Ký Ức
Rượu đã dần cạn, mồi còn quá nhiều. Lúc nãy, bãi biển về đêm từng nhóm ngư dân kéo lưới và mang lên cho chúng tôi rất nhiều mồi ngon, giá rẻ như cho. Một số ngư dân thấy cuộc vui quá hay đã xúm lại xem và nghe chúng tôi hát trong đêm thanh vắng.
Tụi kỹ thuật quyết chuốc cho tôi một bữa say mèm, đã âm thầm lấy thêm rượu tự bao giờ. Mỗi bài tôi hát là thưởng 1 bát, bên cạnh tôi, em cũng dường như cũng đã bắt đầu ngấm.
– Anh hát tặng em bài “Không tên cuối cùng” nhé.
– Vâng anh, sao anh toàn hát bài em thích thế ? Em tôi bắt đầu nói thật. Hóa ra em tôi cũng lãng mạn hơn tôi tưởng.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Bai-khong-ten-cuoi-cung-Elvis-Phuong.IW68ZFC7.html
Lại một bát, em và tôi …
Tôi như say đàn, say thất tình, say tình mới và cả say rượu. Hát, uống, rồi lại hát. Tất cả những bài tôi chọn, đều thoảng qua những tâm tư mà tôi đang có, tâm tư mà tôi gửi cho em Trang, và cả những tâm tư tôi e ấp tặng em. Với đầu óc nhạy cảm như em, thông minh như em, tôi biết là em hiểu. Và thẳm trong giác quan vô hình của tôi, hình như em đang xóa dần khoảng cách với tôi, cái khoảng cách kiêu kỳ, cái vỏ bọc lạnh lùng đang dần được gỡ bỏ.
– Em thích bài “Linh hồn tượng đá không ?”
– Vâng, bài đó buồn lắm anh …
– Nhưng họ còn được gặp nhau.
– Vâng, thà thế ! Anh hát đi.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Linh-hon-tuong-da-Tuan-Ngoc.IW6Z07FI.html
Lần đầu tiên, tôi say, và tôi hát cho các em nghe trong tâm hồn buồn vui lẫn lộn, thoảng trong ánh mắt và hành động của em, hình như em đang bất ngờ với tôi, cái thằng tôi suốt ngày chỉ công việc khô khan, và chẳng thèm để ý đến em, người mà tất cả những thằng đàn ông trong CQ tôi thèm muốn, lại có thể lãng mạn đến thế…
Và cả trong cơn say, tôi cũng chẳng thèm giấu diếm cảm xúc của mình qua những bài hát buồn. Dẫu vậy, trong tất cả những người ngồi nghe tôi hát, chỉ mình em là có thể đưa ra những câu bình luận khiến tôi chết điếng. Những câu bình luận thì thầm đủ nghe. Và lạy chúa, câu to câu nhỏ, câu nào đáng chỉ để riêng cho tôi nghe, câu nào cho mọi người cùng nghe…
Hệt như đánh tá lả, chưa kịp hạ bài thì em đã đọc được trên bài tôi còn những con gì …
Continue …
@all.
Tôi đang viết đây, nói thật là chỉ viết đươc khi rảnh, khi tâm hồn cho phép.
Nhưng mà cũng gần hết rồi. Chuyện em Hương gần như đang đóng cái topic trong đầu tôi. Sau đó là gần 2 năm tôi chay tịnh. Tôi chán nản cả trong công việc lẫn tình yêu tình đương… cho đến một ngày tôi gặp bà xã tôi bây giờ. Em đến với tôi, một người đàn ông từng trải, em thơ ngây và teen. Ròng rã 4 năm trời thì bước chân tôi dừng lại.
Tôi đang băn khoăn, không biết có đưa cái thiên tình sử của vợ chồng tôi lên đây không ? Vì 4 năm là quá dài và quá nhiều kỷ niệm. Một góc riêng tư, xin được giữ.
Còn một vài chuyện, ví như chuyện cô em đời đầu, lần sa ngã duy nhất trong đời trai trẻ. Nguyên tắc của tôi thời yêu đương, không bao giờ tắm ở ngã 3 sông. Rồi chuyện tôi say nắng …
Thôi thì sai ai chả sai, viết ra đây cũng là thú tội.
Chúc cả nhà vui và sống hết mình.
Cuộc vui cứ thế cho đến khi em tôi giật mình hỏi tôi
– Anh ơi, mấy giờ rồi ?
– Còn sớm mà em, anh chưa muốn về …
– Em cầm lấy tay tôi và nhìn đồng hồ. Chết em, hơn 10h rồi.
– Thế ư ? Tôi nhìn lại đồng hồ.
Đúng là đã hơn 22h, chạy từ đây về TP cũng phải mất hơn 30p. Giải quyết hậu quả chỗ này cũng phải hơn 10p. Đến được nhà em, vị chi là 23h. Tôi nhìn em lo lắng.
– Nhanh lắm cũng phải 23h mới về được đến nhà em đấy.
– Bố em mắng em chết. Về thôi anh.
– Hay là cả đội đưa em về ?
– Thôi anh, dọn dẹp nhanh để còn về. Anh chở em về đến nhà là được.
– OK em.
Cả lũ dọn hàng trong nghiêng ngả. Bước ra xe, tôi tựa hồ như đứng không vững .– Anh có lái xe được không, để em chở .
– Được mà em .Tôi nói cứng.
– Anh chạy cẩn thận nhé, đường nào thì cũng muộn rồi.
– Hức, tôi nấc. Em yên tâm. Ngồi sau cho vững là được.
Leo lên xe tôi, tôi chạy tương đối nhanh, hơn bình thường một chút. Kim chỉ tốc độ trên dưới 50km/h. Cũng may là đường khuya nên ít có tình huống nguy hiểm. Đội kia lên xe đã thấy vù, vượt xe tôi một đoạn xa, cười nói râm ran trong đêm vắng. Rồi chúng nó cũng chạy chậm lại như để cho tôi và em bám theo, và hình như cũng cố tình để cho tôi và em riêng tư. Hiểu ra điều đó, tôi lại bày trò
– Em ôm anh đi, cho anh dễ lái.
– Đáp lại tôi là vòng tay ôm nhẹ. Chỉ đủ ấm hông tôi.
Tuy nhiên, khi đã ôm thì ắt phải có đụng chạm. Cặp vú của em đã bắt đầu cọ vào lưng tôi. Đã bao nhiêu lần tôi đã cố tình tưởng tượng. Vòng 1, vòng 2 và vòng 3 của em. Làn da trắng như trứng gà bóc khiến tôi bùng cháy đam mê . Rượu trong tôi và em bắt đầu làm cái việc của nó. Những đam mê nam nữ, những thúc giục của phần con, những quy luật của tự nhiên và thượng đế khiến cho người tôi nóng rực và vòng tay của em cũng dường như chặt hơn… Cặp vú bây giờ ấm nóng trên lưng tôi và run rẩy theo từng nhịp xóc. Ước gì đường về nhà em xa hơn, tôi thầm nghĩ .Continue …
Đến gần nhà em, tụi kia chào ầm ĩ. Về nhé, ngủ ngon nhé hai người … Rồi rúc rích cười như đúng rồi. Em với tay định mở cổng thì cổng đã khóa. Tôi lôi em ra trước khi em kịp cất tiếng gọi .
– Tuần sau em làm ca mấy ?
– Ca 2, anh hỏi làm gì ?
– Tuần sau nữa ?
– Anh còn hỏi.
Ừ nhỉ, mình phân ca mà hỏi linh tinh.
– Vậy tối thứ 7 tuần sau nữa, anh đến chơi nhé ?
Em ngước nhìn tôi ngạc nhiên, không quên chút đùa cợt
– Thì để đến khi đấy đã. Anh cứ làm như là.
Tiếng chó sủa râm ran khiến cho bố em bước ra.
– Cháu chào bác ạ. Tôi nhanh nhẩu.
– Con chào bố, đây là anh X, xếp con ở CQ. Tụi con đi đám cưới về xong rồi lại đi biển, giờ mới về được bố ạ.
– Các cháu đi hơi khuya đấy nhé. Hương, vào đi.Giọng bố em đã bắt đầu hơi nặng, nhưng vẫn đủ lịch sự.
– Em vào đi, cháu chào bác cháu về ạ.
– Ừ, cháu về.
Á à, mang tôi ra để làm le với bố. Anh X, xếp của con à. Kinh nhỉ. Thế hôm sau đi với anh nào thì nói sao đây hả em ? Tôi thầm nghĩ …
Trên đường đi về nhà, mặc dù say, nhưng tôi vẫn có cảm giác niềm hy vọng đang lớn dần trong tôi, đẩy lùi được nỗi buồn đám cưới. Tâm hồn khát khao được yêu thương đang dần dần choán hết trong tôi. Cảm giác thèm được chăm sóc, yêu thương và hờn dỗi như một lẽ tất yếu của cuộc đời đang sóng sánh, cảm giác đó theo tôi vào đến tận trong giấc ngủ êm đềm mà đã lâu tôi thèm khát .
Continue …
Những ngày sau đó, tuy công việc vẫn lút đầu, nhưng tôi vẫn dành thời gian qua chỗ em. Tất nhiên, chuyện tôi chở em đi biển, sau này loang ra khiến cho tôi gặp khá nhiều phiền toái ( tôi sẽ kể chuyện phiền toái khi đụng đầu với đối thủ sau ). Nó loang ra là vì hội đi chơi hôm đó thành phần rất open. Có những em lần đầu tiên thấy tôi say, tôi uống , tôi đàn và hát. Thấy tôi vô tư ngồi cạnh Hương, cô gái mà cả cơ quan tôi, những thằng đàn ông đều phải ngó nghiêng kể cả những người có vợ, hát tặng em những bài hát tình tứ, và nhất là uống rượu cùng tôi, chuyện chưa bao giờ xảy ra với em cả.Những câu chuyện trong giờ giải lao, giờ cơm trưa và cả những chuyện trên đường về nhà, chỉ thoáng qua tôi cũng đủ thấy họ nhìn tôi với ánh mắt khác lạ. Những em thân cận với tôi thì nhìn tôi với ánh mắt thấu hiểu và thậm chí còn tủm tỉm.
– Bữa nay mới biết nhé.
– Biết dề ? Tôi hỏi đùa lại, trong thâm tâm vẫn muốn thực sự họ đang nghĩ gì …
– Xếp nhà mình cũng lãng mạn kinh.
– Ơ hay, lãng mạn như nào ?
– Nghe nói anh đánh ghi ta hay lắm.
– Thế à … thường thôi. Tại hôm đó say.
Chỉ riêng em là vẫn như cũ, vẫn kiêu kỳ như chưa có chuyện gì xảy ra, như đó là một chuyện thường, chỉ có điều, em ít nói hơn hẳn. Ngày lại ngày, công việc cứ cuốn tôi đi, đầu tắt mặt tối, nhưng riêng lời hẹn đến nhà em chơi thì tôi vẫn ngóng đợi !
SỰ QUẪY ĐẠP CUỐI CÙNG.
Continue …
