Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ thống trị

Chương 15



Ngã gục lên người Trần Đình Quân, thở dốc ra sung sướng. Đúng là hai người còn âu yếm nhau thì bất ngờ cửa phòng đẩy vào cái cạch một âm thanh trong trẻo vang lên.

– Mẹ… Mẹ đi đâu mà con gọi không bắt máy ạ….

Tiếng nói vừa cất lên, Thúy Vân giật mình quay đầu lại. Đứng trước cửa là một cô gái xinh xắn, cô ấy chính là con của nàng, khi đối diện cái tình thế này Thúy Vân hoàn toàn không ngờ được tình huống này vì trước đó con nàng có nói sẽ không về nhà ngay lúc này. Nàng vội vàng ấp úng lên tiếng.

– Chi…. Mẹ…. Mẹ…

Còn chưa kịp nói hết câu, con gái nàng đã giận dữ, nhìn vào cái của quý của Đình Quân, Hạ Chi thoáng đỏ mặt, quay người vội bỏ chạy ra ngoài. Khiến Thúy Vân rất khó xử. Nàng không biết phải giải thích trong lúc này ra sao, chỉ đành quay lại nhìn Trần Đình Quân thở dài nói.

– Anh về giúp em nhé, em hơi mệt cần phải nghỉ ngơi.

– Được rồi… Quân về, Vân nhớ giữ sức khỏe.

– Vâng

Đình Quân, đứng lên hắn mặc lại quần áo nhìn Thúy Vân có vẻ hơi bối vụ lúc nãy, nên lúc này chỉ đành để nàng lại một mình yên tĩnh suy nghĩ cách giải quyết.

Trần Đình Quân rời nhà, hắn bắt một chiếc taxi chở về gần chỗ ở của mình lúc trước rồi bảo tài xế dừng lại, muốn đi bộ đến một đoạn thì ngắm kỹ cảnh vật năm xưa.

Vừa đi được một đoạn, thì Trần Đình Quân bất giác phát hiện ra phía trước có 2 nhóm người hơn mấy chục tên đang lao vào nhau đánh đấm, chém nhau loạn xạ.

Hắn để ý phía bên tay phải của mình là nhóm ăn mặc bụi trần, trên tay đồng loạt đeo cái vòng đỏ, đang thất thế hoàn toàn, bị phía phe mặc đồ vest đen lao vào chém tới tấp, thậm chí một kẻ ngồi xuống nền đất một bên tay bị chém máu chảy ra loang lổ.

– Hahha, còn tưởng như thế lào… Đám Tôn Đản chúng mày chỉ đáng quỳ dưới chân bọn tao thôi.

– Phụt…. Mẹ mày, muốn giết thì cứ giết lải nhải con mẹ mày….

Đứng trước mũi dao dài chĩa thẳng vào người thanh niên đang ngồi khụy xuống nền đất không hề sợ hãi, hai mắt người thanh niên nhìn chằm chằm gã cầm thanh mã tấu phun ra bãi nước bọt, giọng dạc nói.

Là một tên có thân hình hơi mập với cái bụng phệ nhô ra, đầu tóc xoăn bù xù, lúc gã nghe thanh niên khích bát mình liền hai mắt nổi lên tia máu, không nói một lời.

Đưa thanh mã tấu lên, muốn chém thẳng vào người thanh niên kia, thì đột nhiên có một giọng nói trầm trầm cất lên tiến lại gần.

– Bọn mày đánh đủ chưa, đánh đủ rồi thì cút khỏi chỗ này cho tao.

Là giọng của Trần Đình Quân, hắn đứng trước giữa hai người, nghiên cái đầu, trên miệng ngậm điếu thuốc lá, một tay bật lửa, một tay che hướng gió. Lúc đó khiến cho cả hai phe đều sửng sờ lại đứng nhìn.

Gã mập đầu tóc xoăn chỉ đứng tới chỗ ngực của Trần Đình Quân, gã vểnh mặt nghiên cái đầu cầm cây mã tấu kề vào cổ của Trần Đình Quân, Trần Đình Quân vẫn bình thản như không có gì. Gã mập nhếch miệng nói

– Mày là thằng nào, là phe của bọn nó à.

Trần Đình Quân rít một hơi thuốc, khuôn mặt trưng ra vẻ biểu cảm lạnh lùng.

– Tao nói là cút….

– Cút cái con mẹ mày, tao chém chết bà mày… Thằng… Ch….

– Ầm….

Lời còn chưa dứt, đã bị Trần Đình Quân khua tay quạt xuống, nhìn tư thế động tác rất nhẹ nhàng, nhưng khi mép bàn tay chạm vào mặt gã mập, gã cảm nhận được tựa như chiếc búa nặng 1 tạ va thẳng vào mặt mình, cả thân thể giống như tờ giấy mỏng lơ lửng cả hai chân trên không trung cách nửa mét, rồi đầu va thẳng xuống nền đất tạo ra tiếng vang lớn, máu mồm, máu mũi tuôn ra bắn tứ tung.

Nhìn màn cảnh này, cả hai phe đều toát mồ hôi lạnh, tất cả đều sững sốt không nghĩ người thanh niên đó chỉ dùng 1 tay quạt nhẹ, đã khiến cho gã mập cầm đầu trở nên tàn tạ như thế. Đặc biệt là thanh niên ngồi dưới mặt đất, lúc này nhìn người thanh niên trước mắt, trong đầu hắn liền sực nhớ đến người đó

Là cái người 6 năm trước đã đánh bại nhóm của hắn. Và người thanh niên ngồi dưới đất không ai khác chính là cái kẻ năm xưa đã cướp lấy tấm ảnh của Trần Đình Quân, hắn tên Trần Khánh. Hắn không thể tin được 6 năm trước người đó chỉ là một thằng nhóc nhỏ con chỉ cao chưa tới 1m65, nay đứng trước mắt mình lại to cao đến vậy đặc biệt là khuôn mặt trở nên lạnh lùng đáng sợ, đôi mắt chứa đầy sát khí, chỉ cần nhìn thôi đã thấy một sự trấn áp vô hình đè nặng lên thân thể.

Trần Khánh không dám thở mạnh, còn phía bên phe mặc vest thì đứng như pho tượng, một gã trong đó thấy tình thế không ổn liền hét lớn sốc lại tinh thần của phe mình.

– Mẹ nó, bọn mày còn đứng ngơ ra làm gì chém chết mẹ nó.

Gã Vung mã tấu lên vụt thẳng vào người Trần Đình Quân, mã tấu còn chưa chạm vào người Trần Đình Quân, thì một tiếng keng đã vang lên, Trần Đình Quân không hề xoay người, chỉ dùng tay không chụp lấy luỡi dao bóp một phát, thanh mã tấu hoàn toàn vỡ vụn, tay không bóp nát mã tấu ư

Thêm một lần nữa làm cho bọn chúng sợ đến nỗi run cầm cập.

– Quái vật, hắn là quái vật…

Một tên khác sợ đến nỗi, tự lẩm bẩm trong miệng, vội vàng buôn con dao xuống đất xoay người bỏ chạy, đám còn lại như bị hiệu ứng domino cũng xoay người bỏ chạy toán loạn, gã vừa chém xuống thì đứng như pho tượng, chân run rẩy. Trần Đình Quân xoay đầu qua nhìn, ánh mắt lạnh lùng.

– Lôi thằng mập này cút khỏi đây, tao không muốn chỗ tao dơ bẩn.

Trần Đình Quân nhàn nhạt nói, tên cầm mã tấu chém xuống lúc nãy, thân thể không tự chủ làm theo lời Trần Đình Quân, trí não của hắn mách bảo nếu như không làm theo ý người này hắn ta lập tức sẽ chết không kịp ngáp, nhanh chóng kéo gã mập đi.

Sau đó Trần Đình Quân lại quay sang chỗ Trần Khanh, hắn vẫn nhàn nhạt nói.

– Còn bọn mày…..

Chỉ nói đến đó thôi, cả đám phe Trần Khánh đều tự hiểu cũng ồ ạt rời đi, một số người bị thương vẫn gắng gượng bò dậy, hắn được một số khác đỡ dậy dìu đi. Riêng Trần Khánh thì hắn vẫn nán lại nhìn Trần Đình Quân một lát, không biết trong đầu nghĩ gì nhưng sau đó cũng rời đi.

Chỉ còn lại Trần Đình Quân, hắn thở dài ra bước vào nhà. Buổi tối trên sân thượng Trần Đình Quân đứng trước lan can trên tay cầm điếu thuốc lá, hắn rít vài hơi thật dài rồi ngửa cổ thở ra làn khói trắng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...