Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Kẻ thống trị

Chương 12



Kẻ Thống Trị chương 12

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời ló dạng đằng đông có một bóng người nhỏ thó xuất hiện trên đường. Bước đến tại một nhà hàng lớn bóng dáng đấy đứng nhìn ngắm ở phía bên ngoài, một người bảo vệ gần đó thấy có một cậu thanh niên nhỏ tuổi cứ đứng nhìn mãi nhà hàng thì lập tức đi đến hỏi.

– Chào cậu, cậu đến đây làm gì… Nhà hàng chưa đến giờ mở cửa..

– Tôi đến tìm giám đốc nhà hàng.

Bóng dáng đó chính là thằng Quân, nó cầm tấm thiếp đưa cho người bảo vệ, người bảo vệ nhìn qua lập tức rút điện thoại gọi điện cho giám đốc…..

– Có người tìm tôi.

– Dạ vâng, cậu ta bảo tới tìm giám đốc, có đưa một tấm thiếp màu đen, có tên giám đốc trên đấy.

– Được rồi, cho cậu ta vào đi.

Thằng Quân theo sự chỉ dẫn của người bảo vệ, rất nhanh đã đến một văn phòng, mở cửa ra thằng Quân bước vào nó thấy một người phụ nữ ngồi tựa trên ghế xoay, trước có cái bàn. Người phụ nữ độ tuổi trung niên nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, da dẻ trắng mĩm, búi tóc cao đuôi ngựa. Đặc biệt ăn mặc rất sành điệu và gợi cảm, áo sơ mi ngắn tay trắng, cặp vú căng phồng đầy nhựa sống. Bên ngoài khoác cái áo vest đen tay dài, tay trái đeo đồng hồ. Còn phía dưới mặc váy ngắn công sở bó sát đùi, cặp chân dài như siêu mẫu cùng với đôi cao gót đỏ.

Người phụ nữ nhìn thằng Quân, hai mắt nhíu lại ” Là thằng nhóc chỉ đáng tuổi con mình ? ” Liền lập tức mở miệng hỏi.

– Tại sao nhóc lại có danh thiếp của tôi, mà đến đây.

– Là anh Thiên giới thiệu tôi tới chỗ này.

– Trần Thiên ?.

Người phụ nữ ngạc nhiên bật dậy.

– Vâng, anh ấy bảo tôi đến đây, xin việc làm.

” Xin việc làm, thằng nhóc này chả có vẻ gì nổi bậc cả, thân hình thì gầy còm. Chiều cao đoán chỉ sấp xỉ 1m65 thấp hơn mình cả cái đầu, tại sao Trần Thiên lại giới thiệu thằng nhóc này cho mình, vì sao chứ… “. Người phụ nữ suy nghĩ một lúc thì nói.

– Vậy cậu với Trần Thiên có quan hệ gì.

– Anh ấy là người anh kết nghĩa của tôi.

– Hử, Anh kết nghĩa ?, theo như tôi biết Trần Thiên là một người lạnh lùng và không thích kết giao với ai, nhưng tại sao cậu ấy lại chịu kết nghĩa với cậu !, có phải cậu trộm tấm thiếp từ Trần Thiên phải không, nói ai sai cậu đến đây.

Người phụ nữ nghi ngờ thằng Quân, dương đôi mắt nhìn chằm chằm nó, đột nhiên nó nghe tiếng soạt soạt phát ra từ chỗ cái rèm sau chiếc ghế, lúc này xuất hiện bước ra trước mắt nó là có mấy người thanh niên mặt hung tợn, trên tay cầm lấy mã tấu và dao. Thằng Quân có hơi sợ, đây là lần đầu tiên nó gặp phải người cầm dao uy hiếp mình, vì từ trước đến nay đánh nhau chỉ là với bọn choi choi dùng đến nắm đấm chứ chưa bao giờ phải đối mặt với thứ như dao.

Nó Nhìn người phụ nữ định mở miệng giải thích, thì bất chợt tiếng điện thoại reo lên cắt ngang.

Người phụ nữ nhấc máy lên, đầu dây bên kia là một giọng nam.

– Thằng nhóc nó đã đến chỗ chị chưa…

– Thằng nhóc ?…. Có phải có thân hình gầy còm, dáng người thấp bé không.

Người phụ nữ vừa gọi điện vừa nhìn thằng Quân.

– Là nó đấy….

– Hử ?, Trần Thiên mà tôi biết là một người lạnh lùng và không thích kết giao với ai mà… Với lại tại sao cậu lại giới thiệu thằng nhóc đấy đến chỗ tôi làm, nhìn nó chả có gì là nổi bậc….

– Sau này rồi chị sẽ biết, nó là thiên tài đấy….

– Được rồi thiên tài hay không thì tôi không biết, nhưng nếu là cậu nhờ vả thì tôi sẽ giúp.

– Tít… Tít.. Tít… Người phụ nữ vừa nói xong thì đầu dây bên kia tắt máy, lúc này Trần Thiên đang đứng trước cửa một công xưởng. Địa điểm biên giới Campuchia. Trần Thiên đẩy cánh cửa bằng sắt qua, trên vai vai gác lấy thanh kiếm katana, mắt đeo kính râm bước vào. Bên trong có một nhóm người đang phân phối ma túy, bọn chúng đều không mặc áo trên thân là chằn chịt vết xăm, cửa vừa mở ra là bọn chúng đều hướng mắt ra phía bên ngoài nhìn có một kẻ lạ xâm nhập.

Lập tức mấy kẻ đó cảnh giác đều nhặt vũ khí lên, mã tấu, rìu, và dao đi đến trước mặt Trần Thiên, có kẻ bước lên đầu tiên, kẻ đó có khuôn mặt hung dữ, đầu trọc. Lưng và tay xăm kín mít chằn chịt là đại ca trong nhóm buôn ma túy. Gã nhìn Trần Thiên vểnh mặt nói.

– Mày là thằng nào ?.

– Có người bảo tao đến đây lấy đầu bọn mày… Và người chết thì đừng nên hỏi nhiều.

Trần Thiên vừa nói xong, thì thoáng chốc thân thể lướt tới nhanh như xé gió, chỉ một tiếng xoẹt vang lên, đầu gã đại ca đã bị thanh kiếm katana chém rơi lăn lốc trên mặt đất. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì đầu đã lìa khỏi cổ, hai mắt không kịp nhắm.

Mấy gã đàn em đằng sau ngớ ra một lúc nhưng sau đó nhanh chóng định thần lại thấy đại ca chết trước mắt lập tức là cơn giận dữ cuồng trào.

– Địt mẹ mày, xông lên chém chết nó.

Hơn mấy chục tên xông lên vung mã tao chém loạn xạ tới, Trần Thiên đều lách qua tránh né dễ dàng, một gã bổ mạnh chiếc rìu xuống, âm thanh keng phát ra.

Trần Thiên đưa thanh kiếm katana đỡ lấy nhác rìu sau đó xoay người lại 180 độ tung cú đá, sút bay tên bổ rìu. Liền lập tức có một tên khác dùng dao đâm tới.

Nhưng Trần Thiên không có tránh né chỉ vung thanh kiếm katana lên quét ngang qua chém bay cái đầu của hắn. Trần Thiên tốc độ nhanh như xé gió, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm lướt tới điên cuồng vung katana chém liên tục về trước, mấy gã đó không có một cơ hội nào để tránh né, từ người tấn công lại chuyển thành người phòng thủ chống trả lấy sự hung tàn vũ bão của Trần Thiên.

Lần lượt, lần lượt top người ngã xuống như rạ không đếm xuệ, chỉ thấy khi Trần Thiên gác thanh kiếm katana trở lại trên vai mình thì trước mắt hắn đã là một biển máu, xác người nằm la liệt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...