Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ thống trị

Chương 18 : – Vì tôi ?



Kẻ Thống Trị chương 17

– Vì tôi ?.

Trần Đình Quân đứng thẳng, cái đầu hơi nghiên khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười. Khiến cho Hạ Chi nhìn thái độ của hắn càng thấy ghét. Nàng móc trong túi xách ra một sấp tiền rồi ném thẳng vào ngực Trần Đình Quân, dọng dạc mà nói.

– Đây là số tiền tôi cho anh, tôi mong anh đừng có bám lấy mẹ tôi nữa…

– Hử !.. Cô muốn tôi không bám lấy mẹ cô, tôi không đồng ý thì sao.

– Anh…. Đừng tưởng, anh có mẹ tôi che chở thì muốn làm gì thì làm, nếu như anh không rời khỏi mẹ tôi thì đừng trách tôi.

Hạ chi trừng mắt, lúc đó Trần Đình Quân không hề sợ hắn còn một tay chống lên tường cúi đầu xuống ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Chi, nở một nụ cười đểu cáng.

– Thế thì cô làm gì tôi, muốn thủ tiêu tôi à, hay để tôi làm tiểu thư đây bớt nóng nhé.

Trần Đình Quân đưa tay trái lên vuốt ve tóc Hạ Chị, còn cố tình đưa sát mặt hít hà hít để mùi thơm trên người Hạ Chi khiến Hạ chi đỏ ủng cả mặt, vội vàng đẩy Trần Đình Quân qua rồi lớn tiếng.

– Vô sỉ, đồ biến thái….

Hạ Chị xấu hổ liền xoay người rời đi, khi bước chân lên chiếc xe oto đậu trước còn quên để lại ánh căm ghét nhìn Trần Đình Quân, sau đó chiếc xe từ từ lăn bánh, Trần Đình Quân chỉ nở một nụ cười nhạt.

Rồi đóng cửa lại bước vào nhà. Trải qua một đêm, bầu trời lên cao rực sáng ánh nắng ban mai. Khi Trần Đình Quân mở cửa ra, trên tay còn cầm một cái túi rác hắn vừa định đi đến đầu ngỏ vứt cái túi rác vào trong thùng rác lớn, thì đột nhiên từ đằng xa có 1 bóng dáng chạy đến hớt hả, trên người là đầy vết máu. Dường như là người trong giang hồ vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

Trần Đình Quân đứng nhìn, bóng dáng chạy đến gần là một thanh niên, khi thấy Trần Đình Quân thì hắn liền chạy đến nắm tay Trần Đình Quân, giọng thấp thỏm nói.

– Anh, giúp em với, em bị kẻ thù đuổi chém.

Trần Đình Quân ngớ người ra, hắn đâu quen với người này. Tự dưng đâu đâu có một thằng uất ơ chạy đến nhờ giúp nên lập tức đáp lại.

– Tao và mày không quen biết nhau, mày nhờ tao giúp làm gì… Cút đi.

Trần Đình Quân vừa nói hết câu, thì từ đằng xa chạy đến một nhóm người trên tay còn cầm lấy mấy thanh mã tấu.

– Mày chạy nữa tao xem, hết sức rồi à…. Giờ thì ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha thì bọn tao còn nhẹ nhàng với mày.

Tên cầm đầu mặc vest bước ra nhìn về phía thanh niên kia, thanh niên kia đúng là Trần Khánh hắn bây giờ toàn thân máu me, quần áo vài chỗ cũng bị rách rưới đi nhiều vì những vết chém, cơ thể thì rệu rạ không còn sức chiến đấu, lúc này đang đứng sau lưng Trần Đình Quân.

Trần Đình Quân cũng không quan tâm lắm mấy chuyện này, bởi vì châm ngôn của hắn là không thích nhún tay vào giúp đỡ mấy chuyện vớ vẩn như này, giang hồ là vậy mạnh được yếu thua, hằng ngày có hơn trăm vụ ẩu đả chém nhau cả nước nếu như cứ thằng nào bị chém rồi cũng vô tình chạy đến nay xin nhờ giúp, thì hoá ra mình lại là thằng thực thi công lý ngăn cản các cuộc ẩu đả như công an sao. Chẳng rãnh phải làm vậy.

Trần Đình Quân mở cái nắp thùng rác, chuẩn bị ném túi rác vào trong thì tên cầm đầu lại lớn giọng. Khiến Trần Đình Quân nhíu mày.

– Mày ngoan cố à, không ra ư.. Mày chạy một đêm chỉ để đến đây chỉ để núp sau thằng này ?, tính nhờ nó giúp mày à. địt con mẹ hai thằng bọn mày luôn đấy…. Ngoan ngoãn thì bò nhanh ra tao đỡ phí sức.

– Bò Con cặc…. Con mẹ tụi mày ấy.

Trần Khánh, đưa ngón tay thối dơ lên sỉ nhục mấy thằng đó, khiến mấy thằng cầm mã tấu giận tím cả mặt, nhưng điều Trần Khánh không ngờ là còn tưởng Trần Đình Quân không giúp mình, hắn sẽ một trận tử chiến đến cùng với bọn kia. Thì bất ngờ Trần Đình Quân xoay người lại đối diện với bọn kia hắn cầm túi rác trên tay, nhìn chằm chằm tên cầm đầu lạnh lùng nói.

– Mày vừa nói cái gì.

– Dạ…. Em, em nói bọn nó… Không nói anh

Trần Khánh nghe giọng uy nghiêm nhấn mạnh của Trần Đình Quân, hiểu lầm là Trần Đình Quân đang tức giận vì mình nói câu đó nên hắn run rẩy giải thích. Nhưng Trần Đình Quân không có nhìn hắn. Mà lại nhìn chằm chằm tên cầm đầu, tên cầm đầu cũng biết là Trần Đình Quân đang hỏi mình,hắn ra vẻ huênh hoang đáp.

– Tao nói mày đó, địt mẹ mày đấy, tin tao chém luôn cả mày không.

– Bụp…

Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Trần Đình Quân ném thẳng túi rác đáp vào mặt, tên đại ca bị ném bất ngờ không né được ăn trọn bao rác, cả người toàn là mùi hôi thối bốc ra, hắn nghiến răng vung mã tấu về pgiá trước.

– Địt mẹ mày, tao chém chết mẹ mày….

Con dao mã tấu vung tới vun vút bổ thẳng vào đầu của Trần Đình Quân, Trần Đình không hề né, hắn chỉ tung một cước tầm thấp ra đá ngay vào đầu gối của tên cầm đầu khiến hắn gục xuống, lưỡi đao xẹt qua một bên không trúng vào đầu Trần Đình Quân.

Trần Đình Quân không ngừng lại, hắn liền tung thêm một cú sút đá bồi, cú sút cực mạnh đá văng tên cầm đầu ra bay xa hơn 3 mét, đáp thẳng xuống chỗ mấy tên lính lát phía sau, lúc này bọn chúng mới sực nhớ ra là người này hôm qua bọn chúng đã gặp là cái người dùng tay không phá nát mã tấu cả đám tự dưng đổ mồ hôi, không ngừng nuốt nước bọt.

Tên cầm đầu, bị đá một cú quá đau điếng một bên sườn đa bị gãy vài cái, hắn ôm lấy từ từ đứng lên, nghiến răng quát lớn.

– Bọn mày xông lên chém chết thằng chó đó cho tao.

Máu từ trong mồm phụt ra, gã cố chịu đau ra lệnh, nhưng lời nói xuất ra lại không hề có động tĩnh gì.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...