Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ thống trị

Chương 14



Kẻ Thống Trị chương 14

Nghĩ vậy thì thúy Vân cũng không ràng buộc mấy cái đạo đức giả dối ấy nữa, nàng mĩm cười nhìn thằng Quân đắm đuối. Mở miệng nói.

– Còn gọi người ta là cô nữa, đêm qua chả phải còn hì hục làm người ta như vậy sao.

Thúy Vân đỏ mặt. Thằng Quân thì hơi ngu ngơ nó không hiểu ý Thúy Vân là gì mà hỏi.

– Ủa không gọi cô thì gọi gì ạ, hay vẫn gọi là giám đốc ạ.

– Khờ quá… Từ bây giờ nếu chỉ có hai người bọn mình, thì Quân gọi Vân là em xưng anh nghe chưa.. Còn nếu khó quá gọi tên nhau cũng được..

– Hả…. Nhưng mà con nhỏ tuổi hơn cô mà tại sao gọi là cô là em.

– Nào… Được không, không nghe lời tôi, tôi giận đó.

Thúy Vân bỉu môi, làm dáng dễ thương thằng Quân sợ nàng giận nên cũng chấp thuận từ ngày hôm đó cả hai trở nên thân thiết hơn, Thúy Vân còn mua sắm đồ rất nhiều cho thằng Quân. Lúc rãnh chỉ có hai người nàng chủ động câu mời thằng Quân. Tay chống vào thành tường cho thằng Quân ở phía sau đút cặc vào lồn nắc phầm phập.

Lỗ lồn Thúy Vân khít rịt siết chặt lấy con cặc của thằng Quân, nó sướng xuất tinh vào lồn nàng. Rồi cả hai quay lại ôm nhau hôm.

Hôm nay là thứ 2, thằng Quân có việc nên gọi xin nghỉ buổi sáng. Nó muốn tận dụng buổi sáng để tìm tung tích của mẹ mình, nhưng đi cả buổi cũng vô vọng, nó cũng nhờ Thúy Vân dùng mối quan hệ quen biết nhiều của nàng tìm dùng nhưng hầu như cũng như vậy.

Đến trưa nó bắt xe ôm đến nhà hàng của Thúy Vân, vừa trả xong tiền cho chú xe ôm thì lúc quay đầu lại. Nó thấy có một chiếc xe Ford 16 chỗ đậu ngay trước quán. Còn nghĩ là xe của khách đến nhà hàng ăn chưa kịp bước tới gần thì nó giật mình khi thấy từ bên trong xuất hiện một đám người cầm mã tấu chạy ra, còn có phía sau một nhóm đuổi theo, nó nhận ra nhóm phía sau là đàn em của Thúy Vân.

Hai bên vừa chạy ra khỏi nhà hàng liền quay lại sáp là cà chém nhau chí chóe, nhìn khí thế bên của Thúy Vân áp đảo hơn, nhưng bỗng đột nhiên từ trong xe ford vụt ra một tên to cao, mặc áo khoác da đen, vung rìu chém liên tục về phía quân của Thúy Vân.

Tất cả đều không phải đối thủ của gã, lần lượt ngã xuống. Thúy Vân lúc đó cũng có mặt, nhìn tràng cảnh thảm khóc nàng hét lớn bảo đám thuộc hạ bỏ chạy đi để nàng ở lại cản bọn chúng, nhưng đám thuộc hạ thì trung thành tuyệt đối thề bảo vệ nàng tới cùng

– Giám đốc, chạy đi… Nhanh đi… Người mình sắp cản không nổi rồi….

– Không được tôi phải ở lại…..

Thúy Vân vùng vằn, bị một người thuộc hạ ôm lấy vai kéo đi. Còn phía trước là có một người cầm dao quay lại nói.

– Tụi mày mau kéo dám đốc ra khỏi đây. Tao sẽ ở lại chặn hậu.

– Xoẹt….

Vừa nói xong, thì một dao quét ngang qua cắt qua cổ, người đứng trước gục xuống. Bên phía kia là một gã hơi gầy vung dao chém thẳng xuống người của Thúy Vân, con dao lao vun vút. Đáp thẳng xuống mặt nàng lúc ấy tưởng chừng như cuộc đời nàng sẽ kết thúc tại đây. Nào ngờ phía sau liền xuất hiện một cái bóng lướt nhanh tới xoay người tung cước sút bay gã đó ra. Cái bóng chính là thằng Quân. Thúy Vân ngạc nhiên.

– Quân….

– Giám đốc chạy trước đi, tôi ở lại câu giờ.

Lời vừa nói ra, lại có một kẻ vung mã tấu chém xuống thằng Quân lách qua một bên tránh né, nó tung nắm đấm đáp thẳng vào mặt gã kia, sau đó lại một tên nữa chém tới không cho thằng Quân một phút nghĩ ngơi thằng Quân lần đầu chiến đấu với người cầm vũ khí sắt bén nên không có kinh nghiệm nhiều rất nhanh nó bị một dao cắt ngang qua vai. Nhưng thằng Quân không hề tỏ ra đau đớn, nó vung chân đạp gã đó ra giữ khoảng cách.

Rồi chạy nhanh tới dậm chân xuống lấy đà thúc một gối vào thẳng cằm của gã, gã đó gục xuống nhanh chóng, thằng Quân khó thế hừng hực nó lao vào đánh đấm hạ hết tên này đến tên khác, mọi người phe Thúy Vân thấy thằng Quân xông pha tả xung hữu đột còn nghĩ là lật được thế cờ. Nhưng trong lúc thằng Quân lơ đãng thì liền có một cái bóng vụt tới vung tay nắm chặt lấy cổ của nó nhấc lên cao rồi đập mạnh xuống.

Thằng Quân cả người va vào nền đường, cơ thể nó như muốn vỡ vụn ra, máu hộc ra từ miệng. Cảm giác không thở được. Nó vùng vằng lại không thể thoát ra, kẻ nắm lấy cổ nó là gã to cao cầm rìu, hai mắt lạnh như băng vung tay phải lên cao cầm cây rìu muốn bổ xuống.

Lúc đó thằng Quân nhìn thấy phần đầu ống tay áo gã tụt xuống lộ ra phần chỗ cổ tay là một hình xăm.

Là hình là con rồng. Thằng Quân đột nhiên nhớ tới hình xăm mấy gã lúc trước bắt mẹ nó. Trong người máu sôi sùng sục hai mắt hằng lên tia máu.

– Là tụi mày, là tụi mày…. mau trả mẹ cho tao.

Nó dùng hết sức bình sinh tung đấm thẳng vào mặt gã cầm rìu, khiến gã loảng choảng lui về sau. Thằng Quân bật dậy bị gã nắm chặt cổ thật sự là một sức mạnh khủng khiếp, nó thở ra vài hơi thì lao vào tung cước đạp thẳng vào người gã cầm rìu, một người sút thẳng vào mặt gã. Nhưng gã đứng như pho tượng. Nhoẻng miệng nói.

– Mày đang làm gì vậy.

Vụt cây rìu xuống chém vào người thằng Quân, lưỡi rìu xoẹt ngang qua ngực nó, máu bắn ra tung tóe, Thúy Vân nhìn thấy thằng Quân bị chém trúng nàng hét lên, muốn chạy tới nhưng bị người đàn em kia giữ lại.

Thằng Quân tung cước, vung đấm liên tục về gã cầm rìu nhưng hầu như chả trúng đòn nào cả, gã nhanh như sóc, lại có sức mạnh khủng khiếp tung một cước đã sút bay thằng Quân ra 3 mét, nó nằm bất động trên nền đường, cơ thể đã quá kiệt sức khi bị trúng một đòn đó, hai mí mắt nặng trịch đi. Miệng nó trào ra máu tươi.

Trong cái sự vô vọng, nó thấy gã cầm rìu đứng trước mắt mình, gã nhoẻng miệng cười khinh bỉ.

– Mày bảo trả mẹ cho mày á…. Mẹ mày chắc là một trong những đám bị bọn tao bắt cóc nhỉ !, mà nếu là đúng vậy thì giờ này mẹ mày cũng bị chặt xác, mổ lấy nội tạng rồi nhóc à.

Thằng Quân nghe gã cầm rìu nói như vậy lòng nó tan nát cùng cực, hai mắt tràn ra từng dòng lệ. Nó không tin đó là sự thật nhưng vào lúc này kẻ ở trước mắt là một kẻ lạnh lùng ra tay tàn nhẫn khiến nó không tin cũng không được, hàm răng cắn chặt vào môi mình máu rỉ ra, nó nắm chặt lòng bàn tay lại từng tia máu hằng lên trong mắt, hơi thở bỗng dưng trở nên dày đặt, gã cầm rìu đứng cạnh nó liền cảm nhận được một sát khí nồng đâmh tỏa ra người nó.

Chỉ thấy rằng trong chớp mắt, thằng Quân cong người, hai chân đứng thẳng, cơ thể phần trên từ từ nâng lên trong vô thức. Hai mắt nó từ trắng chuyển thành màu đen hoàn toàn, hơi thở tỏa ra làn sương trắng

Nó bây giờ chả khác gì một con zombie cả ý thức đã mất ý, khiến cho gã cầm rìu cảm nhận được sự uy hiếp lớn, gã vung rìu bổ thẳng về trước, chỉ trong nháy mắt thằng Quân nghiên người lách qua, đôi mắt đen kịt như quỷ dữ nhìn chằm chằm gã đó.

Bỗng chốc một tiếng ầm vang lên, nắm đấm thằng Quân va vào lưỡi rìu, lưỡi rìu nhanh chóng vỡ vụn ra thành từng mãnh, lúc nãy nếu như không cẩn thận đưa liều lên đỡ thì đã ăn trọn cú đấm khủng bố đó rồi. Gã cầm rìu hít một hơi nặng nề không thể tin được. Trước mắt mình là một thứ quỷ dị khủng khiếp

Nhưng gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vung chân lên tung cước đạp thẳng vào lòng ngực thằng Quân, thằng Quân không tránh né nó chỉ đưa tay ra đỡ cú đá đó. Cú đá sút thẳng vào lòng tay.

Nó dùng tay còn lại nắm chặt lấy cổ chân của gã quật mạnh ra, lập tức gã cầm rìu như con diều bị đứt dây bay xa ra va cái ầm vào chiếc xe Ford đang đậu gần đó, cú va chạm khiến cho thân xe lỏm vào một vết sâu. Lúc ấy ngay trên nóc xe oto có một thanh niên rất đẹp trai tóc chẻ hai mái đang ngồi từ lúc nào không hay trên đấy, ánh mắt nhìn chằm chằm thằng Quân, dù cuộc chiến xảy ra đã lâu nhưng thanh niên đó chưa hề động lấy tay chân.

Gã cầm rìu gắng gượng dậy. Nhìn Thằng Quân lập tức lướt tới tốc độ nhanh khủng khiếp khiến gã như không kịp trở tay, lúc ấy đàn em gã xông lên muốn cản lại thằng Quân nhưng vừa mới vung tay lên định vụt mã tấu xuống, thì một tiếng xoạt vang lên đầu đã bay ra khỏi đầu lúc nào không hay máu me bắn tung tóe lên cả mặt thằng Quân.

Thằng Quân vung một cước đạp thẳng vào chiếc xe, chiếc xe lỏm một vết thật sâu cánh cửa nát bét. Lọt vào cả trong cabin, cũng may gã nghiên đầu lách qua tránh né được cú đá đó, nhưng còn chưa kịp định hình lại thì gã đã thấy nắm đấm của thằng Quân lao nhanh thẳng tới mặt gã, còn nghĩ chắc chắn sẽ chết nếu như dính cú đấm đó. Gã quýnh víu hét lên.

– Còn không mau ra tay….

Thì ngay lập tức thanh niên ngồi trên nốc xe thân ảnh rất nhanh bung như con tôm bay tới một gối thẳng vào mặt của thằng Quân, cú lên gối như chí mạng khiến nó lảo đảo ngã về sau mất đi ý thức nằm trên nền đường. Gã cầm rìu mới tránh thoát được một kiếp. Gã nghiến răng nhặt lên cây mã tấu vung tay chém thẳng vào người thằng Quân. Nhưng khi mã tấu gần chém tới gã liền cảm giác như có gì đó đã vướn vào tay mình không thể động đậy, gã quay đầu lại nhìn người thanh niên đó. Nhíu mày

– Mày muốn gì.

Mũi giày kê ngay dưới cổ tay gã cầm rìu. Gã không thể nhúc nhích cánh tay. Người thanh niên đó chỉ nhàn nhạt nói.

– Công an sắp đến rồi, đừng quên nhiệm vụ của mình là đến phá chỗ làm ăn của bọn họ.. Mày tính xé vụ này ra to cho công an sờ gáy à…..

– Hừ… Được rồi, nghe theo ý mày.

Gã cầm rìu nhoẻng miệng khinh bỉ, rồi quay sang nhìn thằng Quân, ánh mắt lộ ra sự căm thù. Đúng lúc từ đằng xa có tiếng còi hú của công an khiến cho mấy tên đang đánh nhau đều hoảng hốt. Gã cầm rìu không đành lòng nhưng cũng không thể làm khác lập tức gọi tụi đàn em leo lên xe rồi bỏ chạy.

Khi công an ập đến cuộc chiến kết thúc, lúc này Thúy Vân vội vã chạy đến ôm thằng Quân vào lòng khóc lóc gọi nó tỉnh dậy, thằng Quân hai mắt mở từ từ ra, nó nhìn thấy người đầu tiên trước mắt nó là Thúy Vân, ánh mắt nó đã không còn màu đen kịt như trước nhưng chứa đầy nước mắt mà sự đau đớn. Nó nằm bất động trên vòng tay của nàng, cõi lòng đã tan nát.

Trải qua trận chiến ấy đã 2 ngày, theo như hiện trường công an điều tra được và tuyên bố là một cuộc chiến tranh dành địa bàn giữa các băng nhóm, thằng Quân cũng không thể không liên lụy vì chính tay nó xé toạc đầu của một số tên, liền bị bắt vào tạm giam, về phía Thúy Vân được đàn em trung thành nhất đứng ra nhận tội thay toàn bộ nên nàng tránh được tội cầm đầu và tổ chức mở sòng bạc tại nhà hàng. Vì trước đó để đề phòng thì Thúy Vân đã làm một hợp đồng cho người đàn em đó đứng tên hết trên giấy tờ. Nàng chỉ là người giám sát thay không có bất cứ liên quan gì đến.

Trên một tầng thượng của tòa nhà 30 tầng có một người thanh niên đứng trên đấy ngắm nhìn thành phố. Lúc này cũng có một người đi từ phía sau đến, đó là Trần Thiên.

– Mày gọi tao đến đây làm gì ???..

– Tao đã gặp thằng nhóc đấy.. Nó đúng như những gì mày nói…

Trần Thiên nhíu mày, hắn rít điếu thuốc rồi nói

– Mày đánh nhau với nó rồi à…

– Đúng, tao cho nó một đòn, nó bất tỉnh ngay lúc đó, nhưng nhìn thằng nhóc đó tao lại nhớ đến một người….

– Ý mày là tiến sĩ Yu…

– Haizzz, nếu như năm đó, tiến sĩ Yu bà ta không làm cái thí nghiệm điên rồ đấy thì cũng không đến nỗi khiến cho gia đình bà ta phải lâm vào tình trạng như vậy.

– Mày đừng quên, tao và mày từng là những đứa trẻ được tiến sĩ Yu, cưu mang đấy… Đừng động vào đứa nhỏ đấy, nếu không tao giết mày đấy….

Trần Thiên lộ ra nét mặt hung tàn, hắt vứt điếu thuốc xuống rồi quay lưng rời đi, chỉ còn lại gã thanh niên đẹp trai tóc chẻ ra hai mái, đứng trên tầng thượng nở một nụ cười khinh bỉ.

Mới đó lại qua mấy tháng ngày ra tòa. Thằng Quân xét theo tội trạng thì nó gây ra quá lớn nhưng may mắn thay là vì tuổi nó chưa được vị thành niên nên tòa chỉ tuyên 6 năm tù, cộng thêm là sự bào chữa tài tình của luật Thúy Vân thuê đến.

Ngồi trước bàn làm việc, Thúy Vân đẩy chiếc vali đến gần giám đốc trại giam.

– Xin ngài giám đốc giúp đỡ dùm cậu ấy, cậu ấy là người thân của tôi.

Giám đốc trại giam mở chiếc vali nhìn vào bên trong hai mắt liền sáng lên, sau đó đóng chiếc vali lại miệng nhoẻng cười.

– Cô yên tâm, việc cô Vân nhờ tôi thì tôi luôn sẵn lòng.

– Vậy xin cảm ơn ngài, tôi có việc đi trước.

– Được, cô cứ thong thả….

Thúy Vân đứng dậy rời đi, đến phòng thăm phạm nhân, thằng Quân ngồi sau tấm kính, phía trước còn có Trần Thiên.

– Mày ổn không.

– Em ổn anh, anh cần không phải lo lắng cho em đâu…

– Nhìn mày như vậy thì tao cũng yên tâm rồi… Tao cũng xin lỗi vì không cho mày biết về Hắc Long Hội trước đó, vì mày còn quá yếu để tìm đến bọn nó.

– Không sao đâu anh, em hiểu…

Thằng Quân buồn bã, hai tay nắm chặt vào Trần Thiên nhìn nó rồi thở dài buộc miệng..

– Dù sao thì việc ở trong này, cũng coi như là khóa huấn luyện cho mày đi, nơi này là nơi quy tụ các thành phần cộm cán nhất của giới xã hội đen, mày nếu muốn mạnh thì hãy thống trị nơi này đi, mày nên tìm đến những kẻ giỏi võ, mà đánh nhau với bọn nó, dùng cái thứ gọi là khả năng copy của mày, sao chép tất cả kỹ năng của bọn nó… Nếu mày làm được thì tương lai mày sẽ có cơ hội để trả thù Hắc Long Hội.

Từng lời nói như đánh thức được lý trí của thằng Quân, cùng lúc Thúy Vân bước ra.

– Hai người đang nói chuyện gì vậy.

Trần Thiên quay sang, không trả lời câu hỏi đó, chỉ hỏi lại Thúy Vân.

– Chị Lo xong rồi à.

– Ừ xong rồi…. À Quân, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, trong này nếu thiếu thốn gì cứ nhờ người gọi ra cho chị, chị sẽ đem vào, chị sẽ đến thăm em thường xuyên.

– Dạ vâng. ..

– Hết giờ thăm tù, xin mời mọi người ra về …

Một anh quản giáo đi vào nói lớn, cuối cùng thì cũng không thể ở lại lâu, Thúy Vân tiếc nuối nhưng không thể làm gì khác.

Từ ngày hôm đó thằng Quân nó trở thành một người khác, tìm đến những kẻ giỏi võ nhất trong nhà tù này giao đấu, nó có thất bại, nó có thua thảm hại nhưng không hề bỏ cuộc, dần dần nó đánh bại tất cả từ kẻ được cho là thiên tài Judo, rồi đến kẻ tự xưng là vô địch karate, kẻ giỏi boxing tất cả các loại võ đều bị thằng Quân sao chép lại và đánh bại.

Tối đến nó nằm trên một cái ghế dài, bên cạnh là một người tội phạm giỏi về xăm đang vẽ lên những nét mực trên đầu tiên trên lưng nó.

– Đại ca, anh quyết định rồi phải không, giờ nếu xăm lên thì những nét mực này sẽ đi theo anh cả đời… Nếu như anh không muốn thì em có thể dừng lại ngay lúc này..

– Mày cứ xăm đi….

Người xăm trổ thấy thằng Quân quyết tâm cũng không thể không làm theo.

3 năm sau dưới sân tập chung, có hàng trăm kẻ phạm nhân đứng trước thằng Quân bao vây lấy nó. Thằng Quân vẫn điềm tĩnh lạnh lùng vô cùng nó nhìn tất cả người phía trước rồi nói.

– Trong tất cả bọn mày, hôm nay ai đánh bại được tao, thì tao sẽ nhường lại chiếc ghế vua nhà tù này cho kẻ đó.

Trong căn phòng lớn, tiếng mở cửa toang ra có một quản giáo hớt hải chạy vào

– Giám đốc, không hay rồi….. Bọn tội phạm đang tập chung dưới sân tổ chức đánh nhau.

– Hử… Là ai ??.

– Là phạm nhân 551, hắn một mình muốn đánh nhau với tất cả phạm nhân khác.

– Hử… Hay nhỉ, mà thôi kệ đi, để bọn nó cứ đánh lẫn nhau, chỉ cần không xảy ra án mạng là được, các cậu cứ túc trực ở dưới nếu tình hình căng thẳng thì cử đội vũ trang xông vào trấn áp.

– Dạ vâng.

Người giám đốc gác chân lên bàn, nở một nụ cười bí hiểm, cùng lúc dưới sân hàng trăm phạm nhân đồng loạt xông lên……

6 Năm sau. Mùa đông năm nay lại đến sớm hơn mỗi năm, dưới sân có một bóng người cao lớn đang đứng ngước nhìn lên bầu trời bóng dáng ấy là Trần Đình Quân, hắn ngậm lấy điếu thuốc thở phào ra từng làn khói trắng.

Đã 6 năm trôi qua, thời gian tuy dài nhưng mà lại ngắn, nhoáng một cái đã 6 năm, hắn bây giờ đã không còn là thằng Quân của trước đây nữa. Là một kẻ lạnh lùng tuyệt đối, trên tấm lưng là đầy những nét mực vẽ lên hình con hổ hung tàn, ngay chỗ cổ tay trái cũng xăm lên hình con quỷ dữ.

Từng nơi trên cơ thể là đường nét của cơ bắp, thân thể cao lớn không dưới 1m8. Đây là thành quả mà 6 năm qua hắn luôn khắc khổ luyện tập. Chỉ là vào lúc này hắn sắp phải rời khỏi nơi này. Từ ngày đầu bước vào đây mọi thứ luôn trở nên lạ lậm đối với hắn cho đến ngày hôm nay đã hoàn toàn quen thuộc.

Và tên tuổi của hắn đã lưu danh tại nơi này tạo ra một trường kỳ mà khi người ta nhắc đến liền khiếp sợ với biệt danh Hổ Quỷ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...