Kẻ Liều Mạng
Thằng Sơn là một thằng tổng đại lý chuyên thu mua hàng chuyển đi Hải Phòng. Nó có cả một cơ sở ở dưới đấy. Thằng nào có hàng là gọi thẳng cho mấy thằng đệ nó rồi chạy xuống đó sẽ có người nhận, trả tiền. Thường một con SH thì được mua với giá khoảng 2 đến 4 chục triệu. Nó thu mua luôn xe của bọn cầm đồ và ăn cắp.
Tôi hỏi thằng Sơn.
– Bọn nó là thằng nào?
– Tao cũng có biết đâu. Nghe bảo có hàng cầm đồ ở dưới Hoàng Mai mới mua được con xe như của mày. Không giấy tờ của hai thằng nào đấy bán. Nó mua có 25 triệu, nó đòi bán lại 4 chục. Tao cho người xuống nói xe của người nhà thì bọn bó bảo đòi tiền chuộc. 25 triệu.
– Thế không biết hai thằng kia ở đâu à?
– Biết thế đéo nào được. Nó lấy tiền xong là lượn chứ để lại chứng minh thư cho mày tìm à?
Thằng Gà chỉa cái miệng thối vào.
– Hay xuống oánh bỏ mẹ mấy thằng đòi tiền chuộc đi.
Tôi nhìn sang nó.
– Địt mẹ mày nghĩ thế nào đấy. Mình có phải là cướp đâu. Thôi xuống nói chuyện với nó.
Tôi nhìn thằng Sơn rồi nói.
– Bây giờ mày đưa bọn tao xuống đó. Để tao nói chuyện với chúng nó. Nó tên gì mày.
– Ừ. Đi. Hình như tên Phương. Em ơi, thanh toán.
Tôi với thằng Gà cùng thằng Sơn lấy đăng ký xe máy từ con em gái rồi bảo nó bắt Taxi về nhà bạn trước rồi phi thẳng xuống dưới Hoàng Mai qua sự hướng dẫn đường của thằng em thằng Sơn qua điện thoại. Tìm được cái hiệu cầm đồ trên phố Bạch Mai. Tôi gửi xe ôtô ở xa, bước vào thấy 2 thằng ngồi trong cửa hiệu. Một thằng đầu trọc lóc, đeo cái dây chuyền to như sợi xích xe đạp. Thấy 3 thằng chúng tôi đi vào, thằng đầu trọc đang ngồi trước cái máy tính. Chắc đang chát sex.
– Có chuyện gì đấy.
Nó ngẩng cái đầu lên, nhìn thấy tôi. Cái mặt lấm la lấm lét. Mà tôi thấy thằng này quen quen. Nghĩ mãi không ra. Mà cái đầu mới tinh như thế này nhận ra thế nào được. Mà kệ mẹ nó là ai, cứ vào hỏi chuyện lịch sự chứ đánh nhau đéo đâu mà lăn tăn. Tôi đi thẳng luôn vào vấn đề.
– Ông là Phương phải không?
– Ông có phải là Phương không?
Mặt thằng này vẫn lẫm la lấm lét. Gật cái đầu vẻ lo lắng.
Tôi phủ đâu đầu luôn với nó.
– Tao có đứa em gái bị Cướp xe, nghe bảo mày mua được phải không. Nếu mày biết 2 thằng kia thì bảo nó trả lại xe. Còn không, tao lấy không đấy.
Thằng Gà ghé tai tôi nói thầm.
– Tao nhớ thằng này là thằng nào rồi, nó là dân của thằng Minh “bu”. Hôm trước ngồi uống rượu trong hầm, hôm xử thằng Minh.
Đúng rồi, hèn gì nhìn thằng này quen quen. Biết nó là ai, tôi hỏi luôn.
– Mày là bạn thằng Minh “bu” đúng không?
– Thế này Nam ạ. Tôi cũng biết ông rồi. Nhưng ông hiểu cho tôi, xe tôi mua 25 triệu, bây giờ thế này nhé. Để tôi gọi cho ông anh bạn tôi, ông giới thiệu tôi mua xe, xem ông có biết hai thằng kia không rồi kêu nó đến trả lại tiền và trả xe cho ông.
– Mày gọi đi.
Tôi dục thằng Phương. Thằng gà đứng sau nói với thằng Phương:
– Còn cái buồi tiền mà trả, mấy thằng đi ăn cắp về cầm tiền để gửi ngân hàng chắc?
Thằng này nhìn mặt ngu mà cũng thông minh ra phết. Tôi nói tiếp với thằng Phương.
– Thôi mày gọi đi, nếu tao lấy được lại xe tao đéo báo công an. Còn không tao cũng đéo biết thế nào đâu.
Thằng Sơn đứng ở sau, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Nó lấy cánh tay húc tôi một cái.
– Mày định chơi luôn tao hả Nam. Thôi anh em nó làm ăn, đen đủi gặp xe người quen, giải quyết tình cảm.
Thằng Phương cầm điện thoại đi ra ngoài gọi cho ai đấy rồi đi vào bảo.
– Nam ạ. thôi đen đủi, ông anh tôi đang tìm hai thằng kia lấy lại tiền. Ông bỏ qua, anh em làm ăn không may gặp chuyện này.
Tôi thừa biết quá đi chứ, chẳng qua nói chuyện với bọn chợ trời này là phải úp sọt nó trước không chúng nó lại lớn tiếng với mình ngay. Tôi gật cái đầu rồi nói với thằng Phương.
– Tao biết anh em làm ăn, nhưng tao mất xe thì cũng phải tìm lại chứ. Thế mày gọi cho ông anh mày đi. Bảo hai thằng kia vác tiền về trả lại mày rồi trả lại xe cho tao. Mội việc coi như xong.
