Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ thống trị

Chương 17



6 Năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió thoáng qua, trong lòng hắn bây giờ là chỉ một nơi hiu quạnh trống rỗng. Chả biết lúc nào mới có thể trở lại những tháng ngày vui vẻ năm ấy, hình ảnh của mẹ hiện về in sâu vào trong tâm trí của Trần Đình Quân đôi mắt hắn ngấn lệ, đây là lần đầu sau bao nhiêu năm hắn mới lại rơi lệ.

Nỗi đau dằn xé trong tim, giữa cái khung cảnh im lặng đến đáng sợ về đêm càng làm cho nỗi buồn của hắn tăng lên.

Tại một nơi khác, căn cứ của băng nhóm tôn đảng. Trần Khánh quỳ dưới đất máu miệng loang chảy ra xuống cằm, hắn giương đôi mắt hận thù nhìn về phía trước nơi có một gã đang ngồi trên cái ghế bành. Bên cạnh còn có một số xác chết nằm vất vưởng.

– Bọn tao vì mày, vào sinh ra tử. Mày lại giết chết anh em của tao..

– Hư… Tao bỏ tiền ra nuôi đám phế vật bọn mày à, có cái địa bàn bọn mày không chiếm được thì còn bàn đến việc tao tha cho bọn mày ư….

– Thằng chó….

Trần Khánh gằn giọng thét lớn, liền bị một tên ở phía trước vung chân đạp thẳng vào vai khiến hắn té nhào ra đất. Gã ngồi trên ghế đứng dậy đi đến trước mặt Trần Khánh, hắn xòe tay ra ám chỉ cho đám đàn em đưa cho hắn một thanh mã tấu. Sau đó hắn vứt xuống trước mặt Trần Khánh, âm thanh leng keng lưỡi dao sắc bén va chạm xuống nền gạch. Gã Đại ca chỉ nhàn nhạt nói.

– Tao cho mày cơ hội, tự kết liễu mạng chó của mày đi, hay nếu không muốn thì tao sẽ giúp mày.

– Thằng chó, chết con mẹ mày…

Trần Khánh vớ tay nắm lấy thanh mã tấu hắn vung ngang chém một phát vào bụng của gã đại ca, nhưng gã liền phát giác rụt về phía sau vài bước, lưỡi dao xẹt ngang qua chỉ trúng phần da ở bên ngoài, tuy chỉ bị vết xước nhưng máu lại tuôn ra, khiến cho gã đại ca băng nhóm Tôn Đảng giận tím mắt.

Trần Khánh vùng dậy muốn xông đến định chém tới tấp gã đại ca đó nhưng liền bị một cước của đám đàn em thân tính sút bay ra xa, Trần Khánh nhanh chóng đứng dậy hắn vung mã tấu loạn xạ, đám đàn em kia không dám lại gần, nhìn tình thế càng ngày quân của gã đại ca tiến đến càng đông, Trần Khánh ném thanh mã tấu về trước cho đám đàn em kia lui lại vài bước tránh né.

Hắn liền nhanh chóng tẩu thoát đâm ra phía cổng trước, thân mang đầy vết thương. Phía sau là một đám chó đang truy đuổi phía sau trên tay gã nào cũng cầm mấy thanh mã tấu muốn bằm nát Trần Khánh ra.

12h45, Trần Đình Quân đang nằm trên nệm tay cần lấy tấm ảnh của mẹ mình nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, bất giác một âm thanh ầm ầm phát ra từ cửa trước. Trần Đình Quân nhíu mày không biết là ai đến lúc này, nhưng hắn ngồi dậy đi ra mở cửa xem thử. Vừa mở cửa ra Trần Đình Quân hai mắt xòe tròn nhìn. Người phía trước là người hắn quen biết.

Đó là cô gái trẻ con của Thúy Vân, lúc ở nhà Thúy Vân đã từng gặp qua.

– Cô đến đây làm gì ?.

– Đến làm gì á, còn không phải vì anh mà tôi đến đây sao.

Hạ Chi trừng mắt, nhìn chằm chằm Trần Đình Quân, tay nàng khoanh tròn trước ngực cặp vú căng phồng như muốn xé toạc cả cái áo.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...