một buổi tiệc đêm tại một tòa nhà xa lạ, trần truồng và chỉ mang một đôi tất đen kéo lên đến ngang đùi, cô thấy những người đàn ông đứng xếp hàng với những dương vật cương cứng và bong loáng chĩa vào cô, giống như hàng chào danh dự bồng súng đón chào một vị nữ hoàng…. tình dục lên ngôi vậy, cô nghĩ về giấc mơ như vậy và bật cười
Bây giờ tỉnh dậy cô vẫn còn cảm giác do giấc mơ mang lại khiến miếng nệm cô nằm thấm ướt.
Nhìn điện thoại thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Hồng, An và Chui, cô đọc rồi xóa tin nhắn của Chui. Cô muốn việc đó đến hôm qua là dừng, hãy coi như một giấc mơ đẹp.
Cái gì cũng thế, cực thịnh thì khởi suy, trăng tròn thì là bắt đầu khuyết. Cô sẽ không quên chuyện đêm qua, đó là 1 kỷ niệm thú vị, những tiếp tục với Chui thì không. Có thể, cô sẽ mơ lại giấc mơ đó…nhưng với người khác.
Nằm cho qua cơn uể oải của sự ngái ngủ rồi cô call cho Hạnh chút qua nhà cô chơi rồi chiều cùng kéo đi gặp hội anh Hà. Sau đó cô nhắn tin cho anh Duy, hỏi thăm anh khỏe chưa là hình thức, mục đích là nhắn khéo anh chuyển khoản cho cô tiền công và tiền thưởng. Quả nhiên, anh Duy nhắn lại là đã chuyển khoản cho cô đầy đủ rồi.
Sau đó cô kỹ lưỡng soạn 1 SMS cho Chui “Sáng nay tôi phải đi công tác xa, Chúc anh, Chen, Yan ở lại SG vui vẻ cho đến ngày về Trung Quốc. cám ơn anh về 1 kỷ niệm vui và hẹn gặp anh trong công việc qua email”
Cô nghĩ là Chui sẽ hiểu “thông điệp” mà cô muốn nhắn nhủ.
Thu dọn nhà cửa xong đã 12h giờ, mà 16 giờ mới tới giờ hẹn, con Hạnh thì 14h mới qua, nó trốn việc buổi chiều được. Loanh quanh không biết làm gì, việc lâu thì không kịp mà việc ngắn thì không có, cô dt cho Hồng và An đi ăn trưa và café. Ý của cô là làm quen họ để sau nay nếu cần, họ giúp cô tiếp khách, và cô cũng tò mò, muốn tìm hiểu về thế giới của họ, một thế giới mà nếu không khôn ngoan, khi ở nhà quê bị bão lúc cô học năm 2 đại học, có khi bây giờ cô đã như họ. Qua điện thoại, cô chỉ Hồng và An khu nhà trọ của cô. Hóa ra họ cũng ở gần đó, Hồng bảo Hồng và An cũng mới dậy, để ghé mua bánh mì chả lụa rồi mang qua nhà cô cùng ăn, khỏi đi quán sá nắng nôi lu bu.
Không hiểu sao cô lại thấy bối rối khi mở cửa cho Hồng và An vào phòng trọ. Có lẽ cảm giác đối diện lại một người tự nhiên xa lạ với mình mà lại khám phá hết cơ thể mình làm cô không quen, vì trước giờ cô có lên giường với ai thì cũng ít nhất 6 tháng quen nhau và một chục lần gặp nhau nói chuyện trời biển.
Hôm nay nhìn Hồng và An trong trang phục bình thường cô thấy thú vị và thân thiện, hỏi ra mới biết Hồng và An kém cô 1 tuổi nhưng trông họ cô tin là về nhận thức và kinh nghiệm cuộc đời, có khi họ còn từng trải hơn cô.
Câu chuyện rôm rã cho đến khi dĩa bánh mì và chả lụa hết sạch. Hồng quê Đồng Tháp, An thì ở Vĩnh Long lên SG. Ban đầu thì các cô tính đi lấy chồng đài loan nhưng rồi cuộc đời lại rẽ qua hướng khác, và giao điểm với cuộc đời cô đêm hôm qua.
Hồng khen cô đẹp, Hồng bảo đêm qua Hồng là con gái, cũng không phải ô-môi mà cũng thấy bị thu hút khi khám phá thân thể cô. Hỏi về công việc của Hồng, thì An kể thay
– Như nhau cả chị ạ, chúng em là những đôi giày lấm bùn, trượt sình bùn 1 lần rồi thì bây giờ chỗ nào cũng đi tới được, chả còn e dè gì nữa. Chỉ có chăng là mình còn son trẻ hôm nay thì rang mà làm nuôi ba mẹ và dành dụm cho sau này, gái có thì mà chị. Cũng đâu thế này mãi được
Giờ thì cô đã hiểu vì sao An và Hồng lại có mặt trong buổi tiếp khách của Chui, cũng đúng, tùy theo khách mà chọn tiếp viên, cũng phải có ý thức sâu xa mới được gọi vào tiếp khách của những người quen viêc làm ăn.
– Hôm qua chị ra sân ngồi rồi thì bên trong thế nào An
– Cũng có gì đâu, bọn họ cũng mệt rồi nên cho em và Hồng về, tiền công 3 triệu 1 đứa thì sáng nay có người đem đến tận nhà.
Cô chặc lưỡi, để có được giây phúc sướng khoái hôm qua, lẽ ra cô phải mất 6 triệu cho Hồng và An. Cũng đắt nhỉ, đúng là có tiền thì gì cũng có.
– Mà nè, cô hỏi Hồng, sao em biết làm…làm như hôm qua mà sướng quá vậy., nào giờ có vài ông làm cho chị, và có khi…tự chị…làm cho chị cũng không được như thế.
– Học chị ah, chị không hiễu bọn em ah, rảnh không làm gì thì em và con An kiếm phim sex về xem, để có ý tưởng mới, và cả..ngón nghề…để làm nữa. hihi
– Cô bật cười vì sự thắng thắn của Hồng. Năm ngoái bằng tuổi Hồng bây giờ thì cô còn đi thực tập quản trị kinh doanh. Còn Hồng thì học về…kĩ năng tình dục. Suy cho cùng thì giống nhau cả thôi. Kiến thức cô học để phát triễn công ty, còn kiến thức mà Hồng và AN cũng là để phát triển cảm xúc tình dục, đằng nào thì cũng phục vụ cho con người cả. Cô bật cười hả hả và nói cho 2 cô kia nghe về lý luận mèo quào của mình, các cô ấy lăn ra mà cười nghiêng ngửa.
– – Nói theo một anh chàng chị mới quen hay nói, đã gặp thỉ là có duyên, từ hôm nay mình kết bạn hén
– Nếu không quý chị và không coi chị là bạn, 2 đứa em không đến nhà chị đâu. Câu tổng kết của Hồng tuy ngắn gọn nhưng đã xóa bỏ hết khoảnh cách của họ.
– 2 người thường hay đi tiếp khách vậy không
– Thỉnh thoảng thôi chị, chủ yếu là khách đi riêng lẻ, mình đến ngủ với họ 1 giờ 2 giờ hay 1 đêm rồi về, còn dạng như hôm qua ít lắm, chỉ có thứ dữ mới chơi vậy, vì tốn kém.
– Thực ra tụi em ít đi qua đêm lắm, thích đi khách ban ngày cho khỏe, ban đêm ở nhà ngủ, vì đi đêm mà gặp khách lộn xộn, nó mằn mò cả đêm mệt lắm.
Càng nói chuyện, cô càng hiểu hơn về số phận và nghề nghiệp của họ, nếu có thể coi đó là nghề nghiệp. Không ngờ cũng nhiều khó khăn, cạm bẫy và phức tạp không kém gì cô, vậy mà trước giờ thấy xã hội lên án ghê lắm, bắt mại dâm còn phạt tù, hôm nay cô hiểu nhiều, cô thấy họ đáng thương hơn đáng trách. Suy cho cùng, họ bán cái họ có để sống, còn tốt đẹp hơn khối người cô biết, ăn trắng mặc trơn, lên tivi dạy đạo đức ra rả cho thiên hạ nhưng tối đến thì đi nhậu ké, đi chơi gái chùa, rồi tham ô móc ngoặc hà hiếp dân chúng.
Câu chuyện lan man chút rồi Hạnh đến, thế là chợ chồm hổm mở luôn ở nhà cô với 4 con vịt mái nhiều chuyện.
(Còn tiếp)
