Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Ký Ức

Chương 5



Về đến phòng, tôi lôi em sang phòng của tôi để chơi bài.

– Sao lại phải thế hả anh ? Hay đánh bài ở phòng em anh sợ thua ?

– Không phải đâu em, ngủ phòng anh một tối đi em. ( là tôi chỉ sợ người ta không phải dọn phòng, híc ! )

– Cũng được.

Em bắt đầu ra luật chơi. Tôi và em đánh bài tú lơ khơ, ai thua người đó phải làm cho người kia một việc, bất kể đó là việc gì. Ơ hơ hơ, được thôi, cái này gọi là bài theo yêu cầu đây … Mới nghĩ mà đã nứng.

Ván đầu em thắng,

– Rót cho em cốc nước, nhanh !

– OK em. ( MK, tý nữa bố thắng thì đừng có mà chối nhé em … )

Ván thứ hai em cũng thắng, em nhìn tôi bắt đầu dịu dàng hơn.

– Bóp tay cho em, nhanh !

Ái chà, nghiện món matxa của mình rồi đây. Được thôi, thế này thì anh cứ muốn thua mãi .

Rồi cũng đến tôi thắng. Nhưng cái ý nghĩ bắt em làm gì cũng được khiến tôi rạo rực. Nhưng bắt đầu từ đâu được nhỉ ?

– Đấm lưng cho anh, nhanh !

– Anh quay lưng lại đây, em đấm cho .

Em đấm lưng cho tôi nhẹ nhàng và tình cảm, bóp vai và xoa khiến tôi thấy vô cùng dễ chịu.

Em thắng, tôi thắng và các yêu cầu ngày càng đưa hai anh em vào sâu hơn trong cái trò chơi ma quái. Thua hay thắng bây giờ chỉ là khái niệm.

– Cởi áo cho em. (đánh thế nào được …)

– Hôn vú anh đi (Thấy gì mà đánh …)

– Hôn tai em nhé. (Trời ạ …)

.

.

.

Chỉ tức nhất là tôi phải bú bym em 2 lần thì mới thắng được. Hay em tự thua để đáp lại tôi nữa, tôi không biết. Đúng là đen bạc. Lần mút chym tôi cũng kết thúc cho những ván bài sung sướng. Em dùng lưỡi đùa giỡn với chym tôi như một trò chơi không biết chán…

Lại đè ngửa em ra, lại những cú nắc liên hồi và mãnh liệt. Chym tôi dường như cũng đã quá tải nên bắt đầu hơi dạn dày cảm xúc. Chơi ngửa một lúc, tôi quay em sang chơi theo kiểu úp thìa. Những cú dập liên hồi từ phía sau cộng thêm bàn tay nhào nặn vú của tôi khiến em chỉ biết cong người lại rên ư ử.

Tôi thì thầm từ phía sau.

– Trang ơi, em nếm thử của anh nhé ?

– Đáp lại tôi chỉ là màn rên theo nhịp nắc của tôi.

Vận công dập từ phía sau em thêm một lúc nữa và áng chừng như em tôi đã thỏa mãn, tôi giật phắt chym ra khỏi bym em và đè ngửa em ra, người tôi rướn lên mặt em và chờ đợi. Em tôi lóng ngóng cầm chym tôi và đưa vào miệng mút mê man. Đáp lại là tôi nổi một cơn hứng hết sức mãnh liệt, phóng từng đợt, từng đợt vào miệng em, vào lưỡi em đang xoáy tròn đầu khấc của tôi, đón nhận từng đợt, từng đợt . . .

– Em nuốt đi Trang, nuốt đi

– Cảm giác em ngại của em cũng trôi qua và em ngước mắt lên nhìn tôi rồi nuốt hẳn. Thêm một chút cuối cùng trong người tôi phun ra trong sự khoái cảm tuyệt vời …

Rút chym ra khỏi miệng em, tôi nằm sà xuống, ôm ấp em trong sự lâng lâng khó tả.

– Em thấy mằn mặn và tanh tanh anh ạ.

– Em chưa quen thôi. Nhưng mà anh rất sướng khi được em như thế Trang ạ.

Em nhìn tôi âu yếm, cả hai bắt đầu rã rời. Vệ sinh cá nhân xong, tôi và em ôm nhau ngủ trong tư thế không mảnh vải che thân, mệt nhoài thiếp đi. Tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, cả hai nhìn nhau thèm thuồng nhưng hình như không còn đủ sức, chỉ còn là những hành động và cử chỉ chăm sóc nhau thân tình.

Continue …

Sáng hôm sau, tỉnh dậy trong sự mệt mỏi và lâng lâng, tôi và em lặng lẽ hoàn thành các công việc cá nhân buổi sáng. Cùng nhau đi ăn sáng và đến chỗ đối tác hoàn tất các thủ tục giấy tờ. Suốt buổi sáng, tôi đưa em đi mua sắm, quà cáp cho người thân. Em chủ động mua quà cho tôi và cho cả em gái tôi, nhờ tôi tặng hộ. Thank you em mà chẳng có cách nào chối từ.Buổi trưa hôm đó, đối tác lại dẫn đi chiêu đãi. Hai anh em nhiệt tình đáp ứng, tuy nhậu nhẹt không được nhiều nhưng cũng đủ vui.

Check out KS khi 13h, đối tác không cho anh em tôi thanh toán mà chỉ bảo “Hôm nào gặp nhau ở CQ tôi sẽ tính” … Cũng chẳng có cách nào chối từ.

Lên xe khách, tôi và em lại song hành như đôi tình nhân. Chỉ khác là trong suy nghĩ mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ khác nhau. Riêng tôi bắt đầu cảm nhận và đánh giá toàn bộ chuyến đi. Về mặt công việc thì không có gì phải lo lắng nhiều, nhưng về quan hệ cá nhân của tôi và em, đã chuyển sang một trang mới.

Về đến thành phố thân yêu, tôi đưa em về đến tận nhà. Dưới ánh đèn đêm khuya khoắt cách nhà em một đoạn.

– Anh dừng lại em nói .

– Sao em ?

– Chuyện chúng mình, chuyến đi này, anh giữ trong lòng cho em nhé anh.– Anh cũng nghĩ thế.

– Anh có cuộc sống của anh và em cũng vậy. Chắc sẽ còn chuyện để nói với anh, nhưng hiện giờ thì em chưa thể. Anh nhé.

– Ok em. Mình về nhé.

Hôn lên đôi môi em một lần nữa, em đáp lại rất khao khát và chủ động rời tôi. Tiễn em về đến tận nhà, bàn giao em cho bố mẹ, tôi xin phép.

Về tới nhà, tôi lăn ra ngủ một giấc như chết. Mở mắt ra gần 10h trưa, cô em gái nhìn tôi, chắc nom tôi có vẻ tiều tụy

– Công việc có ổn không anh ?

– Tàm tạm em, ăn nhậu nhiều quá, mệt ơi là mệt. Trưa nấu anh bát canh ngon ngon nhé.

– Hức, quà em đâu ?

– À, anh quên. Gớm, quà cô đây .

Tôi lấy quà mà em mua cho em gái tôi, đưa cho nó, những mong nó cảm ơn mình …

– Tặng em nhé.

– Này này anh, cái này chắc chắn là không phải anh mua cho em . Đúng không ?

– Mà mà sao, tôi ấp úng.

– Anh mà chọn được đồ này tặng em gái ư ? Em chắc chắn là chị Trang mua, đúng không ?– Thì anh và chị mua. Cứ đòi hỏi. Có quà không cảm ơn lại còn …

– Nói với chị Trang là em cám ơn nhé. Nhưng muốn hối lộ em thì chưa đủ đâu ?

– Chưa biết, bữa sau làm chị cô thì coi chừng …

– Này, anh nghe câu “Giặc bên Ngô …” chưa ? Em mà phá thì đừng hòng !

– Thôi cô biến đi . Tôi giở giọng anh cả ra mắng.

Nói vậy, nhưng trong thâm tâm, tự nhiên tôi thấy khang khác. Tôi có cảm giác là mình đang có một sự thay đổi nào đó mơ hồ …

Continue …

Năm đó tôi tròn 24 tuổi …

Chiều hôm đó, ngủ thêm một giấc đẫy đà, tôi nhào đi đá bóng. Nhẩn nha chưa đi làm vội, còn để cho cơ thể hồi sức và cũng để cho em Trang đủ thời gian báo cáo. Quần nhau với lũ bạn trên sân bóng cho đến khi rã ròi, về nhà tắm rửa và ăn cơm.Sáng hôm sau, tỉnh giấc và đi làm trong cảm giác hoàn toàn thoải mái và khỏe mạnh. Xuống đến CQ còn sớm, tôi lại lao vào công việc hàng ngày. Cố tình quên những gì đã xảy ra theo lời đã hứa với em.

Khoảng 10h30 tôi lên phòng giám đốc để báo cáo

– Chào chú

– Cháu ngồi đi, báo cáo tình hình cho chú nghe… Miệng chú đã nở một nụ cười có phần bí hiểm.

Thây kệ, tôi cứ báo cáo tình hình công việc. Kể cả chuyện đối tác bồi dưỡng.

– Tốt, cháu làm như vậy là tốt. Thế nào, chuyến đi công tác có vui không ?

– Chú hỏi Trang ấy, chứ TP đó cháu còn lạ gì . Tôi chuyền bóng.

– Trang nó cũng báo cáo chú rồi, thấy nó bảo cháu làm việc tốt lắm. Hai đứa có chơi đâu không ?

– Tụi cháu cũng có đi một vài chỗ cần đi thôi chú.

– Thôi được rồi, sắp tới còn nhiều việc phải làm, cháu phải giúp chú đấy nhé.– Vâng, công việc mà chú .

– Và còn nhiều chỗ để đi nữa … Ông buông lửng.

– Vâng. Cháu xin phép.

– À, mà Trang đang có chuyện muốn nói với cháu đấy, tìm gặp nó nhé.

– Vâng, mà chuyện gì đấy chú ? Chú có thể bật mí cho cháu được không ?

– Gặp rồi biết !

Chào giám đốc ra về nhưng tôi cũng đã mường tượng ra được chuyện gì. Nhưng đã lỡ hứa với em rồi nên tôi cứ lửng lơ. Vả lại, tôi nghĩ, chuyện đâu có đó, đi đâu mà vội …

Nhưng tôi lại vẫn nhầm, nhầm trong cách nhìn nhận vấn đề và suy nghĩ. Cũng có thể là tôi chỉ chú tâm đến công việc và vô tư quá, nên mọi việc dần trôi qua khỏi tầm tay …

Sau đó khoảng 3 tháng là quãng thời gian tôi chìm vào trong rượu chè và chán nản … Vì sao thì tôi sẽ trình bày trong chương tiếp theo .

Continue …

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...