Kẻ Liều Mạng
Thả thằng cán bộ về cơ quan, tôi cầm cái máy điện thoại lên gọi điện cho thằng “trố”, nó là dân buôn xe và cũng có số có má ở chợ xe Ngọc Hà. Rồi gọi tiếp cho thằng Sơn “buôn” chuyên tiêu thụ xe gian ở Phùng Hưng và Chợ trời. Nói rõ lý do và nhờ chúng nó tìm xe. Đúng buổi chiều hôm ấy thằng Sơn “buôn” gọi lại thông báo đã tìm thấy xe. Nhưng bọn chúng bảo đòi tiền chuộc.
Lúc thằng Sơn gọi, tôi với thằng Gà đang đưa con em gái đi ăn vặt rồi lên Vincom cho nó mua ít đồ. Lâu lắm rồi anh em không gặp nhau. Hẹn thằng Sơn luôn ở quán cafe Highland ở dưới sảnh tòa nhà. Chúng tôi xuống gặp nó. Xuống đến nơi, thấy thằng Sơn đang ngồi trong quán giơ cánh tay lên vẫy vẫy.
– Nam! Đây này.
Lâu ngày không gặp thằng Sơn thấy nó dạo này nhìn đẹp trai, chất chơi hơn hồi xưa. Thằng này trước đây hay đá bóng phủi với tôi. Tôi với thằng Gà và đứa em gái đến chỗ nó ngồi.
– Ngồi lâu chưa mày, địt mẹ dạo này phong độ nhỉ. Ăn vừa gái thôi mày, không tao đéo lấy được vợ đâu đấy.
– Tao có mà ăn thừa của 2 thằng mày. Gà, đại gia Gà. Nhìn gầy thế.
Thằng Gà nhìn xuống thân hình như con cá chình của nó. Nhìn lên hỏi thằng Sơn, lấy tay vỗ vào vai thằng Sơn một cái.
– Đang mốt đấy mày. Khỏe không thằng ôn. Lâu lắm tao mới gặp mày đấy nhỉ.
– Ừ, cũng lâu rồi.
Tôi với con em gái ngồi vào bàn. Hỏi thăm thêm thằng Sơn chút xíu rồi đi thẳng vào câu chuyện. Tôi kể cho anh em nghe. Thường bọn ăn cắp xe máy chuyên nghiệp ở các tỉnh phía Bắc sau khi ăn được hàng. Chúng phi thẳng một mạch xuống Hải Phòng hoặc Quảng Ninh hoặc là đợi mấy hôm mới phi xuống. Bọn nó tập kết ở dưới đấy rồi cho vào xưởng đúc lại số khung số máy rồi giao lại cho một tập đoàn chuyên hóa phép thành xe có nguồn gốc rồi lại tung ra thị trường chợ buôn bán xe. Hoặc có một loại vì thiếu tiền trả nợ chúng liều mình đi cướp hoặc trộm rồi đến thẳng hiệu cầm đồ nào quen thuộc rồi xin cầm với giá rẻ. Lấy tiền chung tiền Lô, tiền bóng mới thua hôm qua. Chứ chẳng thằng nào đi cướp xe máy về để đi tán gái hay lượn lờ cả.
