Kẻ thống trị
Kẻ Thống Trị chương 13
Sau khi nghe xong cuộc gọi của Trần Thiên, người phụ nữ cũng thay đổi ánh nhìn với thằng Quân, đưa tay ra hiệu đám đàn em đều rút đi. Chỉ còn lại trong phòng hai người. Người phụ nữ đặt cái mông lên bàn hướng mặt về phía thằng Quân.
– Tôi tin cậu là người của Trần Thiên rồi, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể sắp xếp cho cậu làm phục vụ bàn thôi, nếu cậu thấy được thì có thể ra ngoài kia tìm quản lý và nhận việc, còn cậu không muốn làm thì có thể rời đi ngay lúc này.
– Được tôi nhận…
Thằng Quân rời đi, người phụ nữ thở dài. trong lòng không hiểu thằng nhóc này có gì mà Trần Thiên lại tốn không ít tâm tư vì nó đến vậy, nhưng dù sao thì cứ nhận nó trước đi đã, quan sát một thời gian xem sao.
Thằng Quân sau khi nhận đồng phục nó rất nhanh bắt tay vào công việc, làm rất thuần thục vì lúc ở quê nó cũng từng xin làm phục vụ ở các quán hủ tiếu quen đường nên chẳng quá khó để thằng Quân hòa nhập.
Trong lúc đó nó cũng quen thân thiết với một đồng nghiệp, ngồi tám chuyện với anh ta cũng nghe anh ta kể về giám đốc, bà ta năm nay 37 tuổi. Có chồng và một đứa con gái bằng tuổi thằng Quân, chồng bà ta là một doanh nhân lớn nhưng thường hay xa nhà, lại còn mây mưa với các cô gái trẻ khác có lần bà ta bắt tại trận rồi cả hai sinh ra cãi nhau. Nên giám đốc rất ghét đàn ông.
– Thế à…. Hèn gì lần đầu em đến, bà ta liền hạch hẹ em…
– Khà khà, không phải là vì chuyện đó đâu, bà ta chắc là vì sợ em là nội gián của kẻ thù phái đến đấy.
– Kẻ thù ?? Là sao… Anh nói rõ hơn được.
Thằng Quân hơi thắc mắc, tại sao lại là kẻ thù phái đến, chả phải đây chỉ là một nhà hàng thôi sao, với lại nó cũng sực nhớ ra lúc ở trong phòng bà ấy, còn có mấy thằng giang hồ cầm hàng nóng nữa. Thằng Quân đang suy nghĩ thì người đồng nghiệp lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nó.
– Thật ra nhà hàng này chỉ là hình thức che mắt thôi, nơi đây là một sòng bạc phi pháp.
– Hả… Sòng bạc ??.
– Đúng vậy, Nhà Hàng này chia ra 2 nơi, phía trước như em thấy chỉ là bình thường nhưng phía sau cánh cửa kia dẫn đến một tầng hầm nơi đó, là khu sòng bạc dành cho các khách vip đến, hàng ngày lợi nhuận thu vào không nhỏ đâu, vì thế các băng nhóm khác đều muốn nuốt nhà hàng này, thường xuyên qua quấy rối, muốn bà chủ nhượng lại nhà hàng nhưng bà chủ không đồng ý liền xảy ra tranh chấp giữa các bên.
– Thì ra là thế…
Thằng Quân đang nói chuyện thì bất ngờ cửa phòng giám đốc đẩy ra, bà ta nhìn thấy thằng Quân nói chuyện cùng nhân viên khác thì hơi tỏ ra bực tức liền quát lớn.
– Này…. Tôi thuê mấy cậu về đây làm việc trả lương, chứ không phải ngồi đấy mà tán dốc đâu… Còn không mau làm việc.
– À dạ… Con xin lỗi cô, tụi con đi làm ngay..
Người đồng nghiệp kéo nhanh thằng Quân đứng dậy đi làm việc, Thằng Quân trong lúc đó có quay đầu lại nhìn, nó nghĩ trong lòng bà chủ thật sự là một người khó tính.
Thằng Quân, sau khi rời đi nó bắt tay vào công việc, mấy ngày trôi qua làm xong đến tối muộn về nhà, nó vẫn giữ thoái quen tập luyện hằng ngày với Trần Thiên, sau khi hít đất xong thì nó mặc một bộ quần áo thể thao, mang giày, chạy bộ trên con đường quen thuộc của nó.
Thằng Quân chạy được hơn 1 cây số đến một chỗ công viên bỏ hoang thì bất ngờ nó thấy có một nhóm người đứng ở đó, bên cạnh có chiếc xe oto.
– Hình như họ đang cãi nhau thì phải.
Thằng Quân ban đầu nó cũng không quan tâm đến mấy chỉ nghĩ không phải việc của mình nên cứ bỏ qua, nhưng lúc chạy đến gần tầm nhìn rõ
Nó phát hiện ra có một người mà nó quen đó là bà giám đốc Thúy Vân, còn về phía trước bà có 2 người đàn ông, một người trẻ và một người trung niên, người trung niên đang kéo lấy tay của giám đốc hình như muốn đẩy lên xe oto.
Thằng Quân, tuy ghét bà giám đốc với cái tính chảnh chỏe nhưng nó cũng không thể làm ngơ được, ” dù sao mình cũnh là nhân viên của bả, nghĩ vậy nó lao vào đẩy người đàn ông kia ra. Mấy người đang giằng co bỗng dưng dừng lại ngạc nhiên nhìn thằng Quân.
– Bỏ tay giám đốc ra, mấy người làm gì vậy.
– Này thằng nhóc, mày là ai mà dám xen vào chuyện này.
Người đàn ông bị đẩy ra mặt hơi nhăn lại nhìn chằm chằm thằng Quân. Thằng Quân không sợ liền cất giọng
– Tôi là nhân viên của giám đốc.
– Nhân viên ??…. hahhaa, mày biết tao la ao không, mày tính lấy lòng con đĩ này để nó nâng đỡ mày à nhóc… Mẹ mày không dạy cho mày cách làm người… Nên mày cứ tự tiện xen vào chuyện người khác à..
– Bụp…..
Gã còn chưa nói hết, đã bị một đấm của
thằng Quân vụt thẳng vào mồm, khiến gã loạn choạng lùi về phía sau, sự việc khiến cho tất cả đều ngạc nhiên, đặc biệt là Thúy Vân bà ta không ngờ thằng Quân lại dám ra tay đánh gã đấy. Ở cái Sài Gòn để mà nói gã cũng là thuộc hạng thứ dữ, chả có mấy ai dám làm điều đó với gã cả, vậy mà thằng Quân lúc này nó chả hề ngại ngùng đấm gã.
Gã sau khi bị đấm đưa tay ôm lấy miệng miệng, quẹt một đường nhìn lại thấy máu miệng dính trên đấy, hai mắt gã đàn ông trung niên liền hằn lên tơ máu. gào lên.
– Thằng chó chết, mày dám đánh tao… Xông lên đánh chết nó cho tao.
Gã ra lệnh cho người vệ sĩ phía sau xông lên bắt thằng Quân lại đánh, gã vệ sĩ tuân mệnh thân lướt tới độ nhanh chóng, ánh mắt thằng Quân không thể bắt kịp được tốc độ của gã vệ sĩ, trong giật phút linh cảm của nó dấy lên một sự cảnh báo rằng, mình không phải là đối thủ của gã vệ sĩ kia, chỉ cần mình dính đòn của hắn là chắn chắc mình sẽ chết. nắm đấm vung thẳng như vũ bạo thẳng tới trước mắt thằng Quân. Khi nấm đấm gần chạm tới thì đột nhiên từ đằng xa có thanh âm nói lớn.
– Này, mấy người làm gì đấy, tụ tập đánh nhau à.
Âm thanh cắt ngang tình cảnh hiện tại khiến cho bọn họ đều quay ngắt về phía bên kia nhìn, nơi xa có 1 chiếc xe chạy đến có hai vị đồng chí công an tuần tra.
Gã vệ sĩ, quay đầu nhìn về phía ông chủ của mình như xác nhận có nên tiếp tục không, nếu như ông chủ gật đầu thì cho dù có lên núi đao xuống biển lửa hắn vẫn bước đi. Nhưng đối với một người như gã đàn ông trung niên kia thật sự với công danh sự nghiệp của mình dính đến công an thì điều không hay.
– Đi thôi….
– Dạ….
Tên vệ sĩ thu tay lại, nhìn thằng Quân một cái rồi xoay người lên xe, chiếc xe oto dần lăn bánh đi, 2 người công an đã chạy đến từ lúc nãy đều nhìn thấy rõ, cả hai đều biết người đàn ông trung niên kia là ai, nên họ cũng không dám làm lớn chuyện. Chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm Thúy Vân và thằng Quân.
Thúy Vân cũng hiểu rõ chuyện này không thể làm lớn vì thế chỉ trả lời qua loa không sao, khi hai người công an rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm nhìn thằng Quân, bây giờ lại có cái nhìn khác về nó, nhìn thân thể nó nhỏ thó vậy nhưng không ngờ khi cần lại là người dũng cảm ra tay giúp mình.
– Cậu vì sao xuất hiện ở đây ?.
– Nhà tôi ở gần đây, tôi hay tập thể dục buổi tối.
– Vậy à… Cảm ơn cậu giúp tôi nhé.
– Thật ra, tôi cũng không phải giúp Giám đốc đâu, chỉ là gã nói mẹ tôi, nên tôi mới đánh gã.
Thằng nhóc này thú vị thật, nó không hề che dấu, thường thì những kẻ khác khi ở bên mình đều là nịnh nọt dùng mấy lời xạo trá để lấy lòng mình, nhưng thằng nhóc này lại không, nó cứ thế nói thẳng ra.
Thúy Vân mĩm cười trong lòng, lúc đó cũng muốn biết xem thân thế thằng nhóc này như thế nào, mà có thể khiến Trần Thiên để tâm đến. Cô nhìn thằng Quân nói.
– Cậu nhà gần đây đúng không, sẵn tiện tôi có thể ghé qua không ?.
Bị bà giám đốc hỏi, thằng Quân cũng hơi ngạc nhiên vì bà ấy muốn đến chỗ mình ở, nó cũng không từ chối đồng ý dắt bà ấy về nhà trên đường về Thúy Vân cũng tiện ghé 1 quán tạp hóa để mua ít bia.
Bước vào nhà, Thúy Vân nhìn ngắm xung quanh sau đó thằng Quân dọn dẹp lại chỗ chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống Thúy Vân thắc mắc hỏi.
– Đây là nhà cậu à… Cậu sống một mình ?.
– Dạ không… Đây là nhà anh Thiên, anh Thiên hiện tại không có ở đây nên tôi trông coi chỗ này giúp ảnh.
” Cái gì ?, nhà Trần Thiên, Trần Thiên tin tưởng thằng nhóc này đến thế ư ” Thúy Vân lâm vào trầm tư suy nghĩ nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt bình thường. Ngồi trước mặt thằng Quân khui một lon bia ra đưa cho thằng Quân nhưng nó khu tay từ chối.
– Xin lỗi, tôi không uống bia.
– àmm.. Tôi quên, cậu chỉ là thằng nhóc chưa đủ tuổi vị thành niên, xin lỗi nhé.
– Không sao… Nhưng mà tôi đã dẫn giám đốc vào nhà rồi, tôi không biết giám đốc muốn gì ở tôi.
Thằng Quân không phải đứa ngu ngơ, từ khi đi theo Trần Thiên nó cũng học hỏi rất nhiều từ anh ấy. Nhưng đáp lại thằng Quân chỉ là một câu trả lời ngắn gọn khiến nó hơi ngạc nhiên.
– Giám đốc, muốn đến tìm hiểu về cuộc sống của nhân viên không được à.
Thúy Vân, mĩm cười, cầm lon bia uống một hơi, tuy bà ta nở ra nụ cười nhưng đâu đó thằng Quân thấy được đằng sau nụ cười ấy của bà ta là sự buồn bã trên khuôn mặt, có lẽ là vì chuyện lúc nãy, có lẽ người đó là chồng của bà ta, một người trăn hoa cùng với mấy cô gái khác, Thúy Vân lúc này chỉ tập chung uống bia, hết lon này đến lon khác khi cô say rồi thì mới buôn ra hết tâm sự, bà ta quyết định ly hôn với gã đó, nhưng gã không chịu liền bắt ép lên xe.
Thúy Vân vừa kể đến đoạn đó thì say khước gục xuống bàn.
Thằng Quân nhìn bà giám đốc nó thở dài chỉ muốn cho bà ta ghé qua một chút thôi mà giờ say khước rồi thì làm sao để bà ta về nhà đây, còn không biết nhà bả ở đâu để đưa về nữa.
Thằng Quân cứ nghĩ để tạm bà ấy ở nhà mình một đêm rồi tính tiếp. Nó đi qua luồn tay vào eo và đùi bế lên đi đến cái nệm gần gốc tường.
Lúc nó đặt bà giám đốc xuống, thì bất ngờ hai tay bà giám đốc ôm lấy vào cổ thằng quân kéo xuống, khiến thằng Quân không kịp trở tay, miệng hôn vào bờ môi đỏ mọng của bà, nó trố hai mắt ra. Tim đập thình thịch. Vội vã đẩy người bà giám đốc ra.
– Giám đốc…
– Đừng đi, cậu có thể ở bên tôi được không…. Tôi cô đơn…
Thằng Quân, không biết làm gì lúc này nó hơi bối rối, nhưng Thúy Vân một mực giữ cổ nó, tiếp tục ấn xuống hôn môi nó chiếc lưỡi lùa vào bên trong, thằng Quân trong lúc đó đầu óc trống rỗng.
Bỗng dưng Thúy Vân ngồi dậy đẩy nó qua một bên nằm xuống, rồi từ từ tụt quần thằng Quân xuống, hé bờ môi ngậm đầu khấc nó vào thằng Quân bất chợt cảm nhận được một sự ấm cúng, trong đầu nó liền liên tưởng đến những việc bà giám đốc làm giống như mẹ nó lúc trước. thở hắt ra mắt ngước nhìn bà giám đốc đưa chiếc lưỡi quấn quanh đầu khấc của nó.
Bà giám đốc rất điêu luyện, chiếc lưỡi như con rắn di từ đầu khấc xuống chỗ gốc cặc rồi liếm quanh chỗ đó sau đấy thì lại há mồm ngậm vào. Lúc thằng Quân còn đang phê tận óc thì bà giám đốc đột nhiên ngồi dậy cởi váy mình ra, tuột chiếc quần lót xuống ngồi lên người nó, kê con cặc thằng Quân vào mép lồn từ từ ngồi xuống con cặc nó chen vào lỗ thịt ướt đẫm của bà giám đốc, bà giám đốc thở hắt ra rên rỉ nhẹ.
– Ư.mm
Thằng Quân căng người ra, tay vô thức ôm eo bà giám đốc, bà giám đốc bắt đầu hẫy eo nhấp lên xuống, con cặc thằng Quân đâm vào rút ra liên tục từ lồn Thúy Vân khiến bà sướng tê người. Cảm giác lâu ngày làm tình làm cho bà khoái cảm cực độ, nhún liên tục không ngừng, khoảng chừng 10 phút thì bà giám đốc đã bắt đầu mệt, cúi xuống hôn vào miệng thằng Quân một cái rồi nhìn nó nói.
– Quân… Nằm lên người Vân nhấp nhé…
Thằng Quân đầu óc trống rỗng, lúc này bà Vân nói gì thì nó chỉ làm theo, nó nằm đè lên người bà ấy, cầm con cặc lại đút vào lồn Thúy Vân để nhấp. Con cặc nó to dài chen vào bên trong, từng thớ thịt siết chặt bấu lấy con cặc nó, ma sát không ngừng, thằng Quân dập vào liên tục. Tiếng phành phạch vang vọng trong căn phòng nhỏ.
Thằng Quân sướng, nó bây giờ không còn kiềm chế được nữa. Rùng mình lên phóng ồ ạt tinh trùng vào lồn bà Vân, nó thở ra phì phò. Bà Vân thì nắm co giật sung sướng. Một lúc nghỉ ngơi qua đi, hai người lại lao vào nhau. Đêm đấy thằng Quân lại được cảm nhận cái vị mà mẹ nó từng mang lại.
Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao. Lúc thì Vân mở mắt ra đã thấy thằng Quân ngồi ở cái bàn cạnh cái nệm nó giương hai mắt ra nhìn. Rồi nói.
– Cô dậy rồi à… Con có nấu đồ ăn sáng rồi cô vào ăn nhé…
Đây là lần đầu tiên nó dùng kính ngữ với Thúy Vân, mấy lần trước bởi vì nó không thích bả, nên chỉ xưng tôi và bà nhưng từ sau cái đêm hôm qua nó lại thay đổi có cái nhìn khác về Thúy Vân, bà ấy không phải là người hống hách khó tính như nó nghĩ.
Còn về Thúy Vân nó đỏ ửng lên, nhớ lại đêm hôm qua, làm nàng cũng rất mến thằng Quân nhưng. Chỉ là trong lúc đó cũng có chút sự dằn vặt là mình làm tình với một đứa chỉ bằng với tuổi con mình. Nhưng dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi thì trách sao được. Chính gã đó còn ngoại tình với mấy cô gái trẻ thì tại sao mình lại không được chứ. Mình cũng có cuộc sống của riêng mình mà, nếu vậy thì cứ tận hưởng thôi chuyện đến đâu thì tính đến đó chẳng sao cả.
